Đại Niết Bàn
Chương 6
Tằng Kha vừa bận rộn trong bếp vừa quay ra cửa nhìn con trai mình, nụ cười rất tươi:
- Sao hôm nay về muộn hơn thường ngày thế, cơm sắp xong rồi đây, mẹ hầm gà cho con, con trai mẹ sắp thi rồi, phải bổ não, mẹ còn mong con thi thành tích tốt về.
Mẹ cũng trẻ đi mười một tuổi, mặc dù thân hình cũng có dấu hiệu béo lên, thế nhưng phong vận vẫn còn, trông vẫn nhanh nhẹn lắm. Về sau mẹ bị cho thôi việc, tự mở một cái hiệu nhỏ, miễn cưỡng nuôi được miệng ăn, không giúp được gì cho cuộc sống của y, mẹ vì thế ưu phiền mà già đi rất nhanh...
Tô Lý Thành thì vẫn bận thái rau, chỉ thở dài:
- Suốt từ khi con học nhà trẻ, cha mẹ đều phải nộp tiền xin học cho con, lần này chỉ trông vào con thôi đấy, có điều với thành tích của con, cha trông mà...
Tô Lý Thành chẳng nói được hết lời vì bị Tằng Kha ngầm nhéo hông một cái:
- Con người anh bị làm sao vậy hả? Lúc quan trọng thế này không biết cổ vũ con mà đả kích nó, không nỗ lực thì vào trường kém, học được gì ở đó?
Tô Lý Thành tự biết mình lỡ lời, gật đầu liên tục:
- Đúng, đúng, cha mẹ đợi con mang thành tích tốt về.
Nhìn khuôn mặt vuông vức, vẫn còn mang chút vẻ quân nhân của cha, lúc đó chỉ chừng 37, 38 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo sắn cao, trông rất có tinh thần.
Tô Xán gật mạnh đầu, cố kiềm nén không để cho nước mắt rơi xuống, mười một năm sau, cha chưa tròn năm mươi mà chẳng khác gì ông lão sáu mươi, mặt nhăn nheo, đi lại cũng lom khom, còn bị bệnh đốt sống cổ, nhiều đêm không ngủ nổi, phải cắn răng chịu đựng tới sáng.
Cha làm việc trong công ty kiến trúc, rồi công ty phá sản phải trọng tổ, cha quá chính trực, không biết mấy trò luồn lách như người ở đơn vị, cho nên chỉ làm bảo vệ nho nhỏ, lại còn thường xuyên đối diện với tình cảnh bị nợ lương.
Ăn món gà nấm hương thơm phức, thịt gà mềm ngọt, rõ ràng thịt gà non, Tô Xán cuối cùng không kìm được, nước mắt mang vị mặn trào ra như lũ vỡ đê rơi vào món canh gà, vị mặn đó đem linh hồn y hoàn toàn quay trở lại với thân xác mười sáu tuổi, tới lúc này Tô Xán mới có thể coi đã hoàn toàn trở về năm 1998.
Tằng Kha thấy con trai khóc, hoảng sợ đặt bát cơm xuống:
- Tô Xán, làm sao vậy con, ở trường có chuyện gì à?
Tô Xán vội đưa tay lau nước mắt, cười nói:
- Mẹ, con không sao, thật sự không có chuyện gì đâu. Mẹ, cơm ngon quá …
- Ừ, ăn nhiều vào, khổ thân con tôi.
Tằng Kha rơm rớm nước mắt, hiểu lầm con mình vì được bữa ăn ngon mà cảm động, gắp thêm thức ăn cho Tô Xán.
Cơm nước xong, Tô Xán về phòng, Tô Lý Thành ngồi xem TV còn Tằng Kha rửa bát, rửa bát xong cùng chồng ngồi xem TV, khi đi vào bếp lấy thêm nước nóng đổ vào ấm trà nhìn vào cửa sổ phòng Tô Xán kinh ngạc phát hiện, Tô Xán bật đèn bàn, ôn tập bài vở.
Trong ấn tượng của Tằng Kha thì Tô Xán chẳng bao giờ chuyên tâm học tập như thế, trước các kỳ thi lớn nhỏ, Tô Xán luôn dùng các loại phương thức để "thả lỏng", kỳ thi quan trọng như thế này Tô Xán vốn có thể danh chính ngôn thuận lấy cớ thay đổi đầu óc ra ngoài đàng hoàng xem TV mới đúng.
Thế nhưng đêm đã khuya, con trai mình chẳng những không ham chơi còn nhốt mình trong phòng chăm chú ôn bài, liên hệ với chuyện lúc nãy con trai khóc khi ăn cơm, đoán được phần nào, ít nhiều làm Tằng Kha thấy an ủi mừng rỡ.
Quay trở lại phòng khách, bà Tô nói nhỏ với ông Tô:
- Con trai mình biết phấn đấu rồi, nó đang chăm chỉ học bài đấy, cái thằng bé này không biết hôm nay làm sao, nhưng con hiểu chuyện rồi, biết thương cha mẹ rồi.
Tô Lý Thành mặt hơi dãn ra, nhìn về phía phòng Tô Xán, niềm vui chỉ thoáng chốc phai đi, ngập ngừng một lúc rồi thở dài:
- Chỉ còn năm ngày nữa thôi, nó mà sớm hiểu ra thì tốt biết mấy...
Trên bàn Tô Xán bày đủ thứ loại sách liên quan tới năm ba sơ trung mà y có thể tìm được, trông rất đồ sộ, nào ngữ văn, tiếng Anh, số học, lịch sử, chính trị, hóa học, vật lý. May mắn là địa lý và sinh vật không thi tốt nghiệp, bớt đi được hai môn, nhưng đống sách trước mắt vẫn làm Tô Xán đau đầu.
***
Tiểu học bên TQ học tới lớp 6, nên sơ trung chỉ có ba năm 7,8,9.
Nghĩ mà không biết cười hay khóc, năm 2009 chuyện xuyên việt trọng sinh đã nhiều lắm rồi, bất kể là tiểu thuyết trên mạng hay xuất bản truyền thống, đủ các thể loại xuyên việt kỳ quái, trùng sinh với đủ loại thân phận khác nhau, nhưng Tô Xán dám khẳng định chẳng ai ngồi đần mặt ra nhìn đống sách vở chất cao như núi, chuẩn bị ứng phó với kỳ thi thảm bại mười một năm trước như y.
Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nếu như thực sự có ông trời, vậy ông ta bỗng dưng vô duyên vô cớ cho mình quay trở lại, chắc cũng không phải vì làm in đậm thêm cuộc sống bi thảm của mình, nếu không thì lão già đó cũng quá rảnh rỗi rồi.
Sau khi mình thi trung khảo với thành tích kém cỏi, cha mẹ thất vọng sa sút ra sao, rồi tới thái độ người xung quanh thế nào đều nhớ như in trong lòng, cái ký ức vốn bị y phong ấn đề hiện giờ lại trở nên rõ ràng, cắn xé thiêu đốt tim gan Tô Xán, y không muốn lần nữa đi vào vết xe đổ đó nữa, không muốn lần nữa nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cha mẹ, ông trời có lẽ là người hai lần đưa y tới cuộc đời này, nhưng người trút linh hồn vào thân xác này là cha mẹ y, cả hai lần, y phải thay đổi vận mệnh của mình.
Hít sâu một hơi áp cảm xúc trong lòng xuống, không có thời gian cho mình sầu thảm, Tô Xán mở sách tiếng Anh và ngữ văn ra xem qua, rất nhiều thứ trước kia quen thuộc quay trở về, những bài văn thơ yêu cầu phải thuộc lòng trông thật thân thiết quen thuộc. Thế nhưng yêu cầu y đọc thuộc lòng không sót chữ nào là không thể. Thế nên Tô Xán quyết đoán bỏ qua cái phần đọc thuộc lòng, thế nhưng cách dùng từ tạo câu, rồi đoạn văn ngắn của Lỗ Tấn, phân tích văn chương, chủ vị bổ ngữ trạng ngữ tân ngữ, đây vốn là sở trường của Tô Xán rồi.
Với trình độ tiếng Anh của y vào năm 2009 thì yêu cầu tiếng Anh sơ trung không làm khó nổi Tô Xán, dù sao công ty y là công ty liên doanh, Tô Xán cũng có thể đạt tới trình độ nghe nói không thành vấn đề. Mà tiếng Anh sơ trung năm 1998 thì quan trọng nhất ở nhận thức từ vựng và vận dụng ngữ pháp cơ bản, nên tiếng Anh không thành vấn đề, đương nhiên y cũng phải xem lại củng cố từ ngữ một lần, đọc thông không có nghĩa là viết thạo.
Đây là công việc tốn thời gian, rất ít từ ngữ cần phải xem lại mới hiểu, thì cả những từ ngữ được coi là kết cấu khá phức tạp của tiếng Anh sơ trung như congratulation, hay delicious với Tô Xán mà nói đã là một phần trong cuộc sống rồi.
Lật xem từng trang sách tiếng Anh, nhìn bài kiểm tra sơ trung của mình, tổng điểm 150 mà mình luôn chơi vơi ở khoảng điểm hợp cách là 90, Tô Xán thầm chửi bản thân khi đó sao ngu ngốc như vậy? Mấy chỗ sai kia trông rõ ràng là sai lầm không đáng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, sai lầm khi đó là mình hiểu ngữ pháp chưa đủ sâu, thậm chí một số từ chẳng hiểu nghĩa, làm bài sai không có gì lạ.
Tiếng Anh sơ trung thực ra chỉ yêu cầu nắm được 1500 từ vựng, từ vựng Tô Xán tích lũy được qua cao trung, đại học rồi thời gian đi làm đã vượt qua con số này xa lắc xa lơ rồi, cho nên mới thấy sai lầm của mình trước kia thật ấu trĩ.
Xem qua một lượt là có thể ứng phó với kỳ thi sắp tới rồi, không cần lo về nó nữa, ít nhất Tô Xán cho rằng nếu mình cứ thế này đi thi thì tệ lắm cũng không tới mức trượt vào Tam Trung, thế nhưng trường cao trung trọng điểm của tỉnh như Nhất Trung thì mình vô duyên rồi.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
50 chương
115 chương
20 chương
132 chương
294 chương
63 chương