Đại Niết Bàn

Chương 459

- Ngày hôm đó sau khi lấy được hợp đồng, chúng tôi tìm ra hướng đi bất thường của tài chính, giám đốc Đường gọi điện cho cục trưởng Mục hỏi ý kiến, tiếp đó cục trưởng Mục tới Thượng Hải, dùng một số mối quen biết ở hệ thống tư pháp tra xét đối phương. Thế là quan hệ với phía Triều Nhạc xấu hẳn đi, bên kia tuyên bố không trả tiền chỉ có một cách giải quyết, mấy chủ nhiệm qua đó đều bị chửi bới thô bạo đuổi đi, không đàm phán. Cục trưởng Mục lúc đó đã nắm được một số manh mối tài chính, qua bên đó gặp lão Vương hói, đập thẳng tài liệu xuống bàn, nói muốn cơ quan kỷ ủy bên trên gia nhập điều tra, xong đi thẳng, lão hói không nói được một lời, chậc, cậu mà thấy được cục trưởng Mục lúc đó, thực sự trên đời không tìm ra người phụ nữ thứ hai sánh được. - Xe của chúng tôi còn chưa rời Triệu Nhạc, bí thư đảng ủy phía đó đã mời quay lại bàn bạc. Thái độ rất khách khí, bên đó không có dũng khí đồng quy vu tận với chúng tôi, đành ngồi xuống tìm phương án giải quyết. Đông Lâm trả Triều Nhạc mấy chục cửa hiệu, một tòa nhà và một ít bất động sản, hai bên liền hòa giải. Thực ra mười mấy cửa hiệu, một tòa nhà, chỉ cần người trong nghề nhìn một cái là biết chẳng giá trị gì, toàn là công trình dở dang xuống cấp, chỉ có ít bất động sản có thể nuôi sống ít công nhân... Vị bí thư đảng ủy chỉ cần thể diện dễ coi một chút, Lão Hói thì cứ run rẩy, không biết hối hận cỡ nào.. Lý Lam kể rất đơn giản thoải mái, nhưng không biết trong khoảng thời gian đó bọn họ phải bôn ba vất vả thế nào, một vài thứ vẫn là khúc mắc trong lòng Tô Xán, chuyện cục quốc thổ và cục quy hoạch xung đột quá đúng lúc đi. Thái độ phía Triều Nhạc quá bất thường, không giống đi đòi nợ mà chỉ dồn người ta vào chỗ chết, đóng băng tài sản kiện tụng kéo dài mấy năm, tài sản Đông Lâm chẳng còn mấy giá trị, rõ ràng chỉ nhắm vào ông Đường. Đương nhiên Lý Lam sẽ không trả lời khúc mắc của Tô Xán. Hai người uống cà phê trò chuyện, Lý Lam kể cho Tô Xán ít chuyện liên quan tới xí nghiệp Đường thị... Theo Lý Lam nói trong nghề có Thực nghiệp Tân Sang và tập đoàn Tiên Phong có tranh chấp dữ dội với bọn họ ở một số hạng mục. Huống hồ hai nhà Đường Mục đều có bối cảnh quan trường, đương nhiên có một số đối thủ, không biết có phải những đối thủ này vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà lợi dùng ưu thế khu vực đả kích ông Đường không? - Vậy giấy phép cho bán trước thì sao? Tô Xán thấy lo cho hạng mục Hậu Đường Tam Thiên Hành, một khu nhà ở hiện đại hóa lớn như vậy nhưng đã bỏ qua thời kỳ bán nhà tốt nhất là tháng 11. Sau đó muốn bán ra thì khá khó, chuyện nhà tốt mà không bán được là không ít, tuy với xu thế địa ốc của Thượng Hải, không lo không bán được, nhưng hiện giờ ông Đường cần tài chính lớn, chỉ cần trì hoãn thôi đã là tổn thất lớn rồi. - Đúng thế, nên lần này giám đốc Đường mời không ít bạn bè từ hai giới thương chính tới, giấy phép đã làm được rồi, hôm nay chỉ là bữa tiệc nhỏ thôi, còn có ít thân thích nữa. Khi chính thức bán ra khả năng có một bữa tiệc lớn tới khi đó cậu cũng nhất định phải tham gia. Tô Xán ngạc nhiên: - Em, em tham gia làm gì? - Ha ha ha, đây giám đốc Đường bảo tôi nói với cậu như thế, Lý Lam nháy mắt đầy ẩn ý: - Chẳng phải cậu học quản lý hay sao, kinh nghiệm tiêu thụ khu nhà lớn này cậu có thể chú ý học tập một chút, xem tiến hành quản lý chất lượng ra sao. Trước gia giới địa ốc có câu lợi nhuận dưới 40% không làm, nhưng giám đốc Đường nói đó là điều không thực tế, giống thập niên 80 làm mậu dịch, lợi nhuận đạt tới 80%, ai thấy cũng đổ dồn vào, làm lợi nhuật liên tục sụt giảm, giờ làm xuất nhập khẩu có 5% lợi nhuận là bình thường. Nhưng người trải qua niên đại hoàng kim giàu lên trong một đêm đó mấy ai có kể an tâm kinh doanh lâu dài? Cho nên chúng tôi ở sản nghiệp này không chơi ôm đất đợi tăng giá, đảm bảo khai phát nhanh, thu hồi vốn nhanh là được, còn nữa trên 25% lợi nhuận thì không chơi. Giới địa ốc ai cũng muốn theo đuổi lợi nhuận, nhưng chúng tôi không muốn cưỡng ép lợi nhuận, giống đạo lý ở cùng nữ nhân, sớm muộn cũng là của mình, tất nhiên phải chăm sóc chu đáo, bảo vệ cái thị trường này, còn kéo quần lên là đi thì là không định làm ăn lâu dài rồi. Tô Xán gật đầu, sau thập niên 90, biểu đồ lợi nhuận bình quân sản nghiệp địa ốc là lên thẳng một đường, người có được suy nghĩ như ông Đường là những người đã thực sự trai qua mấy biến đổi của nghành nghiệp, từng bước đi lên, thấy nhiều vinh nhục hưng suy, luôn có chút tình cảm và trách nhiệm. Ông Đường đi tới xua tay ý bảo Tô Xán không cần phải đứng lên chào, cười ha hả ngồi xuống: - Tô Xán, cháu tới rồi à, mấy ngày nữa chú có bữa cơm, cháu phải tới đấy. Chú cần người có thể đưa Đường Vũ về an toàn nữa chứ. - Chú Đường, ông người quá, cháu sợ không quen. Tô Xán kích động, y ngày càng được nhà Đường Vũ chấp nhận rồi, tuy nhiên cảm thấy mình cũng nên tỏ ra “ngại ngùng” một tý: - Chiêu giả non này với chú không ăn thua đâu, dì Mục cháu cũng tới đấy, còn bảo với chú chuyện này, cháu có gan thì cứ không đến. Ông Đường nói xong cười lớn, đứng dậy xoa đầu Tô Xán, sau đó đi về phía khách khứa, ông có nhiều khách phải tiếp đãi, không thể giành thời gian cho Tô Xán nhiều. Chi tiết nhỏ này lọt vào mắt không ít người. Ông Đường với ai cũng tươi cười nhiệt tình, nhưng xưa nay không có cử động quá nhiệt tình, vậy mà biểu hiện như thế với chàng trai chưa tới 20, không khỏi khiến người ta chính thức coi trọng tin đồn trước đó. Con gái ông Đường trời xinh mỹ mạo như hoa như ngọc, lại nỗ lực khắc khổ, thường dùng làm điển hình giáo dục con cái nhiều người, đồng thời được một số gia trưởng nhìn trúng, tuy không nhất định cứ phải là Đường Vũ, nhưng người mang tâm tư này thân cận với Mục Tuyền và ông Đường không ít. Dù sao có chuẩn bị vẫn hơn, nhưng nghe nói Đường Vũ đã có bạn trai rồi, vì vậy cũng có người rút lui, nhưng bạn trai của Đường Vũ vẫn làm người ta tò mò muốn biết một chút. Người trong giới, hoặc bạn bè ông Đường thậm chí một số từng bế Đường Vũ khi còn nhỏ, còn nghe tới Đường Vũ có ba cô sáu thím chín dì, Đường Vũ là cô bé được người lớn yêu thích, không xốc nổi nhắng nhít như đám trẻ con bây giờ. Có người cũng thầm nghĩ, nhà Lão Đường nhiều tiền như vậy, làm con rể chắc chắn sẽ có tiền đồ tươi sáng. Vả lại Đường Vũ giống hệt mẹ, mũi nhỏ mắt dài, rất có thần khí, vóc dáng cao ráo nữa, nếu con mình có cái may mắn đó, gien đời sau cũng có thể cải thiện một ít rồi. Đường Vũ đúng là cô con dâu đại chúng trong mắt nhiều người. Cho nên nhìn ông Đường đối xử với Tô Xán thân thiết như vậy, không khỏi làm người ta hoài nghi, chẳng lẽ đó là bạn trai tin đồn của Đường Vũ đấy sao, ừm, trông cũng không đui mẻ què sứt gì, có điều cũng thường thường thôi. Tô Xán tất nhiên không biết được những người kia ngầm chê bai mình, y còn đang hồi hộp, Mục Tuyền bảo ông Đường mời mình tới, không thể nào, có lẽ ông Đường nói thế trêu mình chút thôi. Phía đầu kia có một cô nữ sinh chừng mười bảy mười tám tuổi đi tới nói gì đó với ông Đường, ông Đường cười phá lên, chỉ về phía Tô Xán. Cô gái kia đi thẳng tới, Lý Lam biến sắc, quay đầu sang một bên, bộ dạng bảo Tô Xán tự cầu phúc đi. Tô Xán còn chưa hiểu gì thì nữ sinh kia đã tới trước mặt Tô Xán, mắt một mí, tay cầm cái kính râm gọng xanh kiểu mắt ếch, người mặc áo thun da cam, dưới mặt quần ngố, chân dài, đi dép săng đan, chừng 1m 63, hoạt bạt tươi vui, ngó nghiêng Tô Xán chẳng dè dặt gì: - Anh là Tô Xán à?