Anh nói một cách chắc chắn rồi không đợi Trần Bạch có bất kỳ phản ứng gì đã vội xoay người, không quay đầu lại mà đi thẳng qua cửa kiểm soát.
Anh nhìn thấy Quý Ức còn trước cả Trần Bạch, chỉ có điều là anh vờ như không nhìn thấy. Anh biết cô đến để tạm biệt, anh rất vui, nhưng rốt cuộc anh vẫn không có dũng khí để nghe lời tạm biệt của cô. Vì anh sợ, sợ một khi cô đã lên tiếng, anh sẽ không nỡ rời đi…
Khi Quý Ức rời khỏi sân bay đã chạm mặt Trần Bạch.
Cậu đứng cạnh thùng rác ở trước cổng ra vào của sân bay rít từng ngụm thuốc. Trong ấn tượng của Quý Ức, Trần Bạch không phải là người biết hút thuốc. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên nên cậu bị sặc rất nhiều, khi cô trông thấy cậu ta, Trần Bạch đang quặn người ho sặc sụa.
Dường như Trần Bạch cảm giác được ánh mắt của Quý Ức nhìn mình nên cũng quay đầu nhìn lại. Quý Ức không kịp trốn đi, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Trần Bạch không ngạc nhiên khi gặp cô ở đây, cậu lập tức dụi tắt điếu thuốc trên tay, bước nhanh đến trước mặt cô: “Quý tiểu thư.”
Quý Ức hơi rủ mắt xuống, che giấu đôi mắt đỏ hoe của mình, cô khẽ “Ừm” một tiếng.
Trần Bạch: “Cô về thành phố đúng không?”
Trần Bạch không hỏi cô tại sao lại đến đây, nhưng qua lời cậu, Quý Ức biết rằng cậu đã đoán được lý do cô xuất hiện ở đây.
Cô không giấu giếm nữa, gật đầu trả lời: “Vâng.”
Trần Bạch nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Quý Ức không từ chối, theo sau Trần Bạch đi về phía bãi đỗ xe. Lúc sang đường, rốt cuộc Quý Ức cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Trần Bạch đang đi phía trước: “Anh ấy đi rồi đúng không?”
Trần Bạch không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước. Khi gần tới chỗ đỗ xe, cậu mới trả lời: “Vâng.”
Một từ thật đơn giản, nhưng lại khiến cho Quý Ức đột ngột ngừng bước.
Trần Bạch mở cửa xe, nhìn thấy Quý Ức chần chừ không lên xe, quay đầu gọi: “Quý tiểu thư.”
Quý Ức giật mình hoàn hồn, vội vàng đi đến trước cửa xe, cúi đầu chui vào.
Trên đường về thành phố, hai người không nói với nhau câu nào nữa. Thành phố hoa lệ vẫn mang dáng vẻ như trước, nhưng qua cửa kính xe, quang cảnh quen thuộc lại khiến Quý Ức cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.
Suốt cả đường đi cô luôn im lặng, nhưng khi sắp đến khách sạn Bắc Kinh, cô bỗng dưng lên tiếng hỏi trong khi ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa kính xe: “Anh ấy đi thật rồi?”
Trần Bạch lần này không chần chừ mà trả lời ngay: “Vâng.”
Quý Ức lại im lặng.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Bắc Kinh, Trần Bạch xuống xe giúp Quý Ức mở cửa.
Quý Ức ra khỏi xe, đứng nhìn cổng ra vào của khách sạn rồi lại hỏi: “Anh ấy đi thật rồi?”
Cổ họng Trần Bạch như bị vướng cái gì đó, cảm giác vừa đau vừa chua xót không nói nên lời. Một lúc sau cậu mới nuốt nước bọt, miễng cưỡng phát ra một tiếng: “Vâng.”
Quý Ức lại không nói gì nữa, như một hồn ma bước vội vào khách sạn Bắc Kinh.
Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Trần Bạch có chút không yên lòng: “Quý tiểu thư.”
Quý Ức dường như không nghe thấy tiếng gọi của cậu, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được khoảng 5,6 mét, Trần Bạch lại nghe thấy tiếng Quý Ức lẩm bẩm: “Anh ấy đi thật rồi.”
Tim như bị gì đó đâm trúng, Trần Bạch đau đến không thở nổi.
Đúng thế… anh ấy đi rồi…
Đêm đó, Quý Ức bị sốt cao. Trang Nghi ở trong bệnh viện chăm sóc cô cả một đêm, cũng là cả đêm nghe cô nói những lời trong vô thức. Lời nói vô thức, nhưng thật ra từ đầu đến cuối cũng chỉ là lặp đi lại lại bốn chữ: “Anh ấy đi rồi… Anh ấy đi rồi…”
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
39 chương
56 chương
50 chương
31 chương