Cô chủ động hôn anh thì sao?
Còn nói với anh, cảm thấy anh cũng không thích Hạ Viên cho nên tiện tay giúp anh.
Cách giúp này… cũng thật quá đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi khiến anh cảm thấy dường như có một đóa hoa xinh đẹp đang dần nở rộ trong trái tim mình.
Kỳ thực, anh không có ý định sẽ nói cho cô biết người đầu tiên nói chuyện điện thoại với anh không phải Hạ Viên, mà là mẹ anh.
Anh nói lát nữa sẽ gọi cho Hạ Viên là bởi vì mẹ nói cho anh biết, Hạ Viên sắp kết hôn rồi, anh đừng lạnh nhạt với cô ấy nữa.
Thẳng thắn mà nói, tin Hạ Viên kết hôn lại khiến anh có chút ngạc nhiên, dù sao trước đây cô ấy cũng làm loạn đòi kết hôn với anh, không phải anh thì không chịu lấy chồng.
Nhưng mà so với kinh ngạc thì anh lại vui mừng nhiều hơn. Anh đã định trước cả đời này không thể đáp lại tình cảm của Hạ Viên, chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu thương Quý Ức của anh. Hạ Quý Thần hiểu rõ cảm giác quá yêu một người là như thế nào, cho nên anh thực sự hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông khác.
Anh đang trò chuyện với Hạ Viên chuyện hôn lễ của cô cụ thể tổ chức ở đâu, thời gian ra sao thì nghe thấy Quý Ức kêu đau.
Anh hầu như không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đến bên cạnh kiểm tra. Thấy cô không có việc gì, anh liền bàn tiếp cho xong chuyện hôn lễ với Hạ Viên nhưng không ngờ rằng Quý Ức lại chủ động hôn anh.
Anh không rõ, khi cô chủ động hôn anh, ngoài ý định thật sự muốn giúp anh thì phải chăng còn bộc lộ rằng cô đang ghen? Nhưng ít nhất có một điều mà anh có thể chắc chắn, cô sẵn sàng hôn anh như thế nói lên rằng trong lòng cô vốn đã không còn chán ghét và bài xích anh như trước kia.
Nghĩ đến đó, nụ cười trên môi Hạ Quý Thần lại càng thêm tươi tắn.
Thời gian quả là một thứ vừa mạnh mẽ lại vừa tốt đẹp. Nó có thể thay đổi cách nhìn của một người đối với một người khác, cũng có thể khiến mối quan hệ của hai người ngày càng tiến gần nhau hơn.
Đêm nay anh thật sự có vài nghi vấn và nhiều điều chưa chắc chắn. Anh rất muốn hỏi cô nhưng lại không dám hỏi.
Bởi vì anh sợ, sợ bản thân mình gấp gáp quá mức sẽ dọa cô chạy mất.
Bây giờ cô đối với anh có nhiều thay đổi lớn đến thế. Anh tin rằng, nếu cứ như vậy... trong tương lai cô sẽ từ từ tiếp nhận anh, thích anh, thậm chí yêu anh.
Lúc học cấp ba nhìn thấy cô, anh đã xác định cả đời này là dành cho cô. Cho đến bây giờ, đã qua gần mười năm. Năm dài tháng rộng như thế anh đều đợi được và anh thật sự không bận tâm việc chờ đợi nhiều hơn nữa.
Anh sẽ đối xử với cô tốt hơn nữa, khiến cô càng thêm vững tin ở anh. Như vậy đến lúc anh tỏ tình, tỷ lệ thành công liệu có cao hơn không?
Hạ Quý Thần cười mỉm nhìn cánh cửa đã đóng chặt một lúc lâu, sau đó thu tầm mắt. Anh khom người nhặt điện thoại trên sàn, nhắn cho Hạ Viên một tin “Sau khi quyết định ngày cưới thì nói cho anh biết, anh sẽ cử người mang quà sang.”
Qua một lúc, điện thoại của Quý Thần rung lên, là tin nhắn của Hạ Viên: “Được thôi!”
Hạ Quý Thần không trả lời tin nhắn của cô ấy. Nhưng khi anh vừa định cất điện thoại thì lại nhận được tin nhắn của Hạ Viên “Quý Thần, cô gái vừa hôn anh lúc nãy là lý do anh từ chối em sao?”
Có lẽ là do tâm tình tốt, Quý Thần liền tiện tay nhắn lại một chữ “Ừ!”
Có đôi lời anh thật sự rất muốn nói với Hạ Viên nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi.
Đôi lời đó là "Cô ấy không đơn thuần là lý do tôi từ chối em, cô ấy còn là lý do tôi từ chối cả thế giới."
Cô ấy là người tuyệt vời nhất mà anh từng gặp trong cuộc sống này. Ngoại trừ cô ấy, còn lại những người khác... tất cả những gì anh có thể làm là từ chối.
Vốn dĩ anh muốn cùng Ức Quý ở thành phố C chơi vài ngày. Nhưng sáng sớm hôm sau, Hạ Quý Thần nhận được một tin tức. Tin tức này khiến anh đành phải nhờ Trần Bạch đặt vé máy bay, quay trở về Bắc Kinh.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương