Kể từ khi Quý Ức ký nhập vào YC, có rất nhiều chuyện nếu không phải Hạ Quý Thần trực tiếp báo cho cô hay thì đó là Trang Nghi.
Trần Bạch không phải không từng liên lạc với cô nhưng số lần ít ỏi có thể đếm được, cho nên sau khi Trần Bạch tắt điện thoại, trong lòng Quý Ức mơ hồ hiện lên một dự cảm không tốt, cô cầm điện thoại di động, đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đoàn phim đang bận rộn ở cách đó không xa, không nhịn được khẽ nhíu nhíu mày.
Chẳng bao lâu có nghệ sĩ hóa trang chạy qua: “Chị Quý Ức, tôi dặm lại phấn trang điểm cho chị.”
Quý Ức vội vàng thu hồi suy nghĩ, nở một nụ cười khách sáo với người trang điểm.
Quý Ức không rõ ràng lắm có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không, từ sau khi nhận được điện thoại của Trần Bạch thì có chút mất hồn mất vía, nhưng bởi vì muốn quay phim, Quý Ức chỉ có thể duy trì sự chú ý và tập trung cao độ để tránh nảy sinh sai lầm.
Cảnh quay của Quý Ức hôm nay không nặng nề nhưng phải quay cả ngày, so với thời gian trước kia quay cảnh võ thuật còn mệt mỏi hơn.
Rõ ràng đã hết sức mệt mỏi và đã trở lại phòng khách sạn được đoàn phim chuẩn bị sẵn, nhưng Quý Ức nằm trên giường vẫn khó thể ngủ ngon được.
Chưa đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, Quý Ức đã leo ra khỏi giường, cô gọi cho Trang Nghi trước để cô ấy chuẩn bị xe, sau đó đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Trên đường đến YC, điều kiện giao thông khá trơn tru và không có tình trạng quá tải.
Ở thủ đô giữa tháng Tư, các cây dương liễu hai bên đường đều đã xanh lá, những bông hoa mùa xuân trong vành đai xanh ấy cũng vừa chớm nở.
Người đi bộ trên đường, đã cởi ra trang phục mùa đông nặng nề, một số cô gái sành điệu đã thay đổi chiếc váy xinh đẹp.
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, chút mây mù cũng không có, ánh mặt trời tỏa sáng trên mặt đất, làm cho toàn bộ thành phố tỏa sáng rực rỡ và chói lóa.
Quý Ức nhìn phong cảnh bên ngoài xuyên qua lớp cửa kính xe, ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Trần Bạch, vẫn luôn thất thần như vậy, tinh thần lại hoảng hốt.
Xe chạy vào hầm đỗ xe rồi dừng lại, Quý Ức và Trang Nghi cùng bước xuống, đi thang máy lên phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng thì vừa đúng tám giờ.
Trần Bạch hẳn là đã tới công ty được một thời gian, ly cà phê trên bàn làm việc đã uống gần một nữa.
Anh ta nhìn thấy Quý Ức và Trang Nghi bước đến, lập tức ngừng những việc đang làm trên tay lại, đứng dậy và lên tiếng: “Quý tiểu thư, chào buổi sáng.”
Quý Ức mỉm cười trả lời: “Chào buổi sáng.”
“Quý tiểu thư, chúng ta đến phòng họp nhỏ đi.” - Vừa nói xong, Trần Bạch liền xoay người, lấy một phần văn kiện trên bàn làm việc, ra dấu tay mời Quý Ức đến phía phòng họp nhỏ.
Trang Nghi không cùng đi vào nên phòng họp nhỏ chỉ có hai người là Quý Ức và Trần Bạch.
Sau khi Trần Bạch ra hiệu Quý Ức ngồi xuống trước, liền bước ra khỏi phòng họp nhỏ, tại phòng tổng giám đốc cách đó không xa, gọi một tiếng: “Hai ly cà phê.”
Chẳng mấy chốc, một trợ lý nhỏ mới của phòng tổng giám đốc bưng vào một cái khay, đặt một ly cà phê lên bàn trước mặt Quý Ức.
Quý Ức khuấy cà phê hai lần rồi bưng ly cà phê lên, mới vừa đưa tới khóe miệng thì cánh cửa phòng họp nhỏ một lần nữa bị đẩy ra.
Quý Ức tưởng là Hạ Quý Thần, đầu ngón tay nắm ly cà phê không tự chủ được hơi dùng sức, sau đó quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đi vào lại là Trần Bạch mới vừa ra ngoài kia.
“Quý tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu không?”
Chẳng lẽ hôm nay người cùng trao đổi công việc với cô, không phải là Hạ Quý Thần mà là Trần Bạch?
Quý Ức hơi nhíu nhíu mày thì thấy Trần Bạch đã kéo chiếc ghế trước mặt ra và ngồi xuống.
Có lẽ vì cô không đáp lại những gì anh ta vừa nói, Trần Bạch lại lên tiếng: “Quý tiểu thư?”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương