Túc Văn chưa bao giờ có được giấc ngủ ngon như thế, cứ như đây là giấc ngủ bình yên nhất trong cả quãng đời phàm nhân từ trước tới nay. Khi y mở mắt ra, ánh nắng ban mai đang gay gắt soi vào khung cửa sổ. Y chạm chạm vào giường, thấy thiếu vắng bàn tay của Cửu Tư, thất vọng nhìn sang thì quả thật Cửu Tư đã đi khỏi từ lúc nào. Túc Văn ngồi dậy khỏi giường, đẩy cửa đi tìm Cửu Tư nhưng không gặp. Y không biết rằng bản thân đã ngủ li bì suốt nhiều tháng liền, định đến phòng Phượng Kỳ hỏi xem Cửu Tư đâu rồi thì nghe được bên trong vọng ra tiếng nói chuyện của Phượng Kỳ và Đơn Chu. “Hiện giờ tam điện hạ thế nào rồi?” Phượng Kỳ sốt ruột hỏi. “Còn có thể thế nào? Bị nhốt lại rồi. Trước giờ ta luôn cho rằng Cửu Tư thông minh, không ngờ được huynh ấy còn ngốc hơn cả sư tôn. Sư tôn vì cứu huynh ấy mà bị đày xuống trần làm phàm nhân, huynh ấy không cao chạy xa bay thì thôi, tự nhiên lại quay về Cửu Trùng Thiên chịu phạt. Nếu để sư tôn biết, chắc là đau lòng đến chết.” Phượng Kỳ cãi lại: “Tam điện hạ đương nhiên là thông minh. Ngài ấy làm thế thì chắc chắn có lý do của ngài ấy.” Đơn Chu nhếch mắt: “Ngươi là đang bảo vệ cho nam nhân khác trước mặt ta?” Phượng Kỳ không nhường nhịn nói: “Ngũ điện hạ, ngài xem thường ai cũng được nhưng tuyệt đối không được xem thường tam điện hạ. Ngài ấy là ân nhân của ta.” Ân nhân? Đơn Chu khinh miệt. Bất quá là tiện tay nhặt xác con hồ ly như ngươi ven đường, lại được ngươi xem như ân nhân mà tôn thờ. Cửu Tư đúng là quá hời rồi. “Vĩ đại như vậy sao ngươi không lấy thân đền đáp luôn đi?” Phượng Kỳ á khẩu. Đúng lúc này, Túc Văn thình lình bước vào. Y cũng đồng tình với Phượng Kỳ. Nếu Cửu Tư đã muốn trở về, tất là có ý đồ của hắn. Tuy nhiên, mặc kệ là ý đồ gì, y không đành lòng nhìn hắn lại một lần nữa như thiêu thân lao vào lửa đỏ, cận kề nguy hiểm. “Sư tôn!” Đơn Chu ngỡ ngang kêu lên. Túc Văn đến gần y, thỉnh cầu: “Đơn Chu, ngươi nhất định phải giúp ta một việc. Hiện giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi.” Đơn Chu hạ thấp ánh mắt. Việc mà Túc Văn nhờ vả không cần động não thì y cũng biết là gì. Y nắm lấy tay Túc Văn an ủi: “Sư tôn không cần lo lắng. Ta giúp người.” Thiên Đế vẫn chưa có phán quyết đối với Cửu Tư, vậy nên tạm thời chỉ nhốt hắn lại thiên lao. Cửu Tư đã từng ở qua nơi này một lần trước khi bị đem đến Vô Ác Địa nếm trải sự hành hạ của bách điểu. Hắn giống như là về lại nơi cũ, hoàn toàn chẳng có cảm giác sợ hãi gì. Cửu Tư biết rõ trốn chạy vĩnh viễn là trốn chạy, không thể nào đường hoàng ngẩng đầu lên được. Một ngày nào đó, hắn khẳng định sẽ bị bắt lại. Cho dù hắn không yếu, nhưng mãnh hổ khó địch quần hùng, hết kẻ này đến kẻ khác của thần giới tìm tới thì cũng có lúc hắn không chống cự nổi. Nghĩ đến cảnh bị bọn họ bắt về nhục nhã như kẻ tử tội thì chi bằng hắn hiên ngang mà trở về, để cho bọn họ hiểu không ai bắt nổi hắn, là do hắn tự muốn xuất hiện. Huống hồ lần này trở về trong tay hắn còn có một vũ khí sắc bén, đó là Dị Linh Thuật. Ngoài hắn và Túc Văn, không ai biết rằng Dị Linh Thuật đã trở thành thứ vô dụng. Hắn có thể lợi dụng nó thoát ly khỏi thần giới. Nói cách khác, hắn không phải ngu ngốc liều mình vào cõi chết, mà là đang từ cõi chết tìm kiếm cơ hội hồi sinh. Thiên Đế đến gặp Cửu Tư, bên cạnh còn có Linh Ngạc Thần Quân, là người có vị thế cao ở Cửu Trùng Thiên, thậm chí từng có thời gian làm thầy dạy học cho Cửu Tư. Thiên Đế bất mãn nói với Linh Ngạc Thần Quân: “Đứa con này ngỗ ngược tày trời, ta khuyên không nổi, ngài hãy thay ta khuyên nhủ nó.” Thiên Đế nói xong lạnh lùng phất tay áo ra sau lưng bỏ đi. Linh Ngạc Thần Quân kiên nhẫn đứng nhìn Cửu Tư đang ngồi nhắm mắt xếp bằng trên đất. Hắn không nói thì ông cũng không nói, muốn dùng sự im lặng để hóa giải nỗi bất bình trong lòng hắn. Cửu Tư chịu thua trước, khe khẽ mở mắt gọi: “Sư tôn!” “Ừ!” Linh Ngạc Thần Quân đáp trả hắn. “Người tu hành ở Bồng Lai xa xôi, là vì con nên mới bị phụ đế quấy nhiễu sao?” “Con đã biết ta tu hành ở nơi xa, còn bắt thân già ta vì con lặn lội tới đây?” “Sư tôn, có những chuyện người đừng xen vào thì hay hơn.” “Ta biết con làm chuyện gì cũng tự có cân nhắc, nhưng phá bỏ thần cốt đồng nghĩa với việc vĩnh viễn không thể nào quay lại Cửu Trùng Thiên được nữa, con chắc chắn không hối hận?” “Sư tôn, lúc trước người từng nói với con phàm nhân đều mong muốn thành thần, họ cho rằng làm thần có thể đạt được mọi nguyện vọng. Thế nhưng, con làm thần lại không thể muốn gì được nấy, bị trăm ngàn quy luật trói buộc, chẳng còn chút tự do nào. Đã vậy, con còn cần thể xác thần thánh này làm gì? Con tuyệt đối không hối hận.” Linh Ngạc Thần Quân rũ mắt: “Không hối hận là được. Vi sư tiễn con một đoạn.” Linh Ngạc Thần Quân mở khóa, bảo Cửu Tư đi theo ông. Cửu Tư ngạc nhiên: “Sư tôn, chúng ta đi đâu?” “Muốn từ bỏ thần cốt có hai cách. Cách thứ nhất là chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi từ lôi công giáng xuống, nhưng không có chỉ ý của Thiên Đế, lôi công sẽ không tự tiện trừng phạt. Cách thứ hai đau đớn cũng không kém, chính là vượt qua Ngã Diệt Hà.” Cửu Tư chỉ từng nghe nói qua nhưng chưa có cơ hội trông thấy tận mắt Ngã Diệt Hà như thế nào, thì ra nó nằm ngay bên cạnh Vô Ác Địa, là nơi mà lũ bách điểu hằng ngày đến uống nước. Cửu Tư nhìn thấy bách điểu, nghĩ tới chuyện chúng từng rỉa thịt hắn, cảm thấy đau thốn tận tim. Mà chúng, sau mỗi lần rỉa thịt sống, đều quay lại Ngã Diệt Hà tắm rửa, chẳng khác nào nói nước sông này chất đầy thịt và máu của kẻ phạm tội theo thời gian. Linh Ngạc Thần Quân lãnh đạm nói: “Cửu Tư, con chỉ cần đi từ bờ sông bên này sang được bờ sông bên kia thì sẽ hoàn toàn rũ bỏ cơ thể thần thánh mà con đang sở hữu, từ nay về sau không còn là người của thần giới nữa.” “Chỉ đơn giản vậy sao?” Cửu Tư nghi hoặc hỏi. “Đơn giản, nhưng mà vô cùng đau đớn. Ngã Diệt Trì không có thượng lưu lẫn hạ lưu. Trong lòng sông tồn tại song song hai dòng chảy ngược hướng. Dòng chảy từ Bắc đến Nam cực hàn, khiến xương cốt đông lạnh vụn vỡ, gọi là băng lưu. Dòng chảy từ Nam đến Bắc cực nhiệt, làm da thịt bỏng rát từng mảng, gọi là hỏa lưu. Hai dòng chảy cùng lúc quét qua cơ thể chính là nỗi đau sống chết cận kề trong gang tấc.” Cửu Tư nhìn dòng nước lững thững trôi, bề ngoài êm đềm là thế, không ngờ được bên trong lại đáng sợ nhường ấy. Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi thì ở Thanh Lương Cung, Đơn Chu hối hả cùng Tư Mã Yến chạy vào gặp Túc Văn và Phượng Kỳ. Thanh Lương cung hiện tại không còn ai ra vào, là nơi thích hợp nhất để Túc Văn tạm thời lưu lại. Suốt mấy ngày Đơn Chu đi nghe ngóng tin của Cửu Tư, Túc Văn cực kỳ sốt ruột, đi đứng đều không yên. Do đó, vừa thấy Đơn Chu tới, Túc Văn liền chạy xuống các bậc thang đón y, Phượng Kỳ theo cũng không kịp. “Thế nào rồi?” Đơn Chu không để Túc Văn phải chờ đợi thêm, liền nói ngay: “Ngày Cửu Tư trở về, huynh ấy và phụ đế đã nói chuyện riêng rất lâu, không biết hai người họ nói những gì nhưng sau đó huynh ấy bị nhốt lại, phụ đế thì phái người đến đảo Bồng Lai mời Linh Ngạc Thần Quân về Cửu Trùng Thiên.” Phượng Kỳ lo ngại: “Có phải là tội của tam điện hạ càng nặng hơn không? Vậy nên mới mời Linh Ngạc Thần Quân đến cùng luận tội.” “Cũng có khả năng này. Phụ đế đã phái rất nhiều người canh giữ huynh ấy, muốn vào thiên lao hỏi rõ ràng đầu đuôi là chuyện khó khăn vô cùng.” Đơn Chu nói. “Không, không đúng.” Túc Văn nghĩ rồi nói: “Nếu luận tội thì một mình Thiên Đế là đủ rồi, cần phải mời Linh Ngạc Thần Quân thì chắc chắn là vì có điều gì đó nan giải muốn ngài ấy phân ưu cùng. Chúng ta không thể vào thiên lao nhưng biết đâu có thể từ chỗ của Linh Ngạc Thần Quân hỏi ra được chút manh mối.” “Trước lúc tới đây, ta và Tư Mã Yến có ghé đến thiên lao nghe ngóng thử. Ngài ấy đang nói chuyện cùng Cửu Tư, không tiện cho chúng ta gặp mặt.” Túc Văn cảm thấy mọi con đường đều bị chặn lại, không khỏi tuyệt vọng trắng nhợt cả mặt mày: “Ta muốn vào trong nghỉ một lát.” Sau khi Túc Văn đi rồi, Đơn Chu cho Tư Mã Yến lui, áy náy nhìn Phượng Kỳ nói: “Ta thực lòng rất muốn giúp sư tôn, nhưng lần này chỉ đành bất lực.” Nói xong, không nghe Phượng Kỳ đáp trả gì, còn làm ra bộ dáng suy tư. Đơn Chu thúc vào khuỷu tay y hỏi: “Làm gì vậy?” “Ta cảm thấy biểu cảm của Túc Văn không đúng, không giống như chỉ xem tam điện hạ là bằng hữu.” “Bằng hữu? Ngươi điên sao? Sư tôn của ta đã khi nào xem Cửu Tư là bằng hữu? Bằng hữu mà có thể vì huynh ấy chống đối lại thiên quy sao?” “Vậy là…” Phượng Kỳ đột nhiên hiểu ra và thở dài: “Quả nhiên chỉ có ái tình mới đủ sức mạnh khiến cho người ta sống chết vì nhau, hy sinh tới mức nào cũng không oán không hối.” Phượng Kỳ lưu luyến dừng ánh mắt trên người Đơn Chu. Đơn Chu rùng mình, hỏi: “Lại gì nữa? Tên hồ ly nhà ngươi lắm chuyện ghê.” “Ngươi chưa từng nói ngươi thích ta.” “Ta sao phải nói?” Đơn Chu tỉnh bơ hỏi lại. “Vậy nghĩa là ngươi không thích ta? Ngươi đang chơi đùa với ta sao?” Đơn Chu chỉ chỉ ngón tay vào giữa lồng ngực Phượng Kỳ, cáu gắt nói: “Chơi đùa? Tiểu tử nhà ngươi nghĩ kỹ lại đi. Ngươi thích ta là vì khuôn mặt của ta hay thật sự thích con người ta? Đừng có làm ra vẻ thâm tình thấy ớn đó.” Phượng Kỳ thành thật nói: “Ban đầu ta thích khuôn mặt ngươi.” Đơn Chu lớn giọng khinh miệt: “Đấy đấy, khen là ngươi còn biết nói thật.” Phượng Kỳ đôi co đến cùng: “Nhưng vì lý do gì thích thì quan trọng lắm sao? Đến cuối cùng vẫn là thích ngươi còn gì? Thích ngươi rồi thì liền không còn lý do nữa, chỉ đơn giản là thích mà thôi, thích đến không dừng lại được.” Đơn Chu nheo mắt, ngón tay đang châm biếm Phượng Kỳ rụt rè thu lại, nhoẻn miệng cười một cái rồi ngắt má Phượng Kỳ: “Tiểu bảo bối, ngươi thật giỏi xàm ngôn loạn ngữ, cơ mà…ta thích nghe.”.