Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể nhẫn tâm ngồi yên mặc kệ... Quý Ức khẽ gật đầu trả lời với Trần Bạch: "Ừm!"
Trần Bạch lập tức nở nụ cười: "Vậy thì... Quý tiểu thư! Thật sự cảm ơn cô."
"Quý tiểu thư, mấy thứ này cô nhớ đưa Hạ tổng uống..." - Trần Bạch đi đến tủ đầu giường lôi ra một tờ giấy trong bọc thuốc mà khi nãy anh đã để xuống, đưa cho Quý Ức: "... Đây là cách dùng."
Quý Ức nhận lấy, nhìn thoáng qua một cái, xác định không có thắc mắc nào cần hỏi, mới nhẹ gật đầu với Trần Bạch: "Tôi biết rồi!"
"Còn nữa Quý tiểu thư, sau khi Hạ tổng tỉnh lại, cô nhớ bắt anh ấy ăn cái gì đó..." - Vốn dĩ Trần Bạch rất sốt ruột không biết dùng cách gì để ép Hạ tổng dùng cơm sau khi tỉnh lại, nhưng bây giờ đã có Quý Ức thì không cần phải lo nữa. Trần Bạch sợ Quý Ức không ép được Hạ Quý Thần rồi bỏ cuộc, nên anh nghĩ cách “Dùng thuốc mạnh hơn” (*): "... Bác sĩ nói, ẩm thực mới là chính yếu, còn dịch dinh dưỡng chỉ sử dụng được trong thời gian ngắn. Nếu anh ấy vẫn không ăn uống bình thường, thì dù cho có truyền nhiều dịch dinh dưỡng hơn nữa cơ thể vẫn suy nhược."
Quý Ức: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ quan sát anh ấy ăn những gì."
Sau khi được Quý Ức đảm bảo. Trần Bạch mới yên lòng: "Vậy thì... Quý tiểu thư! Tôi đi xử lý công việc trong công ty trước... Có chuyện gì, cô cứ gọi cho tôi!"
Quý Ức đáp: "Ừm! Được rồi."
Sau đó, cô tiễn Trần Bạch ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đi, anh vẫn không quên nhắc nhở: "Nhất định phải bắt Hạ tổng ăn cái gì đó!"
Rồi mới tạm biệt Quý Ức, xoay người rời khỏi bệnh viện. Đợi đến khi bóng dáng Trần Bạch biến mất tại thang máy, Quý Ức mới quay vào phòng.
Trước hết, cô kiểm tra bình dịch, chất lỏng vẫn còn rất nhiều, cổ tay anh ấy cũng không có xuất huyết. Lúc này, cô mới lấy điện thoại gọi cho thím Trương.
Mới sáng sớm, Quý Ức không nói tiếng nào đã bỏ ra ngoài, thím Trương vô cùng lo lắng, vừa nhận được điện thoại của cô, thím lập tức la lên: "Ôi trời!"
Kế đó, trái tim yếu ớt của thím rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ: "Quý tiểu thư! May là cô gọi điện cho tôi... chứ cô mà cứ bỏ đi như vậy, Hạ tiên sinh hỏi đến, thì tôi xem như xong. Quý tiểu thư! Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi bảo tài xế đến đón cô..."
"Không cần đâu..." - Quý Ức mở miệng từ chối, cắt ngang lời thím Trương, sau đó cô mới nói vào chuyện chính: "... Tôi đang ở cùng Hạ Quý Thần..."
"Quý tiểu thư! Hóa ra là cô ở cùng Hạ tiên sinh." - Quý Ức nghe rõ tiếng thở phào của thím Trương ở đầu dây bên kia sau khi nghe cô nói những lời này. Rồi Quý Ức báo cho thím Trương:
"Ừm! Anh ấy bệnh rồi. Tôi đang ở trong bệnh viện chăm cho anh ấy."
"Bệnh ư? Hạ tiên sinh sao rồi?" - Thím Trương lo lắng hỏi.
"Hiện tại cũng đã ổn, tôi gọi điện là muốn làm phiền thím chuẩn bị một ít thức ăn mang đến bệnh viện..." - Quý Ức dừng một chút, nghĩ không biết lúc nào Hạ Quý Thần mới tỉnh, cô liền nói thêm: "... Nhớ giữ ấm."
"Tôi biết rồi Quý tiểu thư, tôi tắt điện thoại rồi đi chuẩn bị đây." - Thím Trương như hiểu được ý của Quý Ức.
"Ừm..." - Quý Ức đáp lại một tiếng. Vừa chuẩn bị cúp máy, cô sực nhớ cả tháng nay Hạ Quý Thần không ăn được gì, thức ăn nhiều dầu mỡ quá cũng không tốt, dạ dày của anh lúc này nhất định chịu không được. Vì vậy, cô lại nói: "... Đúng rồi thím Trương! Thím chịu khó nấu ít cháo, thức ăn cũng làm thanh đạm, dễ tiêu hóa một chút..."
Quý Ức cảm thấy mình miêu tả như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng, nên cô liền thay đổi cách thức: "... Thím Trương! Thím biết thức ăn cho em bé nấu thế nào không? Cứ theo đó mà nấu đồ ăn cho anh ấy nhé!"
“Thức ăn cho bé?” - Đầu dây bên kia, thím Trương chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đáp: "Được!"
***
(*) Dùng thuốc mạnh hơn: Ý chỉ hành động làm tăng mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề, để buộc người nghe phải chú ý nhiều hơn.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
39 chương
56 chương
50 chương
31 chương