Tin tức là do Trần Bạch nói cho Hạ Quý Thần. Chưa đến 7 giờ sáng, theo thói quen Quý Thần tỉnh giấc. Anh ngồi dậy, tựa lên đầu giường, cầm điện thoại di động xem tin tức tài chính và kinh tế một lúc. Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo rồi mới rời giường đi vào nhà vệ sinh.  Sau khi rửa mặt xong, Hạ Quý Thần ăn mặc chỉnh tề. Anh nhìn lướt qua đồng hồ, vừa qua 8 giờ. Anh nghĩ thầm "Để Quý Ức ngủ thêm nửa tiếng nửa rồi sẽ gọi cô dậy ăn sáng." Sau đó anh ngồi vào bàn, mở máy tính lên làm việc. Vừa mới nhận dấu vân tay, máy tính vừa vào trang chính thì vang lên tiếng gõ cửa.  Mở cửa ra thì thấy Trần Bạch đến, sắc mặt anh ta nghiêm trọng xen lẫn bất an. Cho dù anh ta không lên tiếng, Hạ Quý Thần cũng biết đã có chuyện. Anh cau nhẹ mày, mở rộng cửa để Trần Bạch tiến vào, sau đó mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Bạch chần chờ một lúc lâu rồi mới cất tiếng nói.  Mỗi từ mỗi câu của Trần Bạch đều lọt vào tai Quý Thần một cách rõ ràng. Nét mặt vốn đang thư thái của Quý Thần dần dần trở nên lạnh lùng. Đợi đến khi Trần Bạch nói xong, sắc mặt Quý Thần đã lạnh đến nỗi dường như có thể cảm nhận được độ rét. Một Hạ Quý Thần như vậy, Trần Bạch là người hiểu rõ nhất, đây là lúc anh nguy hiểm và đáng sợ nhất.  Mấy năm nay, không phải cậu chưa từng thấy bộ dạng này của Quý Thần. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy, cậu đều bị dọa đến mức không dám thở mạnh, thậm chí ngay cả chân cũng muốn nhũn ra. Trong phòng yên ắng một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng của Quý Thần phá vỡ sự im lặng: “Tin tức này chính xác không?” “Vô cùng chính xác!” - Trần Bạch đáp.  Ngừng một lúc, sợ Hạ Quý Thần không tin, Trần Bạch còn nói thêm: “Là do người của bọn họ chính miệng nói ra... Không thể sai được!” Hạ Quý Thần lần nữa trầm mặc, nhưng sự lạnh lùng trên khuôn mặt anh nhanh chóng lan đến phần sâu nhất của mắt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trần Bạch đợi một hồi cũng không thấy Hạ Quý Thần lên tiếng, cậu yếu ớt mấp máy môi: “Hạ...”  “Đặt vé máy bay...” - Tiếng nói của Trần Bạch dường như đã quấy rầy Hạ Quý Thần, buộc anh phải nhanh chóng đáp: “... Trở về Bắc Kinh!” “Vâng!” - Trần Bạch trả lời một cách máy móc, sau đó lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay.   Đến khi tin nhắn đặt vé thành công gửi đến điện thoại của Trần Bạch, cậu mới mở miệng nói: “Hạ tổng, vé máy bay đã đặt xong, chuyến bay khởi hành lúc mười một giờ trưa.”  Hạ Quý Thần không nói chuyện, sắc mặt như vẫn dọa người như vậy. Trần Bạch nói: “Bây giờ đã là tám giờ rưỡi. Ở đây cách sân bay khá xa, muộn nhất chín giờ rưỡi chúng ta phải xuất phát. Cho nên, tôi có thể nhờ nhân viên khách sạn đánh thức Quý tiểu thư không?” Có lẽ là bởi vì nhắc đến “Quý tiểu thư”, gương mặt Hạ Quý Thuần thoáng giãn ra một chút, nhưng nét căng thẳng ở khóe môi vẫn thể hiện rằng anh đang không vui.  Anh nhẹ nhàng gật đầu. Lúc Trần Bạch chuẩn bị gọi cho quầy lễ tân, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Chuẩn bị bữa sáng, đem theo lên xe.” Tối qua sau khi chạy trối chết khỏi phòng của Hạ Quý Thần, Quý Ức trở lại phòng mình, cô nằm trên giường suy nghĩ miên man về cảnh tưởng cô chủ động hôn anh. Suy nghĩ mãi đến năm giờ sáng hôm sau mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.   Chỉ vừa ngủ được hơn ba tiếng lại bị điện thoại đánh thức, đầu cô đau đến sắp nứt ra. Nhưng sợ bản thân làm lỡ chuyến đi, cô vẫn cố gắng bò dậy.  Thông báo chín giờ rưỡi tập trung tại đại sảnh lầu một. Chín giờ hai mươi phút, Hạ Quý Thần và Trần Bạch đã đến. Từ lúc Trần Bạch nói cho Hạ Quý Thần tin tức ấy, luồng khí áp xung quanh Quý Thần luôn thấp đến mức đáng sợ.