Ngày hôm sau, A Phúc sớm tỉnh dậy đến phòng bếp nấu cơm, đang nhóm lửa lại nghe thấy tiếng ho bên ngoài, A Phúc vội vàng ra xem, thì ra là cha chồng Thường quản sự. A Phúc nhìn thấy cha chồng, còn có chút ngượng ngùng. Tối hôm qua cha chồng cũng không biết khi nào thì trở về, dù sao sau khi nàng và Thường Hiên ở trên giường ép buộc vài lần biến thành giường kẽo kẹt rung động, mới đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân. Về phần cha chồng là vừa từ bên ngoài trở về, hay từ sớm đã trở lại, cũng khó mà nói. A Phúc lúc ấy giãy dụa đứng lên, nàng muốn hỏi cha chồng ăn cơm chiều chưa, Thường Hiên lại ôm chặt nàng không buông, trong miệng nói giọng khàn khàn: "Khẳng định là ăn rồi, nàng không cần phải xen vào đâu." A Phúc không thuận theo, ôn nhu nói: "Như vậy không tốt, ta vẫn nên hỏi một tiếng." Thường Hiên lại xoay người một cái trực tiếp ngăn chặn nàng: "Nàng nghĩ nhiều quá." A Phúc chớp chớp mắt, được rồi, có lẽ nàng thật sự đã nghĩ nhiều. Nhưng nàng từ nhỏ không có cha mẹ, ở nhà ca ca và đại tẩu kiếm ăn, sau lại bị bán đến hầu phủ, nhìn ánh mắt người khác mà làm việc. Nàng cúi đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ôm mình ngủ, nghĩ rằng Thường Hiên mới là người thực sự có phúc phần, tuy rằng giống nhau đều là người hầu trong hầu phủ, nhưng người ta có cha làm quản sự che chở yêu thương, ở trước mặt cha mình còn có thể tùy hứng một chút. A Phúc nghĩ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút chua xót, nhưng nàng xưa nay rộng rãi, vì thế lập tức lại cười nhạo chính mình, thật là có lòng tham, bản thân mình như vậy, có thể gả cho Thường Hiên hầu hạ người ta cả đời đã là vạn hạnh, sao lại còn nhiều suy nghĩ như thế. A Phúc ở trong phòng bếp đốt lửa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút ngượng ngùng, vội từ trong phòng bếp nhô đầu ra gọi một tiếng: "Cha, cơm lập tức sẽ xong ngay." Thường quản sự ứng thanh, nhân tiện nói: "Ừ, không cần vội, hôm nay không có chuyện gì." Nói xong ông nhìn trong phòng, lại hỏi: "Thường Hiên đâu? Giờ này còn chưa dậy." A Phúc đang muốn thay Thường Hiên nói chuyện, lại nghe Thường Hiên cách cửa sổ giấy la lớn: "Cha, con đang dậy đây." Thường quản sự gật gật đầu, nói "Mau dậy đi, chút nữa ăn cơm", sau đó cũng vào nhà. Thường Hiên rất nhanh mặc quần áo, rửa mặt vội vàng chạy tới phòng bếp, chỉ thấy trong phòng bếp nho nhỏ A Phúc đang ngồi trước bếp nhóm lửa nấu cơm. Thường Hiên bởi vì chuyện hôm qua, tính tình cũng tốt rất nhiều, đi vào lập tức giúp A Phúc cùng nhau nấu cơm, A Phúc thấy hắn có hưng trí, đành mặc hắn làm. Lát sau, cơm đã mang lên bàn, A Phúc trước tiên xới cơm cho cha chồng Thường quản sự, sau lại xới cho Thường Hiên một chén, Thường quản sự gật đầu nói: "Con cũng mau ăn đi." Đang lúc ăn cơm, Thường quản sự bỗng nhiên nói: "Thường Hiên, hôm qua, con có gặp nhị lão gia?" Thường Hiên trong lòng lập tức hiểu được, việc này khẳng định người khác đều đã biết, nay thế nhưng còn đến tai cha, lập tức vội vàng nói: "Ừm, có gặp phải, còn nói chuyện nữa." Thường quản sự một bên dùng đũa gắp một cây dưa muối, một bên bất động thanh sắc hỏi: "Con không có nói gì khác người chứ?" Thường Hiên thật oan uổng, biện hộ nói: "Trước mặt nhị lão gia, con nào dám nói gì, còn không phải giả bộ khuôn mặt tươi cười cho người ta xem ư!" Thường quản sự ngẩng đầu quét mắt Thường Hiên, gật gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, mấy năm nay cha cũng dạy con không ít đạo lý làm việc, có điều con vẫn còn trẻ, tính tình nóng nảy, cha chỉ sợ con chọc chuyện gì thôi." Thường Hiên biết cha lo lắng, vội hỏi: "Cha, cha nói gì con đều biết, con khẳng định sẽ không gây chuyện đâu." Thường quản sự dừng lại động tác ăn cơm, nắm chiếc đũa có chút suy nghĩ nói: "Tối hôm qua cha cân nhắc một việc, hôm nay cả hai con đều ở đây, cha muốn cùng các con thương lượng một chút." Kỳ thật lúc này, A Phúc cúi đầu không dám nói lời nào, nàng biết phiền toái và lo lắng trước mắt của cha con này đều là vì mình tạo ra, trong lòng tràn đầy xấu hổ. Nay nghe Thường quản sự nói như vậy, mọi việc đều theo Thường Hiên ân cần nói: "Cha, cha có gì cứ nói đi." Thường quản sự buông bát đũa, nhìn nhìn đôi vợ chồng trẻ, sau đó mới nói: "Hiện nay ở bên ngoài hầu phủ có vài cửa hàng, cũng cần người coi sóc. Cha đang cân nhắc, nếu các con ở trong phủ không có việc gì, cha sẽ nói với đại quản gia, muốn để Thường Hiên ra ngoài hỗ trợ trông coi cửa hàng." Thường Hiên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc: "Cha, con có thể được không?" Hắn từ nhỏ đi theo tam thiếu gia, đọc mấy quyển sách luyện vài ngày võ, tuy là với người hầu học được thế là đủ rồi nhưng đều là những thứ chủ tử hằng ngày học được, thế cho nên việc gảy bàn tính quản lý cửa hàng làm việc ghi chép sổ sách chưa bao giờ nghĩ tới . Thường quản sự trầm ngâm một lát, rốt cục nói: "Thường Hiên, giờ cha còn đây, làm việc đều là nghĩ cho con, có chuyện gì, cũng có thể giúp con nói một chút, tốt xấu ở trước mặt chủ tử mà chu toàn, nhưng sau này lỡ như cha mất thì sao?" Thường Hiên nghe Thường quản sự nói như vậy, trong lòng không khỏi kinh hoảng, vội hỏi: "Cha, cha nói bừa cái gì vậy!" Thường quản sự lại thở dài một hơi: "Thường Hiên, con có nghĩ sau này ở trong Hầu phủ rốt cuộc muốn làm gì không?" Thường Hiên chưa bao giờ nghĩ tới điều này, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng bị cha hỏi. A Phúc bên cạnh nghe hai cha con nói chuyện, cũng hạ bát đũa im lặng dự thính, không dám lên tiếng. Thường quản sự suy nghĩ thâm sâu nhìn hai người, chậm rãi nói: "Nếu con muốn đi theo tam thiếu gia, cũng không phải là không thể được, nhưng nay ba vị thiếu gia bên phòng lớn, hai người đều đã thành gia lập nghiệp. Bên chỗ Nhị lão gia đến nay không có con trai trưởng, có lẽ sau này làm con thừa tự bên chỗ Nhị lão gia không phải đại thiếu gia thì sẽ là nhị thiếu gia." Thường Hiên gật gật đầu, cha hắn nói lời này cũng không dám nói rõ, nhưng ý bên trong hắn hiểu được, tam thiếu gia là người nhỏ tuổi nhất trong ba vị thiếu gia, sợ là tương lai tước vị hầu phủ còn có gia sản đối với tam thiếu gia sẽ chịu thiệt không ít. Thường quản sự nhìn ra bên ngoài, trong miệng lại nói: "Lẽ ra chúng ta là người hầu, thật sự không nên ở sau lưng chủ tử bàn tán gì đó, nhưng quan hệ đến tương lai của các con, cha không thể không nói. Tam thiếu gia từ nhỏ tính tình không tốt, sợ là cũng không có nghĩ tới chuyện tương lai. Từ nhỏ con đi theo ngài ấy, ngài ấy đối với con rất có ân huệ, nhưng con rốt cuộc cũng là người đã có gia đình, không vì chính mình lo lắng, cũng nên nghĩ tới con cái mà lo lắng." Thường quản sự lại tiếp tục nói: "Mấy năm nay cha phụ trách các hạng thu mua trong phủ, ngẫu nhiên cũng giúp đỡ việc mua bán bên ngoài, cho nên cha hiểu rõ các hạng mục chi tiêu trong hầu phủ thực sự không nhỏ, sau này sợ là càng lúc càng lớn. Trong phủ tương lai chỉ trông vào mảnh đất ngoài thành e là không được, tiền thu ở đất ngoài thành, làm sao cửa hàng bên ngoài theo kịp được." Nói tới đây, trong lời Thường quản sự có chút thâm ý: "Tương lai nếu con có thể ở cửa hàng làm chút chuyện tốt, sau này hầu phủ tự nhiên cũng nhìn trúng con, cứ như vậy, dù là làm nô tài của lão gia, cũng sẽ được coi trọng vài phần." Lời này khiến Thường Hiên đầu tiên là cứng họng, sau lại cúi đầu cau mày cũng không biết suy nghĩ cái gì. Thường quản sự biết Thường Hiên nhất thời sợ là không thể quyết định, nên đứng lên sửa sang lại áo mặc: "Tự con cẩn thận suy nghĩ đi, nếu con có ý, cha phải đi nói chuyện với đại quản gia, điều con ra ngoài cửa hàng để hỗ trợ trông coi, coi như là nhất cử lưỡng tiện." Nói xong lời này, ông lập tức đẩy cửa đi ra ngoài. Thường quản sự vừa đi, trong phòng còn lại đôi vợ chồng trẻ, sắc mặt Thường Hiên trầm trọng, cúi đầu vẫn như cũ suy nghĩ. A Phúc trước kia chỉ biết cúi đầu may vá, nay nghe Thường quản sự nói cũng là chấn động không nhỏ, nhìn lại Thường Hiên không biết quyết định thế nào, đồng thời biết suy nghĩ của hắn chính là quyết định tương lai sau này của hai người, vì thế trong lòng cũng bắt đầu không yên. Thật lâu sau, Thường Hiên rốt cục ngẩng đầu nhìn A Phúc, thử thăm dò nói: "Nàng nghĩ thế nào?" A Phúc nhấp môi dưới, ôn nhu nói: "Ta không có ý tưởng gì, chàng thích như thế nào thì cứ làm thế ấy." Thường Hiên chăm chú nhìn A Phúc một lát, bỗng nhiên đứng dậy ngồi xuống bên cạnh A Phúc, việc đó khiến A Phúc theo bản năng nắm chặt góc áo. Thường Hiên đưa bàn tay to của mình, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của A Phúc đang nắm góc áo. Cảm thấy ấm áp đang bao trùm lấy đôi tay lạnh lẽo của mình, A Phúc vốn dĩ đang bất an cuối cùng cũng yên ổn vài phần, nhịn không được nâng mắt nhìn Thường Hiên. Thường Hiên vẫn đang nhìn nàng, dưới mày rậm đôi mắt có thần để lộ vẻ kiên định trước kia chưa bao giờ từng có. Hắn dùng lực nắm tay nàng nói: "A Phúc, ta muốn nghe theo cha, đi ra ngoài học quản cửa hàng." A Phúc gật gật đầu: "Ừm, được." Thường Hiên kéo tay nàng, đem tay nàng bao trong hai tay của mình nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó phát ra giọng ôn nhu nói: "Nếu ta ở bên ngoài làm tốt, chúng ta có thể chuyển ra ngoài phủ, nàng sẽ không sợ nhìn thấy nhị lão gia nữa." A Phúc cắn cắn môi, dùng sức gật đầu. Thường Hiên cúi đầu dừng ở trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, tiếp tục nói: "Ta muốn làm thật tốt, để nhóm thiếu gia lão gia trong phủ không dám xem thường chúng ta, để bọn họ không dám khi dễ nàng." **** bỗng nhiên cảm thấy chương này kết thúc như vậy rất tốt, nhưng làm sao lại quên hoa hồng cao? Ngao ngao ngao ta thích điểm tâm, cho nên muốn rõ ràng thì xem tiểu phiên ngoại đi? ******** Tiểu điểm tâm phiên ngoại: Thường Hiên ( không nể mặt ): "A Phúc, nàng gạt ta." A Phúc ( kinh ngạc ): "Ta lừa chàng cái gì?" Thường Hiên ( bất mãn chỉ vào bao giấy dầu chứa điểm tâm trên mặt bàn ): "Nàng còn không ăn, nàng chỉ ra vẻ, nàng không thích ăn!" A Phúc ( lau mồ hôi ): "Được, ta đây lập tức ăn." Thường Hiên ( càng bất mãn ): "Nàng căn bản không thích ăn, chỉ là cố ý dỗ ta vui vẻ mới nói muốn ăn thôi!" A Phúc ( giải thích ): "Không phải." Thường Hiên ( ủy khuất ): "Nàng còn tiếp tục gạt ta..." A Phúc ( rất vô tội ): "Ta làm sao lại lừa chàng ?" Thường Hiên ( không phân rõ phải trái ): "Nàng chính là gạt ta!" A Phúc ( chỉ có thể lau mồ hôi ): "Không có, sáng nay cha trở về ăn cơm, ta cuối cùng không thể trước mặt người lớn một mình ăn hoa hồng cao này." Thường Hiên ( gật đầu ): "Nói vậy cũng đúng." A Phúc ( nhẹ nhàng thở ra ): "Đó là đương nhiên." Thường Hiên ( hạ mệnh lệnh ): "Vậy nàng bây giờ lập tức ăn đi!" A Phúc ( mồ hôi ): "Được rồi, ta lập tức ăn, ta thực sự thích ăn điểm tâm." ( nhưng, ta thực sự đã ăn no rồi... ... ... ... )