Đại Niết Bàn

Chương 460

- Ừ, em là? Tô Xán không nhận ra cô bé này, thấy mình cũng đâu phải là tay ăn chơi nổi tiếng ở Thượng Hải, khiến các em gái xinh xắn đều biết. Cô gái kia thấy Tô Xán ngơ ngác thì ngồi luôn xuống đối diện, một tay chống cằm nhìn y nói: - Em là Mục Giai Trúc, bạn của Ninh Đông, Bàng Nghị Nhiên, Tào Trạch, anh nhớ không? Họ có nhắc tới anh, em rất muốn gặp anh một lần. Này, anh nói xem, làm sao anh tán đổ được chị em vậy, chị họ em lạnh lùng cực luôn, em tò mò lắm, sao chị ấy nhìn trúng anh thế? À, Tô Xán nhớ ra rồi, hồi mình và Đường Vũ từ Mỹ về có gặp nhóm Ninh Đông, còn xảy ra vụ va chạm nhỏ. Chuyện đó không có gì, nhưng cô gái này giới thiệu tên làm y nhìn kỹ lại. Họ Mục, là em họ Đường Vũ, tuy mắt không giống, nhưng đường nét khuôn mặt kia đúng là có phần giống Đường Vũ và Mục Tuyền, xem ra gien họ Mục khá mạnh. Mà Mục Khai Trúc hay Mục Giai Trúc? - Thực ra là hai bọn anh cùng thích nhau thôi, không có gì đặc biệt để kể. Tô Xán hơi thiếu tự nhiên, bị một cô bé không quen hỏi lịch sử yêu đương, y không quen. Mục Giai Trúc lại tay chống cằm, ngoẹo đầu sang một bên, môi dưới hơi trề ra, ngẫm nghĩ: - Vậy để em đoán xem nhé? Nhà anh rất thân với dì em đúng không? Nhà anh làm gì, đầu tư tài chính? Địa ốc hay là cán bộ cơ quan. - Không phải, nhà anh không quen dì em. Cha anh làm ở xí nghiệp nhà nước, mẹ anh bán văn phòng phẩm. - Không thể nào, dì em đề phòng người lạ lắm, vậy anh theo đuổi được chị em? Thư tình, lời ngon tiếng ngọt rồi tặng hoa sao? Mục Giai Trúc rõ ràng không tin, chị mình chẳng lẽ không biết bạn trai mình có ý nghĩa gì sao, không thể, chị ấy lý trí thế cơ mà: Tô Xán gật đầu: - Đúng thế đấy, không có gì kinh thế hãi tục. Mục Giai Trúc mắt giống hạt đậu, tròn lại càng tròn: - Oa, thật à, em còn tưởng chị họ em dẫn về anh rể cực kỳ ghê gớm cơ, từ nhỏ lúc nào em cũng bị mọi người lấy chị Đường Vũ ra răn dạy, nói chị ấy học tốt hơn em, chịu khó hơn em, làm việc cẩn thận quy củ... Anh Tô Xán, cám ơn anh, anh cho em tự tin rất lớn. Thế là thế nào, mình bình thường lại cho cô bé này tự tin? Nghe quai quái, không giống nó khen mình tẹo nào, nhưng một câu anh rể làm Tô Xán mát lòng mát dạ. Lý Lam lo lời Mục Giai Trúc làm Tô Xán giận, nói vào: - Tiểu Trúc, em ở Thượng Hải không đi thăm chị họ em, chỉ lo chơi thôi à? - Chơi thôi chứ sao, em làm sao dám đi gặp chị ấy, ông bà ngoại em suốt ngày bảo em chơi với chị em nhiều hơn, học thêm chút gì đó từ chị ấy, đừng có suốt ngày rong chơi này nọ. Em nói, Mục gia có một mình chị ấy là được rồi, chị ấy là Mục Quế Anh thời đại mới của bà ngoại mà, em dại gì ở gần chị ấy làm nền. Tô Xán gật gù, thầm nghĩ cô bé này biết mình biết người, ở cạnh Đường Vũ đúng là chỉ có phận làm nền thôi. Không ngờ Mục Giai Trúc nhìn thấy hành động của Tô Xán, nói luôn: - Anh Tô Xán, anh cũng làm nền đấy. Con bé này cũng thẳng tính quá đi, Tô Xán ngượng ngùng, chỉ cười xòa cho qua. Lúc này một nam tử trên hai mươi đi tới phía mọi người gật đầu với Tô Xán và Lý Lam: - Chào mọi người. - Giới thiệu một chút, vị này là CEO Lục Minh của Cty TNHH Tường Thật, điển hình của tuổi trẻ tài cao, công ty Tường Thật là do một mình anh ấy sáng lập, là đại biểu pháp nhân. Mục Giai Trúc sốt sắng giới thiệu: - Cha anh ấy là Lục Tam Nguyên, xếp hạng 40 bảng Forbes năm nay, hổ phủ sinh hổ tử đấy. Ngược lại Lục Minh lại cười ngượng ngùng bắt tay: - Tôi vay tiền cha tôi, khi nào kiếm được còn phải trả cả vốn lẫn lãi, không có gì đáng nói cả, hiện công ty còn đang kinh doanh thua lỗ, tôi đang nghĩ cách xoay chuyển. Anh chàng con nhà giàu này coi như cũng là người đàng hoàng, ở dưới loại trường hợp này, cho dù hắn có chút hư vinh cũng biết cách kiềm lại, hôm nọ là Trương Chí, hôm nay lại gặp Lục Minh, người trẻ tuổi ở Thượng Hải này rõ ràng năng độc hơn ở vùng phía tây. Mục Giai Trúc ngầm nhéo Lục Minh một cái, tàn bạo trừng mắt lên với hắn, giả bộ một chút vì bà đây thì chết à? Trong con mắt mấy cô tiểu thư như Mục Giai Trúc, Lục Minh được coi như đã kiệt suất lắm rồi, thuộc thành phần nếu có scandal gì thế nào báo chí toàn quốc đều đăng tin, rất có thiện cảm với Mục Giai Trúc, nhưng hắn không phải là hạng thiếu phẩm chất làm trò nhàm chán để chiều lòng giai nhân. Thế là bàn của Tô Xán liền tăng lên tới bốn người, khu nhà tiêu thụ dần trở nên chật chội, song vẫn thi thoảng có người tới, Lý Lam tự hào nói: - Mặc dù chưa chính thức cho đặt mua, nhưng hạng mục này trong nghề là tiếng lành đồn xa, giám đốc Đường cũng nhiều bạn bè, giúp đỡ nhiều phương diện, Bữa tiệc hôm nay cho đặt nhà nội bộ, giảm giá cao nhất có thể tới 7%, cũng chỉ bán 100 cái. Mục Giai Trúc gật đầu: - Em phục nhất chú ở điểm này, chắc chỉ một hai năm nữa thôi là xĩ nghiệp lên TTCK. - Cũng chưa chắc, lên TTCK huy động vốn là cơ hội cũng là nguy hiểm, giám đốc Đường có tính toán của mình, chuyện này tôi không dám phán bừa. Nhưng một điều tôi có thể nói, nếu giám đốc Đường muốn, ngay năm nay có thể lên TTCK, Hậu Đường Tam Thiên Thành trong vài ngày có thể thu hồi 4 -5 tỷ, cho nên lên TTCK chỉ là vấn đề thời gian và tâm tình. - Chỉ trong vài ngày có thể thu hồi 4 - 5 tỷ? Cho dù cha có tên trên bảng Forbes, huyệt thái dương Lục Minh vẫn giật giật. - Không tin à, vậy chúng ta đợi xem. Lý Lam mân mê cốc cà phê trong tay, nói rất tự tin, tư thái như đại tướng nắm vạn hùng binh trong tay, hắn tự tin vào chất lượng sản phẩm, tự tin vào cách thao tác, chỉ người có lòng tin mới có khí thế này. Không thẹn là một viên tướng dưới trướng ông Đường. Tô Xán thầm so sánh, bản lĩnh thì Lâm Quang Đống, Vương Thanh, Nhâm Oánh đều không thua kém Lý Lam, chỉ thiếu va chạm và lịch duyệt, cũng như thiếu vị trí, không phải có câu, vị trí của anh quyết định anh muốn làm gì sao. Lục Minh đột nhiên hỏi chủ đề không liên quan: - Mọi người có biết một cái tạp chí tên là Văn hóa thời thượng không? - Em có nghe chút tin đồn, hay lắm. Lý Lam thì lắc đầu, hắn không làm mảng này nên không chú ý. Tô Xán hứng thú, Lâm Quang Đống nói tin y đánh cược đã đi, nhưng không nghĩ "nổi" tới mức này rồi. - Tờ tạp chí này mới đổ bộ xuống đông nam, chưa có thị trường, nhưng mạnh miệng tuyên bố trong vài kỳ có thể mở cánh vào Thượng Hải, bắc phá Kinh Tân, nam hạ Giang Chiết. Trước đó tôi còn nghĩ đó là chuyện hoang đường nhất, giờ nghe anh Lý nói còn thấy hoang đường hơn. Móa, thằng nào thêm vào câu "bắc phá Kinh Tân, nam hạ Giang Chiết", nghe thì khí thế lắm, song lần này to chuyện rồi, nếu mà chuyến này sơ xảy gì thì thành trò hề muôn đời, chủ tịch Tô mình từ chức trốn luôn cho đỡ nhục. Ngoài cửa bỗng có tiếng náo loạn, khiến bốn người đang trò chuyện say sưa cũng quay đầu nhìn, thấy chiếc BMW M3 màu trắng phóng như bay trên đường, người trong đại sảnh bình luận càng náo nhiệt. Nhân vật lớn tới rồi. Bmw M3 mở cửa, một trung niên nam tử chừng 40 vai rộng mặt vuông đi ra, đây là người cả tinh lực lẫn sự nghiệp đều đạt tới đỉnh cao, hai mắt lão luyện. Ông Đường tự mình ra đón, đây là vị khách đầu tiên Tô Xán thấy ông Đường phải ra ngoài đón tiếp từ lúc y tới đây đến giờ, một số người đang nói cười ở gian riêng, lúc này cùng trò chuyện, ánh mắt nhìn người mới tới. Người này làm Tô Xán thấy quen mắt lắm, nhưng không nhớ ra là gặp qua ở đâu, có lẽ là do thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, nghe nói hôm nay có một nhân vật ghê gớm tới, hẳn là người này đây.