Trịnh Hoài Sơn vì quá vội vã nên cũng không chú ý nghe ngóng xung quanh. Anh ta vừa rẽ vào một hành lang tối, đã có một lưỡi dao sắc lạnh kể ở cổ. Một giọng nói ồm ồm vang lên: “Nói, Thanh Ngọc đang ở đâu?” Trước đó Trịnh thừa tướng đã điều tra qua một lượt các mối quan hệ của Tạ tiểu thư, giọng nói vừa rồi là của chủ quán trà Lãng Khách vốn qua lại rất thân thiết với cô. Anh ta cứng nhắc đáp: “Lãng tiền bối, có gì từ từ nói. Tôi cũng là đang đi cứu Thanh Ngọc, rất có thể hiện tại nàng ấy đang bị thất hoàng tử giam giữ.” Người kia hừ lạnh: “Làm sao ta biết được các người có cùng một giuộc hay không? Tên bắt cóc Thanh Ngọc đưa con bé vào đây rồi lại đi báo tin cho thừa tướng, bây giờ ta lấy tính mạng thừa tướng đổi lấy con bé chắc là không có vấn đề chứ?” Trịnh Hoài Sơn có hơi bất ngờ trước thông tin này, sau thở dài nói: “Theo như lời tiền bối nói, Thanh Ngọc chắc chắn không gặp bất trắc gì. Đừng nói ta không có ý làm hại nàng, tiền bối làm thế này sẽ phạm tội mưu hại mệnh quan triều đình. Tới đó tiền bối muốn lo cho bản thân còn gặp khó khăn, huống chi là cứu Thanh Ngọc ra ngoài?” Lãng Khách vốn chỉ muốn thử chàng thanh niên này một chút, từ lúc nãy ông ta nấp dưới gầm xe Trịnh thừa tướng đã hiểu rõ anh chàng này hẳn chẳng liên quan. Vì vậy ông ta giả bộ lưỡng lự một chút rồi buông dao ra khỏi cổ của Trịnh Hoài Sơn. Trịnh đại nhân dặn dò: “Ta đi vội vã nên chẳng mang theo được ai. Có tiền bối ở đây, chúng ta cùng nhau hợp tác cứu Thanh Ngọc ra.” Tối nay cửa cung điện của thất hoàng tử rộng mở. Lâm Diệu ngồi xếp bằng trên ghế quý phi, bàn tay không ngừng gõ nhịp lên thành ghế. Anh ta ngáp đến gần sái quai hàm, một thái giám mới chạy vào bẩm báo: “Điện hạ, thừa tướng tới rồi.” Anh ta vẫy vẫy tay cho vào, đoạn ngồi nghiêm chỉnh lại, mặt hướng ra ngoài. Trịnh Hoài Sơn bước vào, trước tiên chào hỏi theo lễ của đại thần. Lâm Diệu cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên vì anh ta đến trong đêm, chỉ lười nhác nói: “Trịnh thừa tướng có việc gì gấp sao? Nếu không gấp thì để sáng mai đi, tối nay bổn điện hạ có việc.” Khóe mắt Trịnh Hoài Sơn giật giật, anh ta cười nói: “Thật ra cũng không có gì quá gấp. Chẳng qua tối nay trăng sáng sao mờ, nhớ lại chuyện xưa, muốn vào đây uống với điện hạ vào ly rượu mà thôi.” Lâm Diệu vốn không thích cách nói chuyện dài dòng lắt léo của bọn văn nhân, cười một tiếng, hào sảng nói: “Khá khen cho thừa tướng nửa đêm muốn đến bầu bạn với bổn điện hạ. Có điều thừa tướng chưa biết, hiện tại trong phòng ngủ của ta có một mỹ nhân đang chờ trong đó. Ta ở ngoài này uống rượu với thừa tướng, nàng ấy lại sinh uất ức, sáng mai người chịu khổ chắc chắn là bổn điện hạ ta rồi…” Lâm Diệu vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ vừa quay sang thái giám bên cạnh truyền lệnh: “Lệnh cho cấm vệ, tối nay có thích khách đột nhập liền giết không tha, không cần báo lại.” Phía sau lưng anh ta, cơ mặt Trịnh thừa tướng có chút căng thẳng. Anh ta hỏi: “Mỹ nhân mà thất điện hạ nói tới không phải là con gái nhà lành bị bắt cóc tới đây đó chứ? Thất điện hạ lần này nếu làm bậy, hoàng thượng có lẽ phải phạt người thêm mấy tháng ở Trấn Quốc Tự rồi!” Lâm Diệu cười ha hả: “Trịnh Hoài Sơn, cậu lại muốn uy hiếp ta? Bổn điện hạ cũng không muốn lằng nhằng nữa. Người thương của cậu ở trong tay ta, cậu nếu muốn cứu nàng ra, thì tối nay phải viết cho bổn điện hạ một bảng tấu chương.” Trịnh Hoài Sơn có cảm giác muốn tru lên. Chơi trò cân não với người này từ nãy tới giờ, anh ta lại nói huỵt toẹt ra. Giống như cầm một thanh kiếm cùng tấm khiêng nặng trịch ra trận, đối phương chỉ thích tay không đấu vật. Trịnh thừa tướng xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói: “Điện hạ lại muốn ta viết tấu chương ủng hộ ngài đi đánh thổ phỉ Tây Bắc? Ta thật sự khâm phục tính kiên trì của điện hạ. Thế nhưng một mặt, cho dù ta có ủng hộ, bệ hạ chắc chắn không đồng ý. Mặt khác, nàng kia cũng không phải người thương của ta.” Lâm Diệu gật gù: “Biết trước cậu sẽ nói thế.” Anh ta hơi cao giọng: “Mang vào đây!” Mấy thái giám hì hục vác vào một cái bao tải màu đen. Một người con gái liễu yếu đào tơ được trút ra từ trong bao, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt úp gọn trong lòng thất hoàng tử. Hai tay nàng kia bị trói, trên người chỉ mặc áo ngủ màu trắng mỏng manh. Lâm Diệu đưa tay vuốt lên lưng nàng, chậm rãi nói: “Thế nào, nếu thừa tướng không có quan hệ gì với nàng ta, cớ gì quan tâm tới việc nàng có bị bắt cóc hay không?” Trịnh Hoài Sơn trơ mắt nhìn đôi bàn tay dâm đãng chầm chậm men theo sóng lưng cô gái đang hôn mê, rồi lần mò về phía ngực người ta. Lâm Diệu có vẻ rất thỏa mãn với xúc cảm trên tay mình, cười hì hì nói: “Không hổ là tiểu thư khuê các, da thịt thật là mịn màng nha.” Anh ta hé mắt nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi Trịnh thừa tướng một chút, lại nói tiếp: “Văn nhân như các cậu ấy à, lúc nào cũng thích tự dối lòng mình. Rõ ràng là thích người ta muốn chết, trong lòng chỉ có toàn lễ nghĩa, ngay cả nắm tay cũng không dám. Người mình thương mến còn không biết giữ, nên để người có gan hưởng thụ thì hơn.” Lâm Diệu vừa nói vừa mò mẫm trước ngực cô gái trong lòng mình. Trịnh Hoài Sơn chợt gầm lên: “Ngừng tay! Đưa giấy bút lại đây.” Bàn tay của Lâm Diệu thật sự ngừng lại. Anh ta ra hiệu cho thái giám mang giấy bút tới, trên mặt còn giăng nụ cười thỏa mãn rất đáng đánh đòn. Trịnh thừa tướng không hổ là cựu trạng nguyên lang, anh ta tập trung vung vẩy cây bút, chữ viết rồng bay phượng múa liền không ngừng hiện ra trên mặt giấy trắng tinh. Chưa đầy hai khắc sau Trịnh Hoài Sơn đã viết xong, lúc ngẩng mặt lên thì suýt nữa té ngửa. Người con gái liễu yếu đào tơ kia nào phải Tạ Thanh Ngọc? Lúc này “nàng” cứng nhắc đứng cạnh hầu hạ Lâm Diệu, còn Lâm Diệu thì cong cong mắt nhìn Trịnh thừa tướng, khóe miệng tủm tỉm cười. “Ngài còn có thể lấy thái giám giả dạng nàng ấy? Ngài có biết vô sỉ hay không?” Đến nước này Trịnh thừa tướng vốn nổi tiếng mặt lạnh cũng phải nổi nóng đập bàn. Còn Lâm Diệu thì dường như không để ý cơn tức giận của Trịnh Hoài Sơn, nụ cười mỉm chuyển thành cười điên đảo, bàn tay lớn không ngừng vỗ lên thành ghế đầy khoái chí: “Ha ha, không ngờ cậu cũng có ngày này! Bổn điện hạ nói cho cậu biết, cô nương Tạ Thanh Ngọc kia ta không đụng tới. Ta chỉ muốn cậu hiểu cảm giác mất mát khi ước nguyện bị chà đạp mà thôi.” Ước nguyện… bị chà đạp? Trịnh thừa tướng chỉ hận không thể đạp cho anh chàng giả dối kia một cước, lúc này chỉ có thể trừng mắt nhìn lại. Lâm Diệu thong thả đứng dậy, vì cười quá nhiều nên bước đi có hơi loạng choạng: “Đừng nói cậu không để ý tới cô nương kia, rõ ràng chỉ vì nàng ta mà cậu chạy tới kinh động bổn điện hạ trong đêm, nếu gặp phải lúc bổn điện hạ không vui, còn có thể đánh nhau đấy! Chẳng phải vì trong lòng cậu có người ta sao? Thế nhưng cậu có hiểu, một người có thể hô mưa gọi gió như bổn điện hạ đây vẫn có ước muốn chưa thể hoàn thành hay không? Có hiểu cảm giác đó không hả?” Trịnh Hoài Sơn nghiêm mặt nói: “Ngài làm bao nhiêu trò hề như vậy, chẳng phải chỉ vì muốn được đi đánh thổ phỉ sao? Sáng mai ta lập tức trình tấu chương cho bệ hạ, ngài không cần phải quậy phá lung tung nữa.” Lâm Diệu xoa xoa tay, biểu cảm hài lòng nói: “Được được, một lời đã định. Cậu giúp người thì phải giúp tới cùng, ngày mai trông cậy vào cậu.” Trịnh Hoài Sơn còn muốn mắng cho vị thất hoàng tử không biết phải trái này một trận, từ phía xa xa chợt có tiếng binh khí vang lên. Anh ta chợt nhớ tới vị đồng chí hoàn cảnh của mình là Lãng Khách vốn nhận nhiệm vụ âm thầm giải cứu Tạ Thanh Ngọc, xem ra tình hình bên kia không suôn sẻ rồi. Hai người vội vã chạy tới chỗ phát ra tiếng đánh nhau. Người đàn ông quần áo te tua, đầu tóc bù xù bị bao vây ở giữa đám cấm vệ đúng là Lãng Khách. Trịnh Hoài Sơn vội hô: “Ngừng tay!” Lâm Diệu cũng chen vào: “Là hiểu lầm, là hiểu lầm mà thôi…” Anh ta quay sang quát mấy cấm vệ của mình: “Mau lui đi!” Mấy cấm vệ chỉ trong phút chốc biến mất không thấy tăm hơi, một mình Lãng Khách đứng đó ngất ngư như con gà trống say rượu. Ông ta trừng mắt hỏi: “Thanh Ngọc đâu rồi?” Như đáp lời ông ta, từ phía phòng ngủ chợt vang lên một tràng mấy tiếng loảng xoảng. Tiếng bước chân nặng nề vang đến, tiếp đó tiếng mở cửa kẽo kẹt trong đêm vang lên hết sức rõ ràng. Tạ Thanh Ngọc mới mở mắt đã nhận ra mình đang ở một căn phòng xa lạ. Thuốc mê còn chưa tan hết, cô vất vả mò mẫm khắp nơi mới tìm được hướng đi tới cửa. Cô cũng chẳng nhớ mình làm thế nào mở được cửa, chỉ biết đứng ngật ngưỡng ở đó, nhìn ra sân. Ba người đứng trong sân ngơ ngác nhìn lại cô. Lãng Khách nhìn thấy Tạ Thanh Ngọc còn lành lặn thì hết sức yên tâm. Bản thân Lãng Khách sau một hồi đánh nhau đã trở nên quá nhếch nhác, tuy ông ta là người trong giang hồ nhưng dạo gần đây cũng quen làm một ông chủ lớn, đối với vẻ bề ngoài cũng bắt đầu để ý ít nhiều. Ông ta có chút chột dạ, vì vậy chỉ chờ Tạ Thanh Ngọc chớp mắt một cái, vội vã sử dụng khinh công tự-xưng-nhất-nhì-giang-hồ phóng ra ngoài. Tạ Thanh Ngọc mở to đôi mắt lèm nhèm, nhìn thấy hai người thanh niên đang đứng trong sân. Một người cao gầy, đường nét nam tính, đích thị là Trịnh thừa tướng mà cô thầm thương trộm nhớ. Còn một người mi thanh mục tú, thân hình to lớn mà khuôn mặt lại cực kỳ diễm lệ, thật sự khiến người từng thấy qua hoa hậu người mẫu ở kiếp trước như cô có chút kinh ngạc. Tạ Thanh Ngọc như bị thôi miên bước về phía hai người đang đứng, vừa định mở miệng thì người thanh niên vô cùng xinh đẹp đã nhanh nhẹn cất lời: “Bổn điện hạ tối nay còn phải đi ngủ, cho hai người một khắc cuốn gói khỏi tẩm cung của ta đó!” Anh ta nói rồi phẩy phẩy tay, vận khinh công rời đi. Lúc đáp xuống chân tường anh ta lại nghĩ: quái, đây chẳng phải là nhà của mình sao? Vì cớ gì phải chạy trốn như vậy? Sau đó anh ta kết luận, làm chuyện xấu quá nhiều đã thành thói quen, thói quen… haha… Tạ Thanh Ngọc đáng thương không hiểu đầu đuôi câu chuyện, ngơ ngác nhìn theo vị mỹ nhân vừa rời đi. Cô chưa kịp định thần thì đã có một cái áo choàng phủ lên vai, Trịnh thừa tướng vừa choàng áo cho cô vừa ân cần nói: “Đêm lạnh, chúng ta mau về thôi.” Tạ Thanh Ngọc còn chưa kịp hỏi gì, bàn tay đã bị nắm kéo đi. Là nắm tay, nắm tay đó… Tạ Thanh Ngọc trong lòng gào thét, biểu cảm ngoài mặt lại hết sức ôn nhu đáng yêu. Cô ngập ngừng hỏi: “Đại nhân, có thể cho tiểu nữ biết, hiện tại tiểu nữ đang ở đâu không…” Trịnh thừa tướng ở trước mặt đáp: “Chúng ta đang ở trong hoàng cung. Hiện tại ta đang đưa cô về.” Tạ Thanh Ngọc hơi kinh hãi, vẫn thấp giọng hỏi tiếp: “Tiểu… tiểu nữ làm sao mà thức dậy trong hoàng cung vậy?” Trịnh Hoài Sơn không suy nghĩ đáp: “Mộng du.” Mộng…mộng… cái gì du? Cô bị mắc loại bệnh này từ khi nào vậy? Đến mức này Tạ Thanh Ngọc cũng chỉ có thể há hốc mồm. Cô vẫn không quên sứ mệnh làm rõ câu chuyện, kiên trì hỏi tiếp: “Kẻ lúc nãy tự xưng là ‘bổn điện hạ’, anh ta là hoàng tử sao?” Trịnh Hoài Sơn sâu kín nhìn cô, đồng tình nói: “Hai người đã gặp nhau rồi, anh ta chính ta thất hoàng tử. Chẳng qua trước đây anh ta lấy nhọ nồi tô đen mặt, lúc nãy cô nhìn thấy chính là dung nhan thật của anh ta.” Tạ Thanh Ngọc lẩm bẩm: “Khuôn mặt đẹp như vậy, cũng không trách được nhân gian đồn đãi anh ta là đoạn tụ…” Trịnh Hoài Sơn cảm thấy cô gái này rất kiên trì trong vấn đề đoạn tụ này. Xe ngựa yên lặng chờ ở cổng. Trịnh thừa tướng đỡ Tạ Thanh Ngọc lên xe, không cảm thấy đêm hôm khuya khắt lên cùng một chiếc xe với cô gái này có gì không ổn. Sáng hôm sau, anh ta dâng lên hoàng đế một bảng tấu chương khiến hoàng đế nước mắt lưng tròng, thương thay cho con dân mình chịu sự quấy nhiễu của bọn thổ phỉ Tây Bắc. Một mặt, bảng tấu chương này hết lòng ca ngợi tài năng quân sự của thất hoàng tử Lâm Diệu, quả quyết rằng nếu dùng người này đánh thổ phỉ, nhất định sẽ nâng cao danh tiếng của triều đình. Hoàng đế sau một hồi gật gù cùng quệt nước mắt, liền dứt khoát hô: “Chuẩn tấu.” Thế nhưng cái sự chuẩn tấu này không chỉ nằm ở đó. Hoàng đế ra lệnh Trịnh thừa tướng ra sức phò tá thất hoàng tử lên núi đánh thổ phỉ. Sau đó ở ngự thư phòng còn có một cuộc họp kín, Trịnh thừa tướng tự hiểu rằng thất hoàng tử mất cọng lông nào, anh ta phải lấy mạng đền thay. Hừ, hoàng đế há là kẻ không biết gì? Chẳng qua ông ta đã nghĩ thông, đối với đứa con trai bất trị kia, chi bằng cứ theo ý muốn nó. Còn tên đầu sỏ viết bản tấu chương kia chỉ là chất xúc tác, ông cũng cho thằng nhóc đó chịu khổ chung với thằng con trời đánh của ông. Lệnh vừa truyền ra, cả triều đình liền xôn xao. Trịnh thừa tướng là quan văn, chức vụ lại cực cao, đi theo phò tá một vị điện hạ đánh thổ phỉ có khác gì cho người cầm cung tên đứng canh người câu cá? Thế nhưng bọn họ chỉ có thể khen hoàng đế anh minh, gương của vị thừa tướng trước bị chém đầu còn đó, ai biết được con đường của Trịnh Hoài Sơn có khác gì hay không? Trịnh thừa tướng ủ rũ về tới nhà, đã thấy một người ngồi ngủ gật trong góc phòng mình. Cô gái này lần đầu tiên đến thăm vào ban ngày ban mặc, Trịnh Hoài Sơn cũng có chút không ngờ. Anh ta quả thật hết cách, thế nhưng thay vì trách mắng hay lay cô nàng kia dậy, anh ta bế cô lên giường mình. Ngủ ngồi như vậy, không tốt. Làm xong việc này, anh ta vươn vai một cái, đẩy cửa đi tới thư phòng. Tạ Thanh Ngọc khi thức dậy hết sức cảm thán, chỉ trong vài canh giờ, một cô gái bình thường như cô có thể bò lên giường của cả thất hoàng tử cùng thừa tướng đương triều. Lúc Trịnh thừa tướng một lần nữa trở về phòng, Tạ Thanh Ngọc vẫn đang nghiêm túc bó gối suy nghĩ về vấn đề này. Cô vừa nhìn thấy thừa tướng đã nước mắt lưng tròng nói: “Đại nhân, tối qua nghĩa phụ có kể lại cho tiểu nữ hết rồi. Ơn cứu mạng của ngài, tiểu nữ biết làm sao trả hết đây?” Trịnh thừa tướng xoa xoa thái dương, cười khẽ nói: “Lại đây, cô có thể pha cho bổn thừa tướng một ấm trà.” Tạ Thanh Ngọc ngoan ngoãn làm theo, lại thắc mắc: “Ơn cứu mạng, một ấm trà là đủ sao?” Lúc cô nói luôn cố ý hạ giọng làm sao cho dễ thương, đáng yêu nhất. Ánh mắt cũng phải lộ ra thật nhiều ngây thơ. Trịnh Hoài Sơn nhìn gò má phính phính của Thanh Ngọc, không hiểu sao lại có cảm giác muốn nhéo một cái. Anh ta dễ chịu nói: “Thật ra tối qua ta chỉ tiện tay thôi, cô không cần phải để bụng.” Tạ Thanh Ngọc giương to mắt nai, trong lòng không ngừng gào thét. Để ý, tôi cứ để ý đấy. Nếu không để ý thì lấy cớ gì gặp anh đây? Làm sao để vừa tỏ vẻ trong sáng đáng yêu, vừa có thể quyến rũ một người con trai? Tạ Thanh Ngọc đã suy nghĩ rất lung về vấn đề này. Xung quanh không có ai đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực này để cô học hỏi, vì vậy cô chỉ có thể căng não vận dụng những kiến thức đã tìm tòi được trong kiếp trước. Cuối cùng cô đưa ra quyết định, muốn người này để ý tới mình, cô nhất định phải bám dính lấy anh ta. Chỉ khi cô bám dính lấy anh ta, anh ta mới có thể thấy được hết sự tốt đẹp, đáng yêu, dịu dàng của cô, mà không bị mất đi hình tượng trong sáng thánh thiện của mình. Hừ, ai bảo anh làm mất thú vui cùng nguồn thu nhập dọa ma của cô, cô sẽ lấy anh ta làm bia mà nhắm, anh ta nhất định phải trả giá cho những gì cô đã mất. Ánh sáng từ trong mắt Tạ Thanh Ngọc phát ra lòe lòe, Trịnh thừa tướng vừa nhìn qua đã có chút chột dạ. Cô gái này có hiểu lầm mình chuyện gì không? Anh ta ngập ngừng nói: “Thanh Ngọc, ta cứu cô là vì nghĩa khí, hoàn toàn không vì tư tình.” Tạ Thanh Ngọc híp mắt nói: “Tiểu nữ biết.” Trịnh thừa tướng hai mươi bốn tuổi chưa động tới phụ nữ, kinh nghiệm ứng phó với những cô nàng trong ngoài không đồng nhất như Tạ Thanh Ngọc chỉ lượn lờ ở con số không. Anh ta nhấp trà do Tạ Thanh Ngọc pha, dùng giọng điệu hết sức đứng đắn thông báo: “Sắp tới ta có việc cùng thất hoàng tử đi vùng núi Tây Bắc. Tiểu như cẩn trọng, ở nhà đừng gây chuyện.” Tạ Thanh Ngọc chợt nhớ lúc còn nhỏ, cha mình mỗi lần đi xa cũng thường nói như vậy. Cô hỏi: “Tiểu nữ đi theo ngài có được không?” Hừ, chiến dịch bám-dính-không-tha vừa mới triển khai, anh ta đã muốn chạy trốn khỏi cô sao? Trịnh Hoài Sơn chau mày: “Đây không phải chuyện đùa…” Tạ Thanh Ngọc tiếp tục tấn công: “Khinh công của tiểu nữ rất giỏi, có thể giúp ích cho đại nhân.” Trịnh thừa tướng lắc đầu: “Cho dù khinh công giỏi, ta cũng không thể để cô liều mạng. Đây là việc triều đình, không liên quan tới cô.” Tạ Thanh Ngọc bị từ chối thẳng thừng, liền để rớt một giọt nước mắt, mà giọt thứ nhất rơi xuống sẽ có giọt thứ hai. Cô uất ức nói: “Trịnh đại nhân, tôi thật sự muốn đi với ngài!  Chúng ta trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ngài không thể dành cho tôi một chỗ nhỏ xíu trong xe ngựa của ngài sao? Ngài thật sự nhẫn tâm như vậy?” Trịnh thừa tướng ngẩn ngơ trước những lời này, thế nhưng anh ta không biết rằng Thanh Ngọc khóc thảm thương như vậy, suy nghĩ trong lòng cô thật ra lại là: “Huhu, anh được đi đánh thổ phỉ, anh được đi chơi. Còn tôi bị anh hại phải ru rú trong bốn góc tường buồn muốn chết, anh còn muốn bỏ tôi lại sao…”