Quý Ức hoàn hồn lại, khẽ gật đầu với Trần Bạch. Trần Bạch nhìn Quý Ức có phản ứng, tiếp tục mở miệng nói: “Quý tiểu thư, là như thế này, hôm nay tôi tìm cô đến đây là có vài điều muốn thông báo cho cô.” Thông báo… Hai chữ này khiến đáy lòng Quý Ức trầm xuống một cách khó hiểu, cô nhìn chằm chằm Trần Bạch một lúc, lại khẽ gật đầu, nhưng không trầm lặng như lúc nãy mà lên tiếng nói ba chữ: “Anh nói đi.”  Trần Bạch đi cạnh Hạ Quý Thần một thời gian dài, phong cách hành sự ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng từ Hạ Quý Thần, khá dứt khoát và trực tiếp. Nhưng Trần Bạch hôm nay, cũng không biết bị làm sao, sau khi giọng nói của cô vừa dừng lại, thế nhưng khi anh ta mở miệng lại không phải nói thẳng đến chủ đề, mà là một câu nói nhảm dư thừa:“Vậy tôi bắt đầu nói nhé.” Trần Bạch thế này, khiến đáy lòng Quý Ức bộc phát nỗi bất an, đầu ngón tay cô vô thức bóp chặt mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Trần Bạch, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Trần Bạch vẫn chưa mở miệng, thay vào đó lại nghiêng đầu tránh ánh mắt của Quý Ức.  Trong những năm qua, anh ta đã trải qua những cuộc đàm phán khó khăn nhưng đây là lần đầu tiên anh không biết phải nói gì. Khó trách Hạ tổng không xuất hiện, trực tiếp ném cục diện rối rắm này cho anh ta, căn bản là sợ không biết phải làm thế nào để đối mặt sao? Trần Bạch nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi, cuối cùng dứt khoát cắn răng một cái, đẩy văn kiện trước mặt mình tới trước mặt Quý Ức: “Quý tiểu thư, cô xem cái này trước đi.”  Ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Trần Bạch, tâm trạng Quý Ức cũng đã không yên, lúc này không nhìn thấy Hạ Quý Thần, lại thấy phản ứng không giống bình thường như vậy của Trần Bạch, Quý Ức nhìn văn kiện bị Trần Bạch đẩy tới, bông nhiên có chút sợ hãi. Đợi một hồi, Trần Bạch thấy Quý Ức chỉ nhìn chằm chằm vào văn kiện, bất động, lại lên tiếng nhắc nhở: “Quý tiểu thư.” Nghe giọng nói của Trần Bạch, Quý Ức không ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vào văn kiện, lại trôi qua một hồi, lúc Trần Bạch lại lên tiếng gọi một chữ “Quý” thì rốt cuộc Quý Ức cũng giơ tay lên và mở tài liệu ra.  Giấy trắng, chữ đen, vô cùng rõ ràng. Nhưng Quý Ức lại giống như không nhận ra chữ phía trên, kinh ngạc nhìn rất lâu, cũng không có động tĩnh gì. Trần Bạch biết, bộ dáng này của Quý Ức là đã thấy rõ trên văn kiện viết những gì, lúc này mới âm thầm cắn răng một cái, từ hơn nửa tháng trước lúc giải quyết việc này, có nghĩ sẵn trong đầu, nên đã sao lưu ra: “Quý tiểu thư, chuyện này đã được công ty thảo luận rất lâu và đã đưa quyết định xuống.”  “Truyền thông Hoàn Ảnh tốt hơn YC rất nhiều, đối với tương lai phát triển của cô cũng có lợi, huống chi, tiền họ chi trả còn vượt gấp đôi mức giá hiện tại của cô, cho dù là từ phương diện nào mà nói, đều là một cuộc mua bán rất tốt.” “Hơn nữa, công ty cũng cảm thấy mất quá nhiều thời gian để đào tạo một nghệ sĩ, không bằng trực tiếp làm phim, cùng hợp tác với công ty nghệ sĩ, hoạt động sẽ hữu hiệu hơn.” Trần Bạch càng nói càng có chút không thể nói được, anh ta dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục lên tiếng: “Cho nên, Quý tiểu thư, hôm nay tôi gọi cô đến, chỉ là muốn mời cô ký một chữ vào phía sau.”  Ký một chữ… Ba chữ này, sau khi chui vào tai của Quý Ức, cả người cô giống như bị thức tỉnh, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trần Bạch, sau đó nhẹ nhàng cầm văn kiện lên, lật trang giấy. Chữ viết chằng chịt, tất cả các chi tiết của hợp đồng, cô không xem xét cẩn thận mà lựa chọn tiếp tục lật trang giấy.  Thẳng đến một trang cuối cùng, cô nhìn thấy chỗ ký tên của ba bên, trừ tên của cô vẫn chưa được ký ra, hai người khác đã ký tên rồi, phía Truyền thông Hoàn Ảnh là Lý Thân, phía YC là: Hạ Quý Thần.