Quý Ức vừa nói xong, người đại diện của Thiên Ca lập tức lên tiếng: “Thật xin lỗi, phiền cô rời khỏi đây cho.” Quý Ức không để ý đến cô ta, cô nhìn thẳng vào mắt Thiên Ca, tiếp tục hỏi: “Sự việc trong Video xảy ra khi nào?” Người đại diện của Thiên Ca thấy Quý Ức không để đến mình, cô ta đành phải mở miệng lần nữa: “Xin lỗi, mời cô rời khỏi đây!”  Quý Ức ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thiên Ca, hỏi lần nữa: “Tại sao chuyện này lại xảy ra?” “Trong cuộc họp báo, Thiên ca đã có nói rất rõ ràng, nếu như cô nghe không hiểu, mời cô lên mạng xem Video ghi lại cuộc họp báo, nếu cô không rời khỏi đây, tôi sẽ gọi bảo vệ…” Người đại diện của Thiên Ca còn chưa nói hết, Quý Ức đột nhiên quay sang trừng cô ta: “Cô không cần ở đây nói những lời này với tôi… nếu những lời kia đều là sự thật, tôi sẽ không xuất hiện ở chỗ này rồi!”  Cô ta bị Quý Ức làm cho tức đỏ mặt, chỉ mở miệng nói được một chữ:  “Cô…” Từ lúc Quý Ức bước vào phòng cho đến giờ Thiên Ca chỉ nói duy nhất một câu, lúc này, đột nhiên cô ta lại lên tiếng: “Các người đều ra ngoài cả đi.” Người đại diện tỏ vẻ không đồng ý: “Thiên Ca…”  “Đi ra ngoài!” - Không đợi cô ta nói hết câu, Thiên Ca đã cắt ngang, giọng cô không cao nhưng lại như ra mệnh lệnh. Người đại diện của Thiên Ca mấp máy môi, nhưng không nói thêm gì nữa. Chần chừ vài giây, cuối cùng cô ta không yên tâm liếc nhìn Quý Ức một cái, rồi mới quay sang nhìn trợ lý đang đứng bên cạnh, ra hiệu bảo người này ra ngoài. Sau khi người của mình rời khỏi, Thiên Ca cũng không vội nói chuyện, mà quay sang nhìn Trang Nghi đang đứng sau Quý Ức.  Không đợi Thiên Ca mở miệng, Quý Ức đã nghiêng đầu, nhìn về phía Trang Nghi. Cô không nói, nhưng Trang Nghi lại hiểu ý cô, cô ấy không nói gì, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng. Đến khi cửa được Trang Nghi đóng lại, căn phòng lớn như vậy giờ chỉ còn Quý Ức và Thiên Ca.  Thiên Ca liếc nhìn ghế sofa trống bên cạnh Quý Ức, hất cằm ra hiệu cho cô ngồi xuống. Quý Ức vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn Thiên Ca, đợi cô ta mở miệng. Đối diện với ánh mắt của Quý Ức, vẻ mặt Thiên Ca rất thản nhiên, cô ta cầm chai nước trên bàn, ngửa cổ uống khoảng nửa chai, rồi mới nhìn vào đồng hồ trên cổ tay Quý Ức.  Quý Ức ngay lập tức hiểu được ý của Thiên Ca, cô gần như không hề do dự tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay và đặt ở trước mặt cô ta, cô cũng lấy túi xách và điện thoại cầm tay đưa cho Thiên Ca: “Trên người tôi không có gì nữa rồi. Bây giờ cô có thể nói rồi chứ." Thiên Ca cầm đồng hồ của Quý Ức lên, quan sát một lúc, sau khi xác định không có máy ghi âm, cô ta mới nói: “Cho dù hôm nay cô không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ tới chỗ cô.” “Quý Ức, kể từ sau chương trình truyền hình lần đó, tôi bị Hạ Quý Thần hại đến mức không gượng dậy nổi, cô có biết tôi đã chờ đợi ngày hôm nay bao lâu rồi không?”  “Tròn một trăm bốn mươi sáu ngày rồi!” - Nói đến đây, trong từng câu từng chữ của cô ta đều mang theo thù hận: “Một trăm bốn mươi sáu ngày qua, tôi nằm mơ cũng đợi giờ khắc này!” “Cô nói đúng, Video của Hạ Quý Thần là do tôi tung lên đấy! Anh ta bị mọi người chửi rủa, phải rời khỏi Bắc Kinh, cũng đều là vì cái Video kia cả đấy!  Nhưng cô thực sự nghĩ rằng tôi là người đã khiến anh ta ra nông nổi này hay sao?”