Trong lòng Quý Ức đang thầm vui vẻ, cô đưa tay chuẩn bị cầm bánh kem lên ăn một miếng thì thấy Hạ Quý Thần lại đưa điện thoại lên.
Quý Ức dừng động tác lại, ánh mắt cô dán vào màn hình điện thoại của Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần khẽ chạm nhẹ một cái, trên màn hình không còn hiện trạng thái cuộc gọi mà là Video…
Cho nên Hạ Quý Thần vừa tắt điện thoại không phải là vì không muốn nói chuyện với Hạ Viện, mà vì muốn mở Video lên nói chuyện...
Quý Ức cảm thấy như mình vừa làm đổ "bình dấm chua", tất cả đều trở nên đặc biệt khó chịu.
Hạ Quý Thần đứng sát cửa sổ gọi Video một lúc lâu, dường như vẫn không có ý dừng lại.
Ghen tuông trong lòng càng lúc càng dâng cao, Quý Ức càng lúc càng bất an nghĩ "Bình thường không phải anh ấy rất ít nói sao? Sao lại trò chuyện với Hạ Viện lâu như vậy?"
Giọng nói của Hạ Quý Thần hơi nhỏ, thỉnh thoảng Quý Ức có thể nghe được một hai chữ nhưng căn bản đoán không ra ý trong lời nói của anh.
Quý Ức không chịu nổi muốn đi vào phòng vệ sinh yên tĩnh một chút, nhưng lúc này lại mơ hồ nghe thấy giọng Quý Thần truyền đến: “Kết hôn?”
"Kết hôn ư? Có ý gì đây?"
"Ý là Hạ Viện muốn tìm Hạ Quý Thần để kết hôn sao?"
"Hạ Quý Thần không phải sẽ đồng ý chứ?"
Quý Ức cố gắng ổn định hơi thở, trọng tâm chính đã nghe xong, nên Hạ Quý Thần và Hạ Viện đang nói cái gì tiếp cô cũng không nghe thấy.
Càng như vậy, Quý Ức càng thấy thiếu kiên nhẫn.
"Hạ Quý Thần không nhận điện thoại của Hạ Viện chắc là do anh không thích cô ta… Nhưng không phải người ta thường có câu như thế này sao: "Con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay" (*)… Hạ Viện lớn lên xinh đẹp như vậy, lại xuất thân từ gia đình có học thức, có khi Hạ Quý Thần giống như với câu nói kia thì sao? Hơn nữa là đã trễ như vậy mà dì Hạ còn ở cùng Hạ Viện... Cô ấy chiếm được cả thiên thời địa lợi nhân hòa..."
Quý Ức càng nghĩ càng sợ.
"Không được, mình phải nghĩ cách dừng cuộc gọi của bọn họ lại…."
Quý Ức cắn đầu ngón tay, trầm từ suy nghĩ hai giây, sau đó đem dĩa bánh kem đang cầm trên tay thả xuống chân mình.
Lúc cảm giác được cơn đau Quý Ức cố ý cất cao giọng, thất thanh la lên.
Hạ Quý Thần đang đứng sát cửa sổ, đưa lưng về phía Quý Ức nhưng khi vừa nghe thấy tiếng của cô, anh liền quay đầu nhìn.
Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Quý Ức lật đật ngồi xổm xuống đất, che chân của mình.
Mặc dù cô không nhìn Hạ Quý Thần nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã của anh.
Hạ Quý Thần bước nhanh đến bên cô: “Sao vậy?”
Nghe thấy tiếng của anh, Quý Ức vừa che chân vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Điện thoại của Hạ Quý Thần cũng chưa tắt, cô nghe thấy giọng của Hạ Viện: “Quý Thần, ai đang ở trong phòng của anh?”
"Còn chưa gả cho Hạ Quý Thần đã muốn bắt đầu tra xét rồi sao?"
"Còn gọi là Quý Thần… Bọn họ thân mật như vậy sao?"
Quý Ức càng nghĩ càng tức.
Quý Ức vốn muốn nói cho Hạ Quý Thần biết mình không cẩn thận bị thương nhưng câu nói chưa đến miệng đã dừng lại. Để có thể áp đảo Hạ Viện, Quý Ức liền đổi cách xưng hô: “Thần Thần…”
Sau đó mới nói tiếp lời lúc nãy: “… Em không cẩn thận bị thương ở chân…”
Tay Hạ Quý Thần đang cầm điện thoại khẽ run lên.
Anh ngẩn người nhìn Quý Ức mấy giây rồi mới cúi người xuống, kiểm tra chân của cô.
Bị dĩa rơi xuống cũng không nặng lắm, chỉ đỏ lên một chút không có vấn đề gì.
***
(*) Con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay: Câu gốc là Nam theo đuổi nữ như trèo đèo vượt suối, gian nan, khó khăn vô cùng. Nữ theo đuổi nam thì dễ như kim đâm tờ giấy.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương