Quý Thần...” - Trong điện thoại di động, tiếng của Hạ Viên lại vang lên lần nữa. “Ừ! Tôi đây.” - Hạ Quý Thần thả lỏng chân của Quý Ức, dáng vẻ muốn đứng dậy. Xem ra vết thương của cô ta cũng không nghiêm trọng lắm, đây chẳng phải là Quý Thần vẫn có ý muốn bàn chuyện hôn sự với Hạ Viên sao?  Ngón chân bị thương cũng đáng, có vẻ như cái mánh khóe vừa rồi của cô ta cũng chẳng vô ích nhỉ? Lúc Quý Ức cảm thấy mình đang chịu thiệt thì điện thoại của Hạ Quý Thần lại vang lên tiếng của Hạ Viên: “Quý Thần, anh vẫn chưa trả lời em chuyện lúc nãy…” Nghe thấy giọng Hạ Viên, Quý Ức liền liếc nhìn màn hình điện thoại của Hạ Quý Thần.  Hạ Viên mặc một chiếc áo cổ thấp, cô ta cố ý giơ điện thoại di động thật cao, nửa bầu ngực trắng như tuyết và mọi thứ “kín đáo” đều lộ hết trong màn hình Video. "Như thế mà cũng gọi Video nói chuyện phiếm được à? Đây rõ ràng là dùng nhan sắc quyến rũ người khác!" Quý Ức kiềm nén bản thân, hận không thể vươn tay tắt phắt điện thoại đi, cô nhìn về phía Hạ Quý Thần.  Quý Thần đã đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt liếc màn hình điện thoại một cái. Trực giác nói cho Quý Ức rằng, Hạ Quý Thần vừa liếc qua ngực của Hạ Viên. "Quả nhiên, đàn ông trên đời đều háo sắc. Hạ Quý Thần hằng ngày đều mang bộ dạng thanh cao lãnh đạm, nhưng trong xương tủy vẫn chẳng thắng được ải mỹ nhân. Bộ ngực quyến rũ như vậy, không chừng Quý Thần sẽ không dùng đến đầu óc nữa, dứt khoát đồng ý kết hôn với Hạ Viên." “Em đợi anh một lát, anh nói chuyện xong sẽ quay lại.” - Lúc Quý Ức còn đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy Hạ Quý Thần nhẹ giọng đáp. Không đợi Quý Ức hoàn hồn, Hạ Quý Thần cất điện thoại. Trò chuyện xong là có ý gì? Quyết định hôn sự xong rồi sao?  “Thần Thần...” - Quý Ức không hề nghĩ ngợi, cô vô tình thốt lên biệt danh mà mình vừa tạm thời nghĩ ra cho Quý Thần. Hạ Quý Thần đang chuẩn bị rời đi thì bỗng dưng chấn động, ngây người ra tại chỗ. “Hạ Viện... nếu không một lát nữa cô gọi lại cho tôi nhé?”  Một lát nữa? Một lát nữa thì cô phải rời khỏi phòng Quý Thần rồi. Hóa ra bọn họ đang chuẩn bị, đợi sau khi cái chướng ngại vật là cô rời đi rồi mới từ tốn chuyện trò. Tính toán cũng chuẩn thật đấy. Hai tròng mắt đen nhánh của Quý Ức đảo mấy vòng, cô đang vắt nát óc nghĩ cách để Hạ Viên không gọi điện cho Hạ Quý Thần. À! Không đúng. Là để Hạ Viên triệt để từ bỏ ý định gả cho Quý Thần. Lúc cô còn đang suy tư thì nghe anh trả lời trong điện thoại: “Ừ! Thế cũng được.” "Ừ? Thế cũng được?" "Vậy là anh đã đồng ý đợi lát nữa Hạ Viên gọi lại rồi tiếp tục tâm sự sao?" Suy nghĩ một hồi, Quý Ức đột nhiên đứng lên. Thừa lúc anh và Hạ Viên chưa gác máy, cô dùng sức kéo tay Quý Thần, vừa ngăn anh không gác máy vừa nhanh chóng nghĩ đối sách tiếp theo. “Vâng! Quý Thần. Lát nữa…”  Hạ Viên còn chưa kịp nói xong câu “Lát nữa gặp lại” thì Quý Ức đã hành động trước. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Quý Ức, trong tình huống cấp bách, cô căn bản không hề để ý đến hậu quả. Đột nhiên cô nhón chân chân lên, chặn miệng Quý Thần ngay trước màn hình Video.   Thân thể Hạ Quý Thần như bị điểm huyệt, đơ người trong nháy mắt. Còn Hạ Viên không cách nào thốt lên một chữ “lại” cuối cùng.    Căn phòng đột nhiên rơi vào yên ắng. Quý Ức dán môi mình lên môi Quý Thần một lúc lâu. Sau đó liền nghe thấy giọng nói mang vài phần tức giận và thương tâm của Hạ Viên truyền đến: “Quý Thần…” "Không nhìn thấy bọn tôi đang hôn nhau sao? Cô còn gọi Quý Thần làm gì?" Một giây kế tiếp, Quý Ức vươn đầu lưỡi, cạy môi Quý Thần ra.