Đại Phản Phái Hệ Thống

Chương 17 : Kháo Sơn Thành

Liên Vân sơn mạch nằm tại phía Bắc của Đông Hoang, núi non cao ngất ẩn trong mây, từ xa nhìn lại tựa như nối liền với mây, cổ danh Liên Vân sơn mạch. Tần Đình đi ra cửa điện, các đệ tử còn lại đã đứng trước điện chờ đợi, nhìn thấy Tần Đình đi ra, đồng loạt thi lễ: "Bái kiến Tần sư huynh." Quãng thời gian này bọn họ đều tu luyện trong phòng mình, mà những gì Tần Đình chỉ điểm đã giúp bọn họ được lợi rất nhiều, trong lòng vô cùng cảm kích, đều tự giác đến đây đợi Tần Đình xuất quan. Tần Đình mỉm cười, nói: "Chư vị sư đệ sư muội không cần đa lễ." Chu Bình Nguyệt quan sát Tần Đình, cảm thấy dường như Tần Đình lại có gì đó khác biệt với lúc trước, nàng đã ở cảnh giới Thần Luân đỉnh phong, chỉ cách Cảnh giới Thần Thôngnửa bước, đạo pháp tu hành cũng là tâm phápcấp cao nhất của Huyền Thiên Tông, cường giả Thần Thông phổ thông nàng cũng không để trong lòng. Nhưng Tần Đình lại gây cho nàng một cảm giác áp bách như ẩn như hiện. Trong lòng nàng biết, nhất định là khi Tần Đình bế quan lại có đột phá. Đến cảnh giới này của bọn họ, mỗi sự tiến bộ đều cực kỳ khó khăn, mà mỗi lần nàng nhìn thấy Tần Đình đều cảm thấy Tần Đình nguy hiểm thêm một chút, chứng tỏ rằng thiên phú của Tần Đình rất cao, trong lòng nàng càng thêm khâm phục ái mộ Tần Đình. Tần Đình nhìn thấy Trương Tiêu Tiêu thành thật đi theo Chu Bình Nguyệt, nhìn mình một chút liền giống như nai con hoảng sợ mà cụp mắt, đỏ mặt, hắn nhịn không được mà nở nụ cười, không biết ma nữ Chu Bình Nguyệt này đã "Dạy bảo" Trương Tiêu Tiêu thế nào mà lại biến nàng ta thành bộ dáng này. Liên Vân sơn mạch, Kháo Sơn Thành. Cái tên Kháo Sơn Thành được đặt là vì mặt lưng tựa Liên Vân sơn mạch, ngày thường không có nhiều người, nhưng bởi vì Liên Vân sơn mạch sẽ có dị bảo xuất thế, hiện giờ tiếng người huyên náo, ngựa xe như nước. Trong thành, nơi nơi có thể thấy được đệ tử danh môn đại phái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi lại trên đường cái, cũng có không ít tán tu đến đây muốn theo nước mò cá. Không ít người có tâm tư linh hoạt đã sớm bày quán trên đường phố, bán linh thảo linh dược, hoặc là một vài linh binh phù chú. Cũng hấp dẫn không ít người đến đây quan sát mua sắm. Một thiếu niên cũng nằm trong số đó, thiếu niên này mặc một bộ áo xanh, tướng mạo thanh tú, nhìn có vẻ yếu đuối, tựa như một thư sinh. Thần thái điềm nhiên, khí độ tiêu sái làm cho người khác muốn thân cận. Nhưng khí thế tu vi của hắn lại chứng tỏ đó là một cường giả Thần Luân! Mà thiếu niên này chính là Diệp Thu! Lúc này, mặt ngoài Diệp Thu đang tràn đầy phấn khởi nhìn vật phẩm bày bán, thực ra trong đầu đang giao lưu cùng một ý niệm. "Sư phụ, dị tượng tại Liên Vân sơn mạch lần này rốt cuộc là của bí bảo nào xuất thế?" Diệp Thu vừa nói vừa chậm rãi ma sát chiếc nhẫn trên tay. Một tiếng nói già nua vang lên: "Trời hiện dị tượng, lại là ánh nắng chiều chiếm nửa bầu trời, ráng đỏ bảy ngày bảy đêm, hắc hắc, đoán chừng là Địa Hoàng Huyền Hỏa, một loại dị hỏa xuất thế!" Diệp Thu hưng phấn nói: "Vậy nếu ta lấy được Địa Hoàng Huyền Hỏa, chẳng phải là có thể một bước tiến vào Cảnh giới Thần Thông hay sao?" Thanh âm già nua đắc ý nói: "Ngươi chỉ luyện hóa một cái Thiên Ngọc Linh Hỏa bất nhập lưu đã có thể từ Linh Động Cảnh trực tiếp bước vào Cảnh giới Nguyên Đan! Lại luyện hóa dị hỏa Hoàng Lĩnh Huyền Hỏa xếp thứ ba mươi bảy để bước vào Thần Luân, thế nhưng Địa Hoàng Huyền Hỏa là dị hỏa xếp hạng thứ mười một, nếu ngươi có thể luyện hóa thì việc bước vào Cảnh giới Thần Thông chỉ là chuyện thường tình." Còn chưa đợi Diệp Thu hưng phấn, lão lại tự đắc nói: "Ngươi nghĩ Thiên Huyền Hóa Hỏa Kinh ta truyền cho ngươi là cái gì? Đây chính là vô thượng pháp điển có thể sánh với Thái Huyền Kinh của Huyền Thiên Tông!" Ban đầu tâm tình Diệp Thu còn không tệ, thế nhưng nghe thấy Thái Huyền Kinh thần sắc hắn lập tức trở nên âm trầm. Thái Huyền Kinh! Huyền Thiên Tông! Tần Đình! Diệp Thu vĩnh viễn cũng không quên được những vũ nhục mà Tần Đình mang đến cho hắn, tuy nói hôm đó là Liễu Tố Tố tự nguyện trở về, nhưng vẫn bị Diệp Thu coi là nhục nhã cả đời! Nếu không phải sư phụ mình tạm thời tiếp quản thân thể của mình, sợ là lúc ấy mình đã chết trong Trầm Nguyệt Cốc kia! Chủ nhân của thanh âm già nua chính là sư phụ của Diệp Thu, tự xưng Linh Già, là một tồn tại từ viễn cổ, nhưng thần hồn không được đầy đủ, thực lực giảm đi nhiều, chỉ có thể ẩn thân trong một chiếc nhẫn. Sau khi gặp được Diệp Thu, mỗi ngày hút tu vi của hắn mới có thể thức tỉnh từ trong ngủ mê, lập tức thu Diệp Thu làm đệ tử, truyền Thiên Huyền Hóa Hỏa Kinh cho hắn. Linh lão cũng biết mình lỡ lời, trầm mặc một lát rồi an ủi: "Không sao, lần này ngươi thu được Địa Hoàng Huyền Hỏa sẽ đạt đến Cảnh giới Thần Thông, ngươi lại thiên tư phi phàm, ngày báo được thù cũng không còn xa!" Diệp Thu cũng biết mình thất thố, gật đầu nói: "Ta biết rõ, sư phụ, quân tử báo thù, mười năm không muộn." Dứt lời, Diệp Thu cảm thấy bầu trời đột nhiên tối sầm lại, hắn buồn bực ngẩng đầu nhìn lên, trên trời,một phi thuyền vô cùng to lớn chậm rãi bay đến, phi thuyền lướt qua Kháo Sơn Thành, khí thế hào hùng, lâu thuyền vô cùng hùng vĩ, Diệp Thu nhìn cũng có chút thất thần. Những người khác cũng phát hiện, đều ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc nhất thời mọi người nghị luận ầm ĩ. Một nam tử trung niên kiến thức rộng rãi dường như nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: "Thái Vũ Phi Lâu! Đây là Thái Vũ Phi Lâu!" Lời vừa dứt làm không khí lập tức sôi trào! Đám người hoảng sợ nói: "Cái gì? Là Thái Vũ Phi Lâu? Thế mà lại là Thái Vũ Phi Lâu! Tần Đình của Huyền Thiên Tông đến rồi! Thế mà Tần Đình lại tự mình đến Kháo Sơn Thành!" "Không sai, là Thái Vũ Phi Lâu, hai năm trước ta từng may mắn gặp quatại Dao Trì thịnh hội, không ngờ hôm nay lại gặp được lần nữa, thật sự là tam sinh hữu hạnh!" "Không sai, Thái Vũ Phi Lâu chính là tọa giá của Tần Đình, Thái Vũ Phi Lâu tới, Tần Đình nhất định cũng ở đây!" . . . Diệp Thu nhìn thần sắc hưng phấn của đám người chung quanh, lệ khí trong lòng phóng lên tận trời, lạnh lùng nói: "Có gì để ca ngợi? Chỉ là một kẻ có một vị cha tốt mà thôi!" Lời kia vừa thốt ra, chung quanh trở nên yên tĩnh như cùng đất chết, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Diệp Thu, giống như nhìn một người chết.