Trong ảnh, Quý tiểu thư còn rất trẻ, thoạt nhìn có lẽ chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Anh sợ Hạ tổng đột nhiên quay trở lại nên không dám nhìn lâu, chỉ vài giây sau thì đã vội cất lại chỗ cũ.
Bởi vì không được cho phép đã lén lút nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, trong lòng vô cùng hồi hộp nên động tác của anh có hơi lúng túng, tấm ảnh không cầm chắc trong tay rơi xuống mặt bàn.
Mặt sau tấm ảnh bị lật lên. Lúc này, anh mới phát hiện trên đó có hai dòng chữ màu đen rất nhỏ.
Trước tiên, anh xem dòng chữ lớn hơn một chút: "Thật ra anh cũng không tệ lắm, sao em không thử yêu anh một lần?"
Anh đã đi theo bên cạnh Hạ tổng nhiều năm, nên liếc một cái liền nhận ra đó là chữ của Hạ tổng.
Bên dưới dòng chữ kia, còn có một dòng chữ khác rất nhỏ, theo nét mực thì có thể thấy được hai dòng chữ này không được viết cùng một lúc.
Câu anh vừa xem, có lẽ là đã được viết từ nhiều năm trước, còn câu bên dưới, nét mực còn mới. Hẳn là vừa được viết mấy ngày nay: "YC là lời tỏ tình mà tôi dành cho em."
“YC... Không phải là tên công ty của mình sao?” - Trần Bạch thầm nghĩ.
Lúc trước Hạ tổng gây dựng sự nghiệp, anh luôn theo bên cạnh anh ấy. Khi đó, Hạ tổng cố ý đặt tên công ty là YC, anh đã tự hỏi rất lâu, sao anh ấy lại lấy tên như vậy?
Anh không dám đứng ngẩn người trong phòng làm việc của Hạ Quý Thần quá lâu, nhanh chóng cất tấm ảnh về chỗ cũ. Đợi Hạ tổng quay lại, bàn bạc công việc với mình xong. Anh liền quay trở lại bàn làm việc của mình, chăm chú nhìn hai chữ YC thật lâu. Cuối cùng, anh cũng hoàn toàn hiểu rõ, rốt cuộc YC có ý nghĩa gì.
YC có nghĩa là Ức Thần... Y đại diện cho Quý Ức, còn C đại diện cho Hạ Quý Thần. Vậy nên, sự tồn tại của YC là vì Quý Ức.
Đến giờ phút này, anh mới hiểu được... Đối với Hạ tổng, Quý tiểu thư không chỉ là cô gái mà anh ấy cưng chiều, cũng không đơn giản là cô gái mà anh ấy quan tâm, càng không phải là cô gái mà anh yêu thích, mà cô ấy là toàn bộ sinh mệnh của anh.
Nghĩ đến đây, Trần Bạch lập tức giả vờ như có điện thoại, anh rút di động từ trong túi quần ra, làm một cái tư thế xin lỗi với Quý Ức, rồi cầm di động bước ra khỏi phòng bệnh.
Khoảng hai phút sau, Trần Bạch quay trở lại, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Quý Ức: "Quý tiểu thư, công ty có việc gấp, tôi phải quay trở về xử lý, chỉ sợ là sẽ phải đi công tác, nhưng nếu tôi đi rồi, Hạ tổng không có ai chăm sóc..."
Nói đến đây, dường như là nghĩ đến cái gì đó, hai mắt Trần Bạch sáng lên: "Đúng rồi! Sao tôi lại quên mất, còn có Hàn tồng..."
Vừa nói xong, Trần Bạch liền xoay người định rời khỏi phòng bệnh, gọi điện cho Hàn Tri Phản, nhưng còn chưa đi đến cửa, anh đã ngừng lại, lẩm bẩm nói: "... Ôi! Trí nhớ của mình... Hàn tổng bị thương cũng đang nằm ở bệnh viện. Mà ngay cả Trình tiểu thư có quan hệ không tệ với Hạ tổng cũng đang ở chỗ Hàn tổng. Thật sự không xong rồi! Chẳng lẽ mình phải bỏ công việc ở công ty sao? Nhưng mà mấy cái hạng mục kia đều rất quan trọng..."
Mỗi một chữ Trần Bạch nói đều lọt vào tai Quý Ức, cô liếc nhìn Hạ Quý Thần còn đang mê man lên tiếng cắt đứt lời Trần Bạch: "Anh đi đi... tôi ở đây trông anh ấy."
Trần Bạch xoay người, trên mặt tràn đầy vui mừng và kinh ngạc: "Thật không?"
Quý Ức biết rõ mình cần phải duy trì khoảng cách nhất định với Hạ Quý Thần, cho nên lúc nãy nghe Trần Bạch nói không có người chăm sóc Hạ Quý Thần, cô không lên tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
39 chương
56 chương
50 chương
31 chương