Một năm kia, Thường Đằng còn là một thiếu niên mười bảy tuổi. Thường gia nhiều thế hệ hiện nay làm gia bộc cho hầu phủ, cha Thường Đằng vì cứu lão thái gia mà mất, vì thế Thường Đằng được tiểu lão thái gia rất thích. Lão thái gia một là vì cha, còn một cũng là vì cảm thấy đứa bé này tuổi tuy không lớn nhưng xử sự ổn trọng tâm tính kiên định, nên có ý muốn bồi dưỡng nhân tài, để hắn đi theo đại lão gia cùng đọc sách biết chữ. Thường Đằng sau khi lớn lên, người cũng coi như tuấn tú, lại được gia chủ thưởng thức, tự nhiên là không hề thiếu các cô nương tiểu nha hoàn thường thường tặng túi tiền. Thường Đằng khi đó rất thành thật, chưa bao giờ dám nhận những thứ đó, ai đưa đều nguyên dạng trả lại cho người ta. Điều này làm cho mấy tiểu nha hoàn mất hết mặt mũi, một đám đau lòng, sau cũng không tặng nữa. Lần đầu tiên Thường Đằng gặp mẹ của Thường Hiên, là lúc theo Tôn đại quản gia ra ngoài làm việc. Tôn đại quản gia khi đó tự nhiên còn chưa phải đại quản gia, hắn chỉ là một quản sự nhỏ thôi. Lúc ấy trong phủ cần một đám người hầu, hắn mang theo Thường Đằng và vài người hầu nữa cùng đi chọn lựa. Phụ trách chọn người tự nhiên là Tôn đại quản gia, Thường Đằng ở một bên nhìn, Tôn đại quản gia vừa chọn vừa thuận tiện dạy Thường Đằng nên chọn như thế nào, thuận tiện chỉ vào vài người làm ví dụ. Thường Đằng ban đầu chú ý nghe, sau đó ánh mắt của hắn bị một cô nương sáng sủa ở một góc hấp dẫn. Cô nương kia cúi đầu lặng yên, mái tóc đen mượt che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái cằm nhỏ nhắn, làn da trắng bóc mềm mại. Trên người nàng khoác bộ áo vải thô có vài mảnh vá trên đôi vai gầy, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền đặt ở bên người. Tôn đại quản gia thấy Thường Đằng thất thần, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Nghiêm túc nghe một chút, lần sau sẽ để tự ngươi đi làm." Thường Đằng vội thu hồi ánh mắt, liên tục gật đầu: "Ta biết." Tôn quản sự gật đầu: "Vậy ngươi vừa mới nghe được những gì, người như thế nào chúng ta không nhận?" Thường Đằng nhất thời đỏ mặt, hắn vừa rồi tò mò nhìn cô nương kia, làm sao nghe được tôn quản sự nói cái gì đâu. Tôn quản sự thở dài, Thường Đằng hổ thẹn cúi đầu. Tôn quản sự ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy cô nương kia, nở nụ cười nói: "Ngươi xem cô nương bên kia, dáng vẻ không tệ, hãy nhìn dáng người kia, hiển nhiên là người không thể làm việc, dĩ nhiên là không thể nhận." Lúc này Tôn quản sự mang theo đoàn người đến chọn nha hoàn làm việc nặng, hẳn nhiên muốn người có sức lực lớn khỏe mạnh. Nếu chọn cho phòng các phu nhân và thiếu gia, tự nhiên sẽ không tự mình chạy đến chỗ chợ bán nô lệ này mua. Hắn dừng một chút, ghé sát vào tai Thường Đằng thấp giọng nói: "Dáng vẻ thanh tú, nhị thiếu gia nhà chúng ta tự nhiên sẽ thích, nhưng, ngươi nói dáng vẻ đẹp như vậy cô nương kia có thể làm nha hoàn sao? Nếu vào phủ, sớm muộn gì cũng bị chà đạp, nếu lỡ chủ tử nhìn trúng, chọc các phu nhân mất hứng, đến lúc đó chúng ta chịu không nổi đâu, đây là tự mình tìm phiền toái." Hắn nói một phen, lại nhìn nhìn cô nương kia, ghé vào tai Thường Đằng càng đè thấp thanh âm nói thêm một câu: "Kỳ thật xem dáng vẻ kia của nàng ấy, có thể sớm đã không còn trong sạch, cái này ai mà biết được..." Tâm Thường Đằng run lên, ngẩng đầu nhìn qua, không thể nào, cô nương kia nhìn thật đáng thương. Mà lúc này cô nương kia giống như cảm giác được cái gì, cũng ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt chạm nhau, tim Thường Đằng giống như không còn là của mình. Đôi mắt của cô nương đó trong suốt như nước, nhưng nước trong đôi mắt kia dập dờn giống như đứng ngoài thế giới này, ở ngoài lạnh lùng nhìn. Nàng rõ ràng đang nhìn Thường Đằng, nhưng ánh mắt của nàng lại không có Thường Đằng, giống như đang nhìn một mảnh lá rụng, một đám mây trôi bên người. Sau nàng lại nhẹ nhàng một lần nữa cúi đầu, hai tay nắm chặt đặt ở trên đầu gối, đôi mi như cánh bướm che khuất đi đôi mắt hờ hững, mái tóc dài che lấp dung nhan, cũng như vì chính nàng ở nơi huyên náo này ngăn cách tạo ra một chút riêng tư nho nhỏ cho bản thân. Thường Đằng mắt không chuyển, hắn cũng chưa từng gặp qua một cô nương mềm mại yếu ớt dường như chạm một cái sẽ hỏng, càng chưa từng nhìn thấy cô nương nào lại có đôi mắt lạnh nhạt như vậy. Tôn quản sự nhíu mày, lôi kéo Thường Đằng nói: "Đi, chúng ta qua bên kia nhìn xem." Thường Đằng ngượng ngùng không đi, người đi rồi, tâm lại vẫn ở lại trên người cô nương kia, sau đó hắn rốt cục mặt dày hỏi tôn quản sự: "Cô nương vừa rồi, cũng là người bị bán sao?" Tôn quản sự gật đầu: "Đương nhiên rồi!" Thường Đằng trong lòng bỗng nhiên thực không thể tin: "Không biết người bán là ai." Tôn quản sự vừa nghe lại nở nụ cười: "Tiểu tử ngươi đó, thật sự là mặn ăn cải củ đạm quan tâm*, dáng vẻ nàng ấy như thế, sau này ai muốn nàng ấy cũng như nhau thôi, đều sẽ không có kết quả tốt." ( đoạn này hơi khó hiểu @@) (*) chỉ sự lo lắng một cách mù quáng khi chưa hiểu cái gì, chỉ tạo ra thêm phiền toái Thường Đằng nghe xong lời này, trong lòng chẳng những không an ủi, ngược lại càng lo lắng. Không biết cô nương này sẽ gặp chủ nhân là dạng gì, lỡ như gặp người không tốt, chỉ cần người ta đập mạnh vào cái gáy mềm mại kia sợ là cô nương đó sẽ mất mạng. Bất quá khi đó Thường Đằng thành thật an phận, lại không có quyền làm chủ, hắn cũng chỉ có thể lo lắng mà thôi. Khi Thường Đằng theo Tôn quản sự rời đi, hắn theo bản năng nhìn về phía cô nương kia, đã thấy cô nương kia đứng bên cạnh vài người. Trong đó có một người phụ nữ trung niên trên mặt trét đầy son phấn, lẳng lơ, một người bán hàng đang nói chuyện với người phụ nữ này, không biết thương lượng cái gì. Bọn họ hiển nhiên là đang đàm luận về cô nương kia, ánh mắt bọn họ đánh giá, giống như đang đánh giá con trâu con dê trong nhà. Thường Đằng nhíu nhíu mày, có lẽ hắn đối với rất nhiều chuyện còn chưa biết, nhưng hắn biết tôn quản sự nói đúng, một cô nương như vậy mà lưu lạc đến loại địa phương này, kết cục sợ là coi như xong. Đêm đó trở về, Thường Đằng không ngủ được, trong lòng hắn rất buồn phiền. Hắn từng xem qua kịch nam, biết có tài tử giai nhân, cũng biết có hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa cứu các cô nương. Thường Đằng tuổi còn nhỏ đương nhiên cũng sẽ tưởng tượng, tài tử có dáng vẻ gì, giai nhân dáng vẻ ra sao. Trong phủ chỉ có thiếu gia không có tiểu thư, Thường Đằng tưởng tượng ra thiếu gia nhưng lại nghĩ không ra các tiểu thư giai nhân nên có dáng vẻ thế nào. Hiện giờ thấy cô nương kia, lòng hắn tràn đầy suy nghĩ đó chính là giai nhân tuyệt sắc trong kịch nam vẫn nói, như vậy cô nương đó nên sống ở nơi phú quý được nâng niu trong lòng bàn tay mới phải. Đêm hôm đó Thường Đằng thật vất vả mới ngủ được, hắn nằm mơ, trong mơ hắn đến gần cô nương kia, nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng ấy. Sau khi cầm, hắn đang muốn nói cái gì đó, kết quả lại tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, hắn hổ thẹn phát hiện dưới thân có một chút ướt át. Vì thế cả đêm hôm đó hắn hoàn toàn không có cách nào ngủ tiếp, trợn mắt đến hừng đông. Ngày hôm sau, Thường Đằng không yên lòng, vì thế bị tôn quản sự nhắc nhở vài lần. Cuối cùng Thường Đằng thật sự nhịn không được, đêm đến vội rời phủ, chạy tới chợ hôm qua muốn xem cô nương kia còn ở đó hay không. Thường Đằng nhìn thấy chỗ bán nô lệ đó lại tăng thêm rất nhiều nô tỳ, nhưng cũng không có cô nương kia, tâm của hắn nhất thời trầm xuống. Hắn có thể đoán được kết cục của cô nương đó, đoán được cô nương đó sẽ gặp chuyện gì, càng nghĩ càng cảm thấy hối hận. Không biết cô nương kia giá bao nhiêu, kỳ thật có lẽ hôm qua hẳn nên hỏi một chút, tốt xấu gì cũng có thể nhờ Tôn quản sự mua lại, coi như làm chút công đức. Thường Đằng tuổi trẻ non nớt đứng lặng ở nơi chợ nô lệ đã thưa người từ lâu, cuối cùng trong lòng biết rõ đã không còn hy vọng, lúc này mới chậm rãi xoay người về nhà. Ai ngờ mới vừa đi vài bước, thì nhìn thấy người bán hôm qua và tú bà mang theo vài cô nương trẻ tuổi đi qua phía bên này, tú bà kia vừa đi vừa mắng, hiển nhiên là rất không thoải mái. Ánh mắt Thường Đằng nhất thời sáng ngời, trong mấy cô nương kia, còn có cô nương hôm qua. Nàng hôm nay hiển nhiên là gặp chút chuyện không hay, tóc tai có vài phần hỗn độn, trên mặt còn có một vết máu. Bất quá mặt nàng vẫn không có biểu tình gì như cũ, cụp mắt đem tất cả mọi thứ chung quanh vứt bỏ bên ngoài, đôi môi hơi nhếch lên giống như bài xích toàn bộ thế giới. Người bán hàng nọ tiếp đón Thường Đằng, hắn ta nhớ rõ Thường Đằng, nên nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón. Người bán hàng không rõ tại sao Thường Đằng lại tới đây lúc này, bất quá người ta là tùy tùng của nhà giàu, hắn ta luôn muốn nịnh bợ, nên thuận miệng bắt chuyện. Một bên Thường Đằng nói chuyện với người bán hàng, một bên ánh mắt vẫn chú ý tới cô nương kia. Bất quá cô nương đó căn bản không để ý đến Thường Đằng, điều này làm cho trong lòng Thường Đằng có chút khó chịu lại cảm thấy mất mát. Người bán hàng này đã lăn lộn nhiều, kiến thức rộng rãi, ánh mắt rất lợi hại, chỉ liếc mắt một cái đã nở nụ cười trong lòng, vì thế đề tài vừa chuyển, là nói đến cô nương kia. Thì ra cô nương này vốn là con gái nhà giàu có, cũng thuộc nhà có ăn học, chỉ tiếc sau đó cha phạm tội chết trong nhà lao, ca ca bị lưu đày, nàng thì bị sung quân làm nô. Người bán hàng thở dài nhíu mày: "Cô nương kia dáng vẻ không tệ, bất quá có người dùng tiền, nói không được bán nàng cho các địa phương dơ bẩn. Ta tìm cho nàng ấy mấy chỗ nhà giàu có, nhưng cô nương này bình thường thì nhìn dịu ngoan, nhưng tính tình rất quật cường. Mấy ngày tới, nếu lại tiếp tục đánh nhau, ta sẽ không giữ lại nữa, giao cho đám nha môn quản, cuối cùng sẽ lại bị ném vào mấy chỗ dơ bẩn thôi, xem nàng ấy còn có thể nổi giận được không!" Người bán hàng này một phen nói tốt ở bề ngoài, trong đó cũng có chỗ không vừa lòng, bất quá Thường Đằng nghe được trong lòng run lên. Hắn lại nhìn cô nương kia một cái, do dự định hỏi nếu bản thân muốn sẽ thế nào. Người bán hàng là người lão luyện, lập tức vội cười nói: "Nay ta đã không trông cậy vào kiếm bạc gì nữa, chỉ cầu nhanh chóng đem củ khoai phỏng tay này ném đi thôi." Thường Đằng nghe thế, trong mắt sáng ngời, bất quá hắn vẫn cố khắc chế xuống, vội đem đề tài chuyển hướng thuận miệng nói vài câu, sau đó thấy sắc trời đã tối muộn vì vậy cáo từ chạy lấy người. Sau khi trở lại phủ, hắn ngay cả quần áo cũng chưa thay lập tức đi thẳng đến chỗ Tôn quản sự. Tôn quản sự bận rộn một ngày, đang ăn cơm, bị hắn làm phiền, sắc mặt có chút khó coi. "Cả buổi chiều nay ngươi chạy đi đâu, tìm ngươi cũng không thấy bóng dáng." Thường Đằng và tôn quản sự cũng quen thân, lập tức vội giải thích mình đi đến chợ. Tôn quản sự kinh ngạc: "Ngươi đến đó làm cái gì? Có gì muốn mua sao?" Thường Đằng lắc đầu, kế tiếp hắn nói có chút ngượng ngùng, trên mặt đỏ lên. Tôn quản sự nhìn Thường Đằng, hắn ta cũng phát hiện Thường Đằng hôm nay có chút kỳ lạ. Thường Đằng nghẹn một hồi rốt cục nói ra: "Thường quản sự, cô nương hôm qua đó, phủ chúng ta mua nàng ấy đi." ____________________________________________ Ô, phiên ngoại này thật tiếc là chưa kể hết chuyện của hai người ~~~ Ta muốn biết rốt cuộc hai người thành đôi thế nào a T^T ____________________________________________ CHƯƠNG 89: Ta đời này chỉ muốn một mình nàng