Đại Niết Bàn

Chương 303

Vương Quý Văn đi vào lớp, ở tiết học đầu tiên rất nghiêm túc trang trọng nói với cả lớp:  - Từ hôm nay trở đi, chúng ta tiến vào học kỳ hoàn toàn mới, cũng là giai đoạn tàn khốc nhất, gian nan nhất, tối tăm mù mịt nhất. Thầy rất muốn nói những lời tốt đẹp hơn, nhưng không còn cách nào khác, đó là hiện thực các em phải đối diện, thầy nghĩ mục tiêu của các em là càn quét các trường trọng điểm toàn quốc, chứ không phải là đâm đầu vào tường cao rồi ngã gục. Muốn như thế ngay từ ngày hôm nay các em hãy dốc sức phấn đấu vì lý tưởng của mình, thầy hi vọng sau này các em tụ hội, có thể thấy được mọi người đều thành tài.  Cả lớp im re, có người căng thẳng, có người phấn khích, Vương Quý Văn dừng lại một chút thưởng thức hiệu quả lời nói của mình rồi tung ra trọng điểm:  - Cũng từ ngày hôm nay chúng ta chính thức bước vào chương trình ôn tập tối của năm thứ ba, mỗi ngày bắt đầu lúc 7 giờ kết thúc lúc 9 giờ.  Tức thì khiến cả lớp kêu gào than khóc thảm thiết, sáng 7 giờ đi học, 9 giờ tối mới được về, 14 tiếng đầy đọa suốt gần một năm, còn gì là cuộc sống.  Đợi tiếng "khóc lóc" lắng xuống, Vương Quý Văn nói tiếp:  - Các em cũng thấy rồi, lớp chúng ta có rất nhiều gương mặt mới, hi vọng các em giúp đỡ khích lệ các bạn, cùng nhau tiến bộ.  Năm thứ ba mở rộng từ 14 lớp lên thành 17 lớp, có học sinh khóa trước học lại, có học sinh trường khác chuyển tới ôn thi, không hoàn toàn bố trí vào lớp mới, mà mỗi lớp hiện có cũng thêm vào một hai học sinh.  Vương Quý Văn phát biểu xong, gõ bảng yêu cầu trật tự, không phí một phút giây nào, bắt đầu ngay vào bài học mới.  Tô Xán tai nghe giảng, mắt thì xem đống thư gửi từ Hạ Hải tới.  Những lá thư này không có gì khác câu chuyện kỳ nghỉ Tô Xán được nghe lúc tới trường, như Tiết Dịch Dương cùng nhóm bạn học bơi mùa hè, như Lưu Duệ đã xin được số điện thoại của cô gái nhà đối diện, cuộc sống của bọn họ vẫn bình đạm, cũng có những tâm sự bất an cùng tràn ngập mơ ước vào tương lai.  Tô Xán cũng gửi bốn năm lá thư về Hạ Hải kể chuyện kỳ nghỉ của mình.  Hết tiết thứ hai, ở cửa lớp xuất hiện ba người làm Tô Xán có cảm giác không lành, Vương Quý Văn đang nói chuyện với họ.  Vương Uy Uy không ngừng gật đầu vâng dạ, mặt cung kính, Lâm Trứu Vũ thì tỏ ra mất kiên nhẫn, thi thoảng nháy mắt với Tô Xán, Lâm Lạc Nhiên bắt gặp ánh mắt Tô Xán lướt trên người mình thì bĩu môi quay đầu đi.  Ba người Vương Uy Uy tất nhiên là danh nhân Nhị Thập Thất Trung, dù rời trường hơn một năm vẫn có nhiều người nhớ tới bọn họ, tiếng xì xầm áp chế kích động ở khắp nơi trong lớp.  - Vương Uy Uy quay về sao, đúng là tin tức oanh động ngày hôm nay đây.  - Còn nhớ năm thứ nhất có cuộc thi chạy 5.000 mét, Vương Uy Uy bị trẹo chân vẫn cắn răng chạy, ngã tới mấy lần liền, đến đích người xước xát chảy máu, không ít nữ sinh bật khóc.  - Là Lâm Lạc Nhiên, từ khi cô ấy đi, CLB bóng rổ nữ cũng giải tán luôn, không biết bao nhiêu nam sinh trái tim tan nát. Trước kia có một nam sinh si mê cô ấy, ngày nào cũng quấn lấy, kết quả bị cô ấy cho một đấm chảy máu mũi luôn, làm những nam sinh khác chung mộng tưởng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn.  Cũng có người run sợ:  - Trời ơi không phải bọn họ chuyển tới lớp mình chứ, còn để người ta học nữa không, cái tên béo Lâm Trứu Vũ kia mặt lúc nào cũng cười hì hì có vẻ hiền lành lắm, trước mặt không ai dám nói, sau lưng đều chửi tổ tông mười tám đười hắn, tên này âm hiểm cực kỳ luôn.  Thực sự Tô Xán không nghe xung quanh bàn tán thì Tô Xán không biết ba người này ở Nhị Thập Thất Trung có quá khứ oai hùng như vậy, xem ra tới Hạ Hải bọn họ kiềm chế rất nhiều rồi.  Lúc này Vương Quý Văn đã nói chuyện xong rời đi, ba người Vương Uy Uy đi vào lớp, tiếng xì xầm ngưng bặt, một vài người có vẻ quan biết từ trước giơ tay lên định chào hỏi, giữa chừng không biết nghĩ gì lại thôi.  Tô Xán sinh ra ý nghĩ muốn chuyển lớp, có ba cái mầm họa này thì làm sao mà học yên ổn được, rõ ràng chọn lớp này để phá mình đây.  Tưởng Minh Quân đang thì thầm giới thiệu cho Tô Xán biết lai lịch đám Vương Uy Uy thì ba người bọn họ đi tới bàn trống bên cạnh ngồi xuống, làm hắn trợn mắt lên nhìn không dám tin.  - Nhìn cái gì thế?  Lâm Trứu Vũ cười hì hì hỏi:  Không hiểu trước kia Lâm Trứu Vũ gây họa gì trong trường mà Tưởng Minh Quân hết hồn kéo tay Tô Xán:  - Đừng nhìn họ nữa, chúng ta không trêu chọc được vào đâu.  Vương Uy Uy chủ động đi chào hỏi mấy học sinh quen biết trước kia, với Tô Xán đã không cần phải khách khí nữa rồi.  Lâm Lạc Nhiên quay sang cười với Tô Xán:  - Tôi xem bảng thành tích của lớp, không tệ.  Lâm Trứu Vũ nghiến răng nghiến lợi, giơ nắm đấm lên dọa dẫm:  - Tôi cảnh cáo cậu, không được bỏ lại tôi quá xa, nếu không đừng hòng bén mảng tới gần em gái tôi.  Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên đồng loạt nhướng mày, giơ chân đá hắn:  - Cút.  Lên năm thứ ba, lớp Tôn Mạn chuyển lên tầng trên cùng, hàng cây nằm giữa hai lầu trong và ngoài không còn cản trở học sinh hai bên nhìn nhau nữa, giữa tiết không biết ở đầu bên kia có tên nào hét lên "Tôn Mạn, mình thích bạn!", làm Tôn Mạn bị đám nữ sinh lớp số 13 trêu ghẹo một hồi.  Tôn Mạn nhìn Đường Vũ ngồi ở bàn thứ hai, mới đầu năm mà cô gái chăm chỉ này đã chúi đầu vào sách vở rồi, chẳng trách không thèm chọn môn học sở trường cũng đạt giải nhì toàn quốc, nghe xung quanh trêu ghẹo, Tôn Mạn nhớ tới lúc nói với Đường Vũ rằng mình muốn theo đuổi Tô Xán.  Mặc dù giữa cô và Đường Vũ có chút quan hệ cạnh tranh, dù sao đều là nữ sinh ưu tú, không ai muốn thua kém đối phương, nhưng khắp cả trường, tuy bạn bè vô số chỉ có Đường Vũ là người duy nhất Tôn Mạn có thể tâm sự chuyện này mà không lo bị người khác biết.  Là người chủ trì ĐTH trường, là ngôi sao của Nhị Thập Thất Trung, người tiếp cận cô đều ít nhiều mang theo mục đích cá nhân, Tô Mạn tuy với ai cũng nhiệt tình, song bạn thực sự để cùng nhau chia sẻ các loại tâm sự con gái thì lại không có, cho tới khi Đường Vũ xuất hiện.  Đường Vũ lạnh lùng ít nói, nhưng nội tâm chân thành ấm áp, nhất là với gia cảnh cùng danh tiếng Đường Vũ trong trường không hề thua kém cô, cho nên hoàn toàn không lo lắng Đường Vũ làm bạn với mình có mục đích gì.  Tiếng chuông tiết học cuối cùng vang lên, mặt trời đỏ rực như máu lấp ló sau đám mây tía, Tôn Mạn đi tới bàn Đường Vũ, lười biếng vươn vai hỏi:  - Sao hôm nay không thấy bạn và Tô Xán đi ăn cơm với nhau.  - Cậu ấy có bạn mới chuyển tới, hôm nay bọn họ tụ tập với nhau, cho nên mình không tới nữa.  Đường Vũ cười đáp, lấy sách tiếng Anh ra ôn tập rồi đến nhà ăn ăn tối, chuẩn bị buổi ôn tập tối.  - Thế à, vậy cũng tốt, cậu ấy mới chuyển tới còn cần bạn chiếu cố, bây giờ "ma cũ" rồi còn gì nữa, cũng tới lượt cậu ấy phải chiếu cố bạn bè mới tới của mình...  Tôn Mạn mặc dù không cho rằng Tô Xán và Đường Vũ có cái gì, nhưng Đường Vũ không cùng Tô Xán ăn cơm mỗi ngày nữa, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều.  Có điều chớp mắt lại thay đổi suy nghĩ:  - Hay là sau này chúng ta ăn cơm cùng nhau đi, buổi trưa mình cũng không về nhà nữa, bớt thời gian đi lại ngủ ở trường được nhiều hơn. Chúng ta ăn cùng nhau, gọi thêm cả Tô Xán, cho cậu ấy ăn chực của chúng ta cũng được...  - Có lẽ, không tiện lắm...  Đường Vũ hơi do dự, Tôn Mạn rõ ràng bắt đầu muốn tấn công Tô Xán, cô ấy không phải nói chơi, Đường Vũ muốn thẳng thắn tiết lộ quan hệ của mình với Tô Xán cho Tôn Mạn.