Đại mộng chủ

Chương 170 : giải tướng lãng phổ

Dịch: Vì anh vô tình Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông *** Nhưng ngay sau đó, ở trong bọt nước bỗng nhiên vọt lên một con "Cá vàng" lớn sinh động như thật. Nó nâng Anh Lạc lên cơn sóng, sau đó nhanh chóng lao về phía dưới núi. Phệ Thiên Hổ thấy thế, rất tức giận, dừng bước lại, đột ngột quay đầu về sau. Hai mắt nó tràn ngập giận dữ, hướng về phía Thẩm Lạc gào lớn một tiếng đầy uy nghiêm: "Rống..." Thẩm Lạc chỉ cảm thấy hai tai ù lên, trong đầu dường như bị sấm sét đánh trúng, thân thể run lên, thiếu chút nữa không thể đứng vững. Nhưng ngay lúc đó, toàn thân hắn lóe lên lam mang, hai mươi dải sáng màu lam nhạt bỗng sáng lên, trong đan điền bỗng xuất hiện một cỗ khí tức mát lạnh. Nó nhanh chóng di chuyển khắp toàn thân, làm cả người hắn lập tức tỉnh táo lại. Hắn cố chịu đựng âm thanh ong ong trong đầu, một bên vận chuyển pháp lực bảo vệ thức hải, một bên lại giơ tay lên, ngoắc ngoắc ngón tay cố ý khiêu khích Phệ Thiên Hổ xông về phía mình. Quả nhiên Phệ Thiên Hổ giận dữ, hoàn toàn bỏ qua ý định truy sát Anh Lạc, quay người lao về phía Thẩm Lạc. Thẩm Lạc thấy mình khiêu khích có hiệu quả, hai tay liền vẫy một cái, Bán Nguyệt Hoàn ở trong lưới điện lập tức thu nhỏ lại, quay trở về. Thân hình hắn xoay chuyển, nhắm đại một hướng trên đỉnh núi, rồi chạy như điên, cố dẫn Phệ Thiên Hổ cách thật xa Anh Lạc. Hắn khó khăn lắm mới chạy ra khoảng trăm trượng, bỗng nhiên lại đổi hướng, về một phía trong rừng rậm sau đó tiếp tục chạy như điên, nhưng trong lòng có chút bối rối. Bởi vì tiếng gào thét của Phệ Thiên Hổ ở phía sau, đang càng ngày càng gần. Thẩm Lạc vội quay người, liền thấy toàn thân Phệ Thiên Hổ như đang cháy lên một ngọn lửa màu xanh lam. Thân hình nó dung một loại tốc độ khó mà hình dung lao về phía hắn, còn nhanh hơn Cuồng Báo mấy lần. Trong miệng hắn vội vàng ngâm tụng, tay kết pháp quyết, sau đó vung lên. Màn sáng màu lam của Tị Thủy Quyết vừa mới nổi lên, chưa ổn định, đã bị Phệ Thiên Hổ đụng vào. Lam quang trên màn sáng lập tức run rẩy, không thể chịu đựng dù chỉ một chút, "Phanh" một tiếng, nổ tung ra. Ngực của Thẩm Lạc lại cảm thấy đau đớn, trong miệng phun ra máu tươi. Cả người thì bay ngược ra ngoài, đụng gãy một gốc cây lớn chắn ngang, sau đó té ngã trên mặt đất. Còn không đợi hắn đứng dậy, Phệ Thiên Hổ há miệng, tiếp tục nhào tới. Trong lúc nguy cấp, Thẩm Lạc vội nghiêng người, phất ống tay áo một cái, một vệt kim quang từ đó bắn ra. Trong kim quang, là một đầu dây thừng dài khoảng mấy trượng, nhanh như chớp lao đến Phệ Thiên Hổ. Tên kia thấy thế, thì nhếch miệng cười lạnh, nhấc trảo quơ lên, muốn đập bay đi. Nhưng kim thằng giống như có linh tính, trong nháy mắt khi cự trảo đến gần, thì đột nhiên khẽ cong xuống dưới. Nó không những nhẹ nhàng linh hoạt tránh được trảo phong, mà còn như thạch sùng, thuận theo vuốt hổ để trèo lên, sau đó quấn quanh eo của con hổ. Mặt ngoài của Kim thằng lập tức hiện ra một loạt hư ảnh phù văn màu vàng nhạt, quang mang chớp động rồi bỗng nhiên siết chặt. Phệ Thiên Hổ còn không kịp phản ứng, chân trước đã bị kéo mạnh về phía sau. Trong lúc nhất thời, thân thể nó bị mất cân bằng, ngã lên mặt đất. Thẩm Lạc thấy vậy không chút do dự, quay người tiếp tục chạy trốn. Trong lòng của hắn hiểu rõ, bằng tu vi hiện giờ và kiện pháp khí kia, thì tuyệt đối không cách nào chế trụ được con yêu vật cường đại có tu vi Xuất Khiếu kỳ này. Hiên giờ đào tẩu, mới là cách tốt nhất. Chỉ mấy giây sau, sau lưng Thẩm Lạc liền truyền đến một tiếng "Phanh". Trên thân Phệ Thiên Hổ bỗng nhiên hiện một vòng khí lãng mạnh mẽ, một tầng sát khí như thực chất xuất hiện ở bên ngoài, làm kim thằng lập tức đứt thành mấy khúc. Thẩm Lạc không quay đầu lại, nhưng trong lòng thì run lên. Cũng may lúc kim quang tan đi, chỗ kim thằng bị đứt đã từ mình nối liền lại, nên không bị hư hại. Nó ở giữa không trung bay múa, rất nhanh đã đuổi kịp, sau đó quấn ở trên cánh tay phải của hắn. Thẩm Lạc thấy qiang mang trên kim thằng mờ đi rất nhiều, biết nó đã bị hao tổn không nhẹ, nhưng giờ phút này cũng không có lòng dạ nào để đau lòng. Hắn chỉ cố gắng thi triển truy phong bộ đến mức cực hạn để chạy trốn. Phệ Thiên Hổ sau mấy lần thất bại, càng thêm giận dữ, chợt quát một tiếng, miệng đột nhiên lớn thêm. Trên thân nó một tầng dòng điện, như tia sáng bắt đầu từ eo, lại theo lồng ngực chạy lên đầu, sau đó từ trong miệng ngưng tụ ra một quang cầu tràn ngập tia điện. "Oanh" một tiếng, quang cầu từ trong miệng nó bắn ra, thẳng đến sau lưng của Thẩm Lạc. Thẩm Lạc cảm nhận một cỗ lực lượng cường đại từ phía sau đánh tới, trong lòng biết không thể tránh được, đành quay người lại, nhanh chóng bóp pháp quyết rồi mở lòng bàn tay ra. Trên bàn tay Thẩm Lạc lập tức hiện ra một vòng xoáy nước xoay tròn không ngừng, trong thủy động màu đen ở giữa vòng xoáy có một luồng yêu khí nồng đậm xuất hiện, nó ở giữa không trung cuốn một cái, sau đó hóa thành một yêu vật cổ quái cầm trong tay Ô Kim Tam Xoa Kích, chắn ở trước người. Yêu vật kia toàn thân màu đỏ, cao bốn thước, cả người to bè, mặc trên người một kiện áo giáp màu xanh lam. Dưới bờ vai không phải cánh tay, mà là hai càng cua cực lớn, trên đầu tròn dẹp mọc ra bộ lông màu vàng óng, hai mắt thì tròn phồng ra ngoài, rõ ràng là một con cua lớn! Đây là lúc Thẩm Lạc tiến giai Ngưng Hồn hậu kỳ, một lần nữa sử dụng Thông Linh Dịch Yêu chi thuật tìm tới. Bản thân nó chính là Ngưng Hồn hậu kỳ yêu vật, bản thân có thần thông phòng nhự cực mạnh. Nhưng bởi vì Thông Linh Dịch Yêu chi thuật hạn chế, Thẩm Lạc không thể không giải trừ khế ước lúc trước với Chùy Đầu, lại hao tốn rất nhiều công sức, mới thành công ký được khế ước với con cua Giải Tướng này. "Thẩm tiểu tử, gọi bản đại gia đi ra..." Giải Tướng mới vừa xuất hiện, lời còn chưa nói hết, thì một đoàn quang cầu điện màu lam uy thế kinh người, đã đánh tới. Hai mắt y trừng một cái, tay mang theo một cây Ô Kim Tam Xoa Kích lập tức giống như máy xay gió thay nhau đứng lên, ngưng tụ ra vòng xoáy màu xanh lục lớn gần trượng. Từ trong đó truyền ra lực hấp dẫn rất lớn. Quang cầu điện màu lam vừa mới tới gần, liền bị hút vào. "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn! Một mảnh điện quang màu lam hỗn hợp tại trong sóng nước nổ tan ra, vô số tia điện từ trong bọt nước bắn ra. Nó làm những cây cổ thụ trong phạm vi mấy trượng thủng trăm ngàn lỗ, thi nhau đứt gãy, khói bụi nổi lên bốn phía. "Ai u, suýt chút nữa thì toi mạng. Thẩm tiểu tử, ngươi lại hố bản đại gia!" Ở trong hơi khói, truyền đến một tiếng kêu rên, ngay sau đó là âm thanh chửi mắng liên tiếp. "Lãng Phổ đạo hữu, trước hết đừng mắng, ứng phó con Phệ Thiên Hổ kia mới là điều cần thiết." Thẩm Lạc bất đắc dĩ nói. "Cái này còn ứng phó cái rắm a, tu vi của bản đại gia cũng chỉ là Ngưng Hồn kỳ, đối phó thế nào được, nhanh lên, mỗi người tự chạy đi." Khói bụi tán đi, thân ảnh của Giải Tướng một lần nữa lộ ra. Áo giáp của y vốn sáng loáng đã trở nên cháy đen, dính đầy bụi đất. "Còn có thể triệu hoán thông linh yêu vật, Nhân tộc này thật sự không đơn giản." Phệ Thiên Hổ từ một bên khác chậm rãi đi ra, âm thanh lạnh lùng nói. "Vị Hổ Yêu huynh này, ta cùng gia hỏa kia không quen, ngươi muốn đánh cứ đánh, ta chỉ ở một bên nhìn xem thôi, tuyệt không nhúng tay!" Tên Lãng Phổ Giải Tướng nói ra, sau đó đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, tựa vào trên cây gãy bên cạnh, ra vẻ sống chết mặc bây. Phệ Thiên Hổ thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, dường như có chút không hiểu về quan hệ của bọn họ.