Nói về việc tại sao thất hoàng tử Lâm Diệu bị giam trong Trấn Quốc Tự, phải kể đến tình yêu vô bờ bến mà hoàng đế bệ hạ dành cho các con trai của mình. Đại hoàng tử năm mười một tuổi trong lúc tập cưỡi ngựa bị té què chân, hiện tại biệt danh thân thiết trong đám anh chị em còn là “Đại thọt”. Nhị hoàng tử hai năm trước trong một lần anh dũng xuống hồ tắm giữa trời đông bị viêm phổi, hiện tại có cơn gió nhẹ thôi qua sẽ ho hết tim gan ra ngoài. Con thứ ba, thứ tư, thứ năm của hoàng đế đều là nữ, không tính. Lục hoàng tử từ nhỏ đã nói lắp, một câu thỉnh an hoàng đế nói gần nửa canh giờ mới xong. Được mỗi thất hoàng tử là đứa con lành lặn, đứa con này lại có sở thích mạo hiểm: muốn lên núi đánh nhau với thổ phỉ. Mấy năm qua ở vùng núi Tây Bắc nổi lên một đám thổ phỉ vô cùng hung hãn, thủ đoạn lại tinh ranh, không biết đã hại cho bao nhiêu thương nhân tiền mất tật mang. Thủ lĩnh đám thổ phỉ này được gọi là Thạch Hổ, nghe nói là một kẻ vô cùng gian ác. Triều đình nhiều lần phái người đi tiêu diệt đám thổ phỉ này, thế nhưng quân triều đình có nhiều đi nữa, bọn thổ phỉ lại là những kẻ thông thuộc địa hình. Có một vị tướng lên núi đánh thổ phỉ vì mắc mưu kế của chúng, lúc xuống núi lại trở thành tướng cụt tay. Một bọn thổ phỉ vừa hung hãn vừa xảo quyệt như vậy, hoàng đế làm sao dám cho con trai mình chui vào hàng cọp đây? Thất hoàng tử trước giờ vẫn là một đứa trẻ ngang ngược tùy hứng, thế nhưng hoàng đế cũng không chấp. Cũng là con cưng của mình, cho dù nó lật trời thì hoàng đế cũng phải tìm cách vá lại. Vậy mà đứa trẻ này từ đầu tới cuối đều không hiểu nỗi khổ tâm và tình cảm bao la của hoàng đế, liên lục làm ầm ĩ, khiến ông giận sôi đến nỗi phải nhốt vào chùa. Hừ, vào đó tu tâm dưỡng tĩnh, đừng có suốt ngày đòi đánh đòi giết nữa nghe không con? Thất hoàng tử tuy là hoàng tử rất tinh ranh, nhưng lệnh vua khó cưỡng. Đám bạn thân chí cốt của anh ta đều không được đến gần Trấn Quốc Tự, anh ta có muốn tìm cớ trốn ra cũng không xong. Tình thế thảm thiết của thất hoàng tử kéo dài được một tháng thì Tạ Thanh Ngọc đến. Tạ Thanh Ngọc ngủ tới xế trưa mới dậy, lúc mở mắt thì thấy một khuôn mặt đen thui ở đầu giường của mình. Cô lắp bắp nói: “Lâm… Lâm lang, sao anh lại ở đây?” Trong miệng Lâm lang lúc này đang ngậm một cọng cỏ đuôi chó, bộ dạng vô cùng nhàm chán. Anh ta nói: “Tối qua vì tình thế cấp bách nên bất đắc sĩ bỏ nàng lại. Nàng không trách ta chứ?” Tạ Thanh Ngọc vẫn tiếp tục cà lăm: “Trách… trách cái gì? Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Anh ta đáp: “Từ tối qua ta vẫn luôn đi theo cô, cô không phát hiện ra sao?” Tạ Thanh Ngọc đau khổ nuốt ực một cái. Cũng may cô là một linh hồn hiện đại không câu nệ chuyện nhỏ, nếu không nhất định sẽ muốn đập đầu vào tường. Lâm lang cũng không tỏ vẻ càn rỡ, vừa bước ra xa giường của Thanh Ngọc vừa nói: “Cô ăn mặc chỉnh tề rồi cùng ta đi dạo một chút. Một tháng trong chùa không được gặp ai, ta sắp biến thành tượng đá mất rồi.” Giọng nói của anh ta không để dành chỗ cho sự phản bác, đây rõ ràng là loại người quen đứng trên cao ra lệnh cho người khác. Tạ Thanh Ngọc rụt rè hỏi: “Tôi là phận nữ nhi, đi ra đường chơi với anh không tiện lắm đâu.” Lâm lang cười nói: “Không đi ra đường, đi dạo trong phủ này cũng được. Phủ thượng thư tuy không bằng hoàng cung nhưng dù sao cũng là nơi quan viên ở, cũng không quá tệ đâu.” Giọng nói của anh ta có hơi trầm xuống: “Nhưng nói trước là ta sẽ đẩy cửa phòng cô đi ra, không có tránh mặt ai đâu nhé.” Tạ Thanh Ngọc: “…”. Thế thì còn gì là danh tiết của cô đây??!! Tạ Thanh Ngọc không gọi Khả Ngân, nhanh chóng tự làm vệ sinh rồi mặc quần áo đàng hoàng. Có điều cô cải trang thành con trai, vì ra ngoài với người này nếu không khéo sẽ làm thân phận bị bại lộ. Tới lúc đó cô nghi rằng cây roi mỏng như sợi lông của cha cô sẽ trở thành cây gậy to như cây cột, cha cô tuy thương con gái nhưng những chuyện danh tiết này, ông cũng rất để bụng. Lâm lang chờ Tạ Thanh Ngọc ở gần cửa, tới lúc cô đã mặc trang phục chỉnh tề, hai người liền dùng khinh công nhảy qua cửa sổ rời đi. Tạ Thanh Ngọc đau đớn phát hiện, Lâm lang này võ công đã vượt xa cô, khinh công còn có chiều hướng hơn cô một bậc. Toàn bộ công phu của cô đều do Lãng Khách truyền dạy, đừng quên trước đây ông ta từng khoe khoang rằng mình xếp hạng nhất nhì giang hồ về khoản khinh công này. Nếu Tạ Thanh Ngọc nghĩ theo chiều hướng tin tưởng Lãng Khách, vị Lâm lang này hẳn là được bậc thầy trong cung chỉ dạy rồi. Hai người nhảy xuống một góc tường vắng vẻ, Lâm lang đi trước dẫn đường, Tạ Thanh Ngọc lóc cóc đi theo sau. Cô ngập ngừng hỏi: “Lâm lang, anh là ảnh vệ sao?” Lâm lang quay đầu cười một cái: “Sao cô nghĩ vậy?” Hàm răng anh ta rất trắng, hiện ra trên nền da mặt đen thui khiến Tạ Thanh Ngọc liên tưởng tới cư dân châu Phi. Một chút hi vọng trong lòng Tạ Thanh Ngọc tan biến như muối tan trong nước. Cô quyết định tiếp tục giả ngu, vội vã câm miệng, không hỏi thêm nữa. Lâm lang đi tới trước một quán ăn không to không nhỏ, lười nhác nói: “Ngọc Ngọc, chúng ta vào trong đó ăn đi.” Ngọc… Ngọc Ngọc? Tạ Thanh Ngọc nói: “Lâm lang sao lại có thể biết tên của tôi vậy?” Anh ta vừa bước vào quán vừa nhìn cô khinh bỉ: “Nói thừa. Tạ thượng thư chỉ có một đứa con gái là cô. Mỹ nữ toàn kinh thành ta đều thuộc trong lòng bàn tay, cô nhìn bộ dạng đào hoa phong lưu của ta mà không hiểu sao?” Tạ Thanh Ngọc nhìn nước da đen thui của anh ta, không dám trả lời. Cô cảm thấy đây là người không cùng chí hướng, cô bị ép đi theo anh ta quả thật không vui vẻ gì. Hai người ngồi vào bàn, tiểu nhị niềm nở hỏi: “Hai vị khách quan dùng gì ạ?” Lâm lang nghĩ nghĩ rồi nói: “Món ngon nhất tiệm cậu là được. Tất cả đều phải có thịt, tuyệt đối tránh xa rau và đậu hủ.” Tiểu nhị vâng dạ, ù ù cạc cạc quay đi, Lâm lang mới lười biếng nói với Tạ Thanh Ngọc: “Một tháng qua ở trong chùa, người ta gầy rộc cả đi. Bây giờ nhìn thấy đậu hũ là chỉ muốn chạy trối chết.” Lâm lang vừa dứt lời, liền có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Sau hôm nay, danh sách ‘nhìn thấy là chạy trối chết’ của ngài phải tăng lên rồi.” Người đến mặc thường phục màu xanh, không ai khác chính là Trịnh thừa tướng mà Tạ Thanh Ngọc ngày đêm mong nhớ. Trịnh Hoài Sơn phụng lệnh hoàng đế đi tìm tên hay gây chuyện trước mặt này, lúc nhìn thấy hắn thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Tạ Thanh Ngọc ngớ ra, cái tình huống gì thế này? Cô bị ép đi theo một người đàn ông xa lạ, đến quán ăn lại gặp người thầm thương trộm nhớ, không biết chàng có nghĩ mình là kẻ lẳng lơ không? Nghĩ vậy, khuôn mặt Thanh Ngọc trông đau khổ như ăn mướp đắng. Lâm lang khoát tay nói: “Dù sao cậu đã đến rồi, ngồi ăn chung đi. Tối qua tới giờ ta chưa có hạt cơm nào vào bụng, sắp đói chết rồi đây.” Trịnh Hoài Sơn vừa cứng nhắc ngồi xuống vừa chau mày đáp: “Vậy ngài nghĩ tôi đã ăn sáng được sao? Nửa đêm nửa đêm tôi bị bệ hạ lôi ra khỏi giường, chỉ vì ngài giở trò trêu chọc sư chủ trì, làm trái lệnh bệ hạ rời khỏi Trấn Quốc Tự!” Anh ta quay sang Tạ Thanh Ngọc: “Còn cô nữa, tại sao lại đi với thất hoàng tử vậy?” Chẳng phải tối qua tôi đã ngụ ý bảo cô đừng đi lung tung? Cô đi thế nào mà lại gặp phải tên khốn kiếp này? Lâm lang, tên thật chính xác là Lâm Diệu, vỗ bàn cười một tiếng: “Dù sao ông ấy cũng không cắt thịt rút xương bổn điện hạ được. Còn Ngọc Ngọc ấy à, nàng ấy nhớ ta, tối qua vào thăm nên ta đành không phụ lòng nàng ấy, dẫn nàng ấy đi chơi!” Quả là nói dối trắng trợn! Tạ Thanh Ngọc phồng má định cãi lại, bàn tay Lâm Diệu đã như con chim cắt kẹp hai bầu má cô lại, vừa cười vừa nói: “Nàng xem, nàng đáng yêu như vậy, làm sao ta không nghe theo đây?” Tạ Thanh Ngọc bị đau má, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm nhưng không thể mở miệng. Thất hoàng tử trong truyền thuyết quả là một kẻ lưu manh vô sỉ, ngón tay anh ta kẹp mặt nàng như cái gọng sắt, nàng càng cố thoát ra thì càng đau đến muốn chảy nước mắt. Trịnh Hoài Sơn trầm giọng nói: “Điện hạ, mau buông nàng ấy ra!” Lâm Diệu nghe ra tức giận, mới thong thả hạ lực ngón tay. Trên gò má phúng phính trắng nõn của Tạ Thanh Ngọc đọng lại mấy lằn đỏ sậm. Lâm Diệu chậc lưỡi, không ngờ da thịt nàng này lại mỏng manh như vậy. Tạ Thanh Ngọc cho dù liều chết cũng phải làm sạch thanh danh trước mặt người mình thích, vì vậy mếu máo nói: “Lâm lang, ngài nói dối. Tôi đâu có nhớ nhung gì ngài, trước đó chúng ta còn không biết nhau.” Lâm Diệu chăm chú nhìn nàng, nụ cười rất có ý tứ: “Vậy mới nói, nàng mới gặp ta đã nhất kiến chung tình, không muốn rời xa.” Tạ Thanh Ngọc không cãi với người này, đưa ánh mắt ‘ta đây trong sạch’ về phía Trịnh tướng. Trịnh Hoài Sơn mệt mỏi nói: “Điện hạ đừng có chọc ghẹo nàng ấy nữa. Nàng ấy da mặt mỏng, không chịu được đâu.” Hừ, cái giọng điệu này, ta nghe qua đã hiểu tám chín phần là ngài đi trêu chọc con gái nhà lành. Lâm Diệu chợt kề sát Trịnh thừa tướng, nhỏ giọng châm chọc: “A, thì ra cậu biết rõ về nàng ta như vậy?” Trịnh Hoài Sơn nghiêm mặt, không đáp. Đúng lúc này đồ ăn được bưng lên, cả một chiếc bàn toàn là bát dĩa đựng các món thịt cá nóng hôi hổi. Ba người cũng không nói chuyện nữa, bắt đầu ăn cơm. Tạ Thanh Ngọc thấy hai người kia cầm đũa thì cũng ăn theo. Nàng ăn hết sức nhẹ nhàng, nếu cho nhiều đồ ăn vào miệng thì hai má sẽ bị đau. Nàng lén trừng mắt nhìn tên vô sỉ ngồi đối diện trước mặt, nếu không phải vì anh ta quá nặng tay, nàng cũng sẽ không bị đau như vậy. Bộ dáng ăn cơm của nàng có chút đáng thương, Trịnh Hoài Sơn buộc miệng hỏi: “Cô đau lắm sao?” Tạ Thanh Ngọc phát hiện rằng, chỉ cần cô tỏ ra vẻ đáng thương yếu đuối, Trịnh thừa tướng nhất định sẽ để ý đến cô. Cô rất muốn nhân cơ hội này thừa thắng xông lên, nhưng ngặt nỗi bóng đèn Lâm lang đang ở đây, cô chỉ có thể e lệ gật đầu. Trịnh Hoài Sơn nói: “Lát nữa ta về phủ lấy thuốc cho cô trị thưng. Thất hoàng tử trước giờ nổi tiếng là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc.” Lâm Diệu nghe vậy thì gác đũa, khuôn mặt đùa bỡn nói: “Ấy chà, Trịnh thừa tướng thật là chu đáo. Thật là khiến ta phải ganh tị nha.” Câu nói này khiến lòng tò mò của Tạ Thanh Ngọc nổi lên vô hạn. Nàng buộc miệng hỏi: “Lâm lang là ganh tị với tôi hay là với Trịnh thừa tướng vậy?” Nàng nói xong thì nhận ra câu hỏi này có chút vấn đề, liền âm thầm rụt cổ, nhích ghế về phía sau Trịnh thừa tướng một chút. Trịnh Hoài Sơn cũng phát hiện ra điểm này, không tự nhiên nói: “Thanh Ngọc, thất hoàng tử không thích đàn ông.” Tạ Thanh Ngọc gật đầu như giã tỏi, lén liếc nhìn Lâm lang một cái. Sắc mặt anh ta không được tốt, thế nhưng bắt gặp ánh mắt này của Thanh Ngọc, khuôn mặt lại dãn ra. Anh ta nói với Trịnh Hoài Sơn: “Nàng ấy có vẻ rất tin tưởng Tạ thừa tướng.” Sau khi ăn cơm, Tạ Thanh Ngọc được thả ra, còn Lâm Diệu thì bị Trịnh thừa tướng nhẹ nhàng áp giải về hoàng cung. Trịnh Hoài Sơn là người rất giữ lời, tuy không tự tay giao thuốc trị thương nhưng lại sai người mang đến, cũng coi như là đền bù cho vết sưng đỏ trên mặt cô. Tối đó, Tạ Thanh Ngọc không muốn ra ngoài, nàng lăn qua lăn lại trên giường một chút thì đã chìm vào giấc ngủ say sưa. Trong cơn mơ màng, nàng có cảm giác cơ thể mình bị quăng tới quăng lui. Nàng gặp phải giấc mơ kỳ cục gì thế này? Nửa canh giờ sau, tại phủ của Thất hoàng tử trong hoàng cung. Một người áo đen cung kính quỳ trước mặt Lâm Diệu: “Bẩm điện hạ, đã mang người tới rồi.” Gã vừa nói xong, hai đồng nghiệp mặc đồ đen thui từ bên ngoài khiêng một cái bao mang đến. Lâm Diệu xoa xoa tay, hài lòng nói: “Tốt lắm, mang tới phòng ngủ của bản điện hạ. Còn nữa, sai người khéo léo loan tin cho Trịnh Hoài Sơn biết, nhớ đừng để hắn biết là ta báo.” Lúc này Trịnh thừa tướng vừa dứt khỏi đống công văn cao như núi, đang cởi quần áo chuẩn bị trèo lên chiếc giường thân ái của mình. Anh ta ngưng tai nghe ngóng một chút, sau đó lại cẩn thận nhìn lên mái nhà, thấy không có dấu hiệu gì bất thường mới yên tâm nhắm mắt. Anh ta vừa chợp mắt được một chút, có tiếng gõ cửa vang lên. Nửa đêm nửa hôm, ai lại dám gõ cửa phòng ngủ của thừa tướng đương triều? Trong lòng Trịnh Hoài Sơn đoán bảy tám phần là cô nàng Tạ Thanh Ngọc nửa đêm thường rảnh rỗi kia. Thật ra nếu cô nàng không đến, anh ta còn có chút cảm giác không quen kia kìa. Trịnh đại nhân điều chỉnh khuôn mặt cho lạnh lùng một chút rồi mới giơ tay mở cửa, thế nhưng thứ anh ta nhìn thấy lại là một khuôn mặt đầy máu me. Người đến mặc quần áo te tua, Trịnh Hoài Sơn nhìn ra là một người trong số đám ám vệ được hoàng đế cho mượn mấy ngày trước. Anh ta vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Người mới đến chắp tay bẩm báo: “Thuộc hạ theo lệnh bệ hạ tuần tra một vòng kinh thành, lúc tới phủ của Tạ thượng thư thì thấy Tạ tiểu thư bị mấy người áo đen bắt đi. Thuộc hạ giao đấu với mấy người đó, nhưng vì thế cô nên không thắng nổi. Liền tới bẩm với thừa tướng.” Nếu đây là một cô gái khác bị bắt cóc, Trịnh Hoài Sơn sẽ nghiêm mặt nói: “Chuyện thế này ngươi không đi bẩm báo Bộ hình, tìm ta làm gì?” Thế nhưng đây là Tạ Thanh Ngọc mà anh ta chạm mặt rất nhiều lần, câu hỏi liền trở thành: “Tạ tiểu thư có công phu rất tốt, sao lại dễ dàng bị bắt được? Nàng bị bắt đi đâu?” Vị ám vệ máu me đầy mặt lí nhí đáp: “Hình như tiểu thư đó bị trúng mê dược… còn về đi đâu, theo hướng đi thì có lẽ là vào trong hoàng cung.” Trịnh Hoài Sơn nghe tới đây đã hiểu rõ mọi chuyện. Buổi trưa lúc Lâm Diệu bị áp giải lên Chính điện, anh ta cũng chỉ bị Hoàng đế mắng té tát vài câu trước mặt đại thần, sau đó mọi chức vụ cùng đặc ân lại được khôi phục như cũ. Khó trách anh ta qua loa tìm cớ thoát khỏi Trấn Quốc Tự mà không sợ bị trừng phạt, theo sự hiểu biết của anh ta với hoàng đế, người này nhất định sẽ không bị tổn hại một cọng tóc nào. Trịnh Hoài Sơn đối với Lâm Diệu vừa giống như bằng hữu vừa giống như đối thủ. Xét về vai vế, Trịnh Hoài Sơn là thần tử, Lâm Diệu là chủ nhân. Thế nhưng hai người tuổi tác tương đương, lúc gặp mặt đã cảm mến tài năng của nhau. Trịnh Hoài Sơn giỏi văn chương, Lâm Diệu là kỳ tài võ học, hai người đàn ông giỏi giang bậc nhất triều đình lại là những người có bộ dáng xuất chúng nhất. Sau đó truyền kỳ về hai người không ngờ khi truyền đến nhân gian lại bỉ kẻ ganh ghét bóp méo thành mối tình “đoạn tụ”, thật không khỏi khiến thất hoàng tử vốn chỉ thích mỹ nữ tức điên lên. Tuy Trịnh Hoài Sơn công nhận tài năng võ học và quân sự của Lâm Diệu, tính cách của người này lại không khiến Trịnh thừa tướng ưa nổi. Đây là loại người sống quen trong nhung lụa và sự phục tùng, mỗi lần cần nói lý thì anh ta đều cố tình không hiểu. Anh ta chỉ cần ý muốn của mình được hoàn thành, còn việc người nhận lệnh có gặp phải khó khăn hay không, anh ta cần quan tâm ư? Một mặt, từ khi Trịnh Hoài Sơn được hoàng đế tin tưởng và giao phó quyền lực, Lâm Diệu cũng bắt đầu cảm thấy bị cô lập. Nếu anh ta gây chuyện, nhất định sẽ đối mặt với khuôn mặt nhăn nhó của Trịnh thừa tướng. Trịnh thừa tướng lại có tài viết lách, câu cú rõ ràng, lập luận thuyết phục, nếu Trịnh thừa tướng gợi ý hoàng đế tống giam anh ta vào ngục một tháng, hoàng đế cũng sẽ cảm động làm theo. Vậy nên mới nói, mối quan hệ giữa thất hoàng tử và Trịnh thừa tướng vừa thân thiết vừa đối nghịch. Lâm Diệu tuy vô sĩ nhưng ít ra cũng còn biết chừng mực. Trịnh Hoài Sơn hiểu thất hoàng tử sẽ không động tới mình, thế nhưng những người khác, anh ta không chắc. Thất hoàng tử bắt Tạ Thanh Ngọc để làm gì? Trịnh Hoài Sơn ngồi trên xe ngựa vừa tự hỏi. Tạ Thanh Ngọc là con gái của một vị quan chức không nhỏ cũng không lớn, lại đứng ở phe trung lập. Nếu nói bắt nàng vì mục đích chính trị, nàng lại không có ảnh hưởng gì tới phe phái nào. Còn nếu không bàn về chính trị, thật ra trong tình huống này, câu trả lời chỉ có một mà thôi. Trịnh Hoài Sơn nhớ đến khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn cùng vóc người nữ tính của Tạ Thanh Ngọc. Tuy cũng có lúc anh ta thưởng thức bề ngoài xuất chúng của cô gái này, Trịnh Hoài Sơn chưa bao giờ hướng những ý nghĩ dâm tục về phía nàng. Thất hoàng tử không may lại chẳng phải văn nhân có liêm sỉ có đạo đức như Trịnh thừa tướng, đối với Tạ Thanh Ngọc, không thể quản được anh ta sẽ có loại suy nghĩ gì. Mà Tạ Thanh Ngọc, ngoài sở thích kỳ quặc ra, lại là một cô gái vừa lương thiện vừa trong trắng. Cái này Trịnh thừa tướng đã kiểm chứng, cũng biết rất rõ. Trịnh Hoài Sơn vung nắm đấm lên thành xe, bật mắng: “Khốn kiếp!” Anh ta cảm thấy mắng chưa đủ, lại thốt lên: “Hoang dâm, vô sỉ!” Ở phía ngoài, thị vệ đánh xe lo lắng hỏi với vào trong: “Đại nhân?” Trịnh Hoài Sơn ra lệnh: “Chạy nhanh hơn nữa. Đến hoàng cung càng sớm càng tốt.” Xe ngựa chạy như bay trên đường vắng. Trịnh Hoài Sơn xuống xe ngựa ở cổng thứ hai. Anh ta không để ý xung quanh, cắm đầu đi thẳng về cung điện của thất hoàng tử.