Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký
Chương 13
Tôi vừa bước vào biệt viện phòng khách thì thấy đám người Tống Thanh Ca, rõ ràng là tin tức này vô cùng quan trọng. Lam Giả Hối vừa thấy tôi liền nói luôn: “Phân đà ở Sơn Tây gửi tin đến phát hiện tung tích của Trầm Túy Thiên, còn đem theo một người rất có khả năng là lão trang chủ.”
“Trầm Túy Thiên hiện đang ở đâu?”
“Hai ngày trước rời khỏi Lâm Phần, sắp đến Thái Nguyên rồi.”
“Vậy bốn lão quái có đi cùng hắn không?”
“Tạm thời không phát hiện ra tung tích của Tứ tiên tiêu dao, đi theo hắn chỉ có hai đương gia của Quỷ cốc minh thôi.”
Tôi trầm ngâm nói: “Tôi đi Thái Nguyên cứu nghĩa phụ, dọc đường các huynh đệ phối hợp hành sự.”
Tống Thanh Ca nói: “Trang chủ muốn tự mình đi Thái Nguyên?”
Tôi làm gia vẻ hiên ngang lẫm liệt nói: “Vì sự sống chết của nghĩa phụ ta tuyệt đốt không thể ngồi yên.”
Tống Thanh Ca hỏi: “Vậy còn bản danh sách thì làm sao bây giờ? Về phía Triều đình đang rất sốt ruột, lúc này đã là trung tuần tháng tư rồi, thời gian cấp bách…”
Giữa tháng tư? Tôi cảm thấy trong đầu như có tia sét đánh qua.
Tôi vội cắt ngang lời hắn: “Chờ chút.”
Tất cả bọn họ đều sửng sốt giật mình nhìn tôi, trong phòng lặng im.
Tôi trầm tư rất lâu rồi bật cười ha hả.
Bọn họ ai nấy cũng nhìn nhau khó hiểu.
Lúc này tôi đã tính toán kỹ càng, nói với Lam Giả Hối: “Huynh đi nói với Tả Vượng Thuần là, một tháng sau tôi nhất định sẽ giao bản danh sách ra, bảo ông ta cứ yên tâm.”
Nói xong quay sang nhìn Yến Phù Phong nói: “Yến đại ca, huynh đi theo tôi đến Thái Nguyên. Còn những người khác án binh bất động.”
Tống Thanh Ca nói: “Võ công của Trầm Túy Thiên rất cao, chuyến đi này của trang chủ rất nguy hiểm, hay là để thuộc hạ cùng ba vị đàn chủ…”
“Không cần!” Tôi cắt lời anh ta, “Có Yến đại ca là được rồi. Các người còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Tống Thanh ca ngạc nhiên: “Chuyện quan trọng hơn?”
Tôi gật đầu.
Anh ta muốn hỏi nhưng Lam Giả Hối đã giành hỏi trước: “Xin thứ cho thuộc hạ nhiều chuyện, trang chủ đi Thái Nguyên hung hiểm khó lường, làm sao có thể một tháng sau kịp giao bản danh sách được?”
Tôi mỉm cười nói: “Đến lúc đó ta khác có cách, Yến đại ca, huynh đi chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta xuất phát.”
Yến Phù Phong vâng lệnh đi ra.
Tống Thanh Ca nói: ‘Trang chủ, vậy còn chuyện quan trọng hơn…?”
Ba người còn lại vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn nhau.
Tôi nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Bây giờ không còn thời gian để giải thích. Nhưng nếu như chúng ta có thể làm tốt chuyện này, triều đình vĩnh viễn sẽ không gây phiền phức cho chúng ta nữa.”
Tống Thanh Ca trau mày định hỏi tiếp.
Tôi giơ tay ra ngăn anh ta lại, vô cùng nghiêm túc nói: “Khoảng nửa tháng nữa bất luận có xảy ra chuyện gì bốn người các huynh tuyệt đối không được rời TếNamnửa bước. Nhưng nếu như nhận được bồ câu đưa tin của tôi thì phải lập tức theo dặn dò của tôi mà hành động, nếu như cãi lời lập tức trục xuất ra khỏi sơn trang.”
Bốn người nghe xong mặt biến sắc liếc nhìn nhau nửa ngày không nói gì.
Tôi giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Các người nghe đã hiểu chưa?”
Tống Thanh Ca là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, gật đầu nói: “Hiểu!”
Ba người còn lại cũng đồng thanh kêu lên: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Tôi trầm ngâm một chút: “Được rồi, có tin tức gì của Thiếu Từ không?’
Mấy người thần sắc buồn bã, Lam Giả Hối lắc đầu. Tôi thở dài, rốt cuộc anh chàng này đã xảy ra chuyện gì rồi? Chắc hiện giờ cần phải cho anh ta chút thời gian.
Tống Thanh Ca bỗng nhiên nói: “Trang chủ muốn đi Thái Nguyên, về phía Sở Thiên Dao…”
“Sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Anh ta mặt biến sắc muốn nói gì lại thôi: ‘Vậy, trang chủ và Sở Thiên Dao…giữa hai người…?
“Chúng ta không có gì!”
“Nhưng…”
“Sơ Cuồng, tất cả chuẩn bị xong rồi!” Yến Phù Phong bước vào gọi, “có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Được rồi!” Tôi gật đầu, thể hiện nói: “Mọi chuyện ở sơn trang giao lại cho các vị!”
Bốn người cùng nói: “Trang chủ bảo trọng!”
Đêm đó chúng tôi bắt đầu xuất phát từ TếNam, qua biên giới Bắc Hà đi thẳng tới Thái Nguyên một mạch không ngừng nghỉ. Lúc tiến vào Thái Nguyên thì trời sẩm tối, trên đường rực rỡ đèn hoa, vô cùng náo nhiệt.
Minh triều thời kỳ đầu Chu Nguyên Chương xây dựng thêm thành Thái Nguyên, là một trong chín thành trấn quan trọng dùng để ngăn cản sự xâm lấn của quân Mông Cổ hung hãn. Hơn nữa còn phái đại tướng quân Lam Ngọc Suất cùng hơn mười lăm vạn đại quân đi sâu vào phương Bắc, chinh phạt Bắc Nguyên, thanh trừng sa mạc.
Chúng tôi vừa mới vào thành liền hẹn gặp các huynh đệ ở phân đà thì nghe được tin Lâm Thiên Dịch đã an toàn đang ở hội đường phân đà. Tôi giật mình, Yến Phù Phong cũng kinh hãi, hai chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi lập tức giục ngựa đến thẳng đại sảnh phân đà.
Lúc vừa bước vào cửa tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi, sợ đối mặt với Lâm Thiên Dịch, thậm chí còn ác độc chỉ mong ông ta chết luôn lúc đó – khụ khụ, ai bảo ông ta là nghĩa phụ kiêm sư phụ cực kỳ nghiêm khắc của Dung Sơ Cuồng, chỉ sợ không dễ dàng đối phó với ông ta. Nghìn vạn lần không được để lộ chân tướng, nói năng cần phải cẩn thận.
Một người trung niên mặc áo bào xám đang nhắm mắt tĩnh tọa ở trong phòng, nghe tiếng bước chân đến cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Yến Phù Phong cung kính đứng sang một bên không dám lên tiếng.
Một câu nghĩa phụ tôi không làm cách nào thốt ra được, đành phải đứng bên cạnh Yến Phù Phong.
Theo như lời của Lâm Thiếu Từ thì Lâm Thiên Dịch là một người rất ham muốn quyền lực, nhưng nhìn ông ta thì có vẻ không giống, đó là một người đàn ông năm mươi ba tuổi nhưng nhìn qua chỉ tầm bốn mươi tuổi, vóc người gầy gò, khuôn mặt trắng trẻo võ vàng, khi còn trẻ chắc là một mỹ nam tử.
Phải rất lâu sau ông ta mời thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi mở hai mắt ra nhìn chúng tôi gật đầu không nói gì.
Đó là một đôi mắt sắc bén, trong lòng tôi thấy căng thẳng, những nghi vấn đầy mình muốn tuột khỏi miệng nhưng tôi lại nuốt xuống.
“Sơ Cuồng, nghe nói ngươi trúng độc, không sao chứ?” giọng nói của ông ta rất ôn hòa nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy rất xa cách.
Tôi vội nói: “Không sao ạ!”
Yến Phù Phong khiếp sợ nhìn tôi, bật thốt lên: “Muội trúng độc ư? Xảy ra khi nào vậy?”
Tôi đang muốn nói thì Lâm Thiên Dịch ho khan hai tiếng, nói: “Mấy ngày này khổ cực ngươi rồi, phía bên Sở Thiên Dao thế nào?’
Tôi sửng sốt, không biết giờ anh thế nào, độc tính có phát tác không?’
“Là ta nói đến bản danhh sách.”
Lâm Thiên Dịch nhấn mạnh, nhíu mày nói: “Mặt khác, gần đây hắn triệu tập các cao thủ đến TếNam, muốn làm gì?”
Hả? Tôi càng sửng sốt. Đào Hoa Thiếu triệu tập cao thủ đến TếNam, lẽ nào anh phát hiện được gì đó? Người này, bản thân mình thì không lo đến lại đi lo chuyện người khác.
Lâm Thiên Dịch nhìn tôi, mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Tôi hồi phục tâm trạng, vội nói: “Danh sách vẫn chưa tìm được.”
Ánh mắt lợi hãi của ông ta nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng nói: “Là không tìm được hay là bị người khác cướp lại?”
Tôi thất kinh, lão ta mất tích hai tháng nay mà đối với toàn bộ tin tức không biết nhưng riêng tin tức về tôi thì lại rõ như lòng bàn tay. Thực sự là con người lợi hại. Nhưng ông ta có lợi hại đến mấy cũng không biết bản danh sách đó là do bà đây ngụy tạo ra.
Tôi không dám sơ suất, đáp: “Là tìm được rồi nhưng lại bị họ đoạt lại được.”
Lâm Thiên Dịch thản nhiên nói: “Vậy, Sở Thiên Dao đối với ngươi cũng vậy sao?”
Lời vừa dứt Yến Phù Phong thần sắc biến đổi nhìn tôi kỳ lạ.
Tôi cảm thấy người lạnh run không biết trả lời sao, ông ta lại hỏi: “Sở Thiên Dao là loại người như nào?”
Hả? Anh là người như nào ư? Rất phức tạp, muôn mặt, khi thì ôn hòa dịu dàng, khi thì lãnh khốc lạnh lùng, tôi cũng không biết đâu là con người thật của anh. Tôi chưa từng thấy anh gặp thuộc hạ, ngoài trừ mỗi Phượng Minh và Phi Phi thì tôi cũng chỉ gặp Vân Cảnh, anh hầu như không ở một nơi cố định, nhưng lại thông hiểu mọi chuyện.
Lâm Thiên Dịch nhìn tôi, sắc mặt âm trầm lãnh lẽo như tuyết mùa đông.
Tôi vội ho một tiếng, nói tránh đi: “Hắn rất thần bí, so với đồn đại của giang hồ thì đáng sợ hơn rất nhiều.”
Ông ta dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng chằm chằm nhìn tôi, trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nói: “Ngày mai ngươi lập tức quay về TếNamnhanh chóng lấy được danh sách. Nhớ kỹ, sau khi có bản danh sách tạm thời không cần giao cho triều đình.”
Tôi thốt lên: “Vì sao?”
“Cứ theo lời ta mà làm đi.” Ngữ khí ông ta bỗng nhiên lạnh lẽo cường ngạnh, bỗng nhiên ngừng lại, rồi lại bổ sung: “Phe cánh ở Nam Kinh còn non kém, chưa đến mức phải lộ diện. Tổn thất ở Triết Giang thì Ngự trì sơn trang sẽ bồi thường.”
Tôi gật đầu không dám hỏi nhiều tuy trong lòng cũng đầy nghi ngờ. Rốt cuộc thời gian ông ta mất tích đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thái độ lại chuyển biến nhanh như vậy?
Lâm Thiên Dịch im lặng một lúc lại nói tiếp: “Đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Tôi vâng lệnh lui ra. Trở về phòng đang định đẩy cửa vào thì trước mắt bỗng hiện lên một bóng xám, tôi nhanh chóng đưa tay bắt lấy, đó là một con chim bồ câu màu xám, tôi rút tờ giấy từ trên người con chim ra, mở ra đọc là thư của Đào Hoa Thiếu gửi, nét bút thanh tú mà cứng cáp.
“Tất cả cứ hành sự theo lời của Lâm Thiên Dịch, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Tôi cầm tờ giấy nằm trên giường lật qua lật lại suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu ý tứ của anh là gì. Còn Lâm Thiên Dịch nữa, sao ông ta đột nhiên trở về?
Nhưng quan trọng là anh bình yên vô sự, quan tâm hàng đầu của tôi là xuất quan tìm thuốc giải, sao có thể quay về Tế nam được chứ?
Vừa nghĩ đến thuốc giải lòng tôi lại nóng như lửa đốt, tôi đá chăn bông ra xuống giường thu dọn hành lý.
Hừ! Dung Sơ Cuồng có thể rất nghe lời ông ta, nhưng tôi thì không. Tôi không thèm quản Ngự trì sơn trang gì đó, Quỷ cốc minh gì đó, bà đây xuất quan đi tìm thuốc giải.
Tôi chạy tới chuồng ngựa chọn một con ngựa màu đen tuyền lặng lẽ dắt đi ra, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Yến Phù Phong.
Anh ta lẳng lặng nhìn tôi không nói lời nào.
Tôi cười gượng: “Khuya rồi sao huynh còn chưa ngủ?”
Yến Phù Phong không đáp mà hỏi lại: “Muội muốn đi đâu?”
Tôi mặt không đổi sắc: “Không ngủ được, đang chuẩn bị dẫn ngựa ra ngoài dạo một vòng.”
“Lão trang chủ muốn muội quay về TếNam.”
“Tôi biết.” Tôi giả vờ ung dung nói: “Chẳng phải ngày mai mới đi sao! Huynh cũng trở về cùng chứ?”
Yến Phù Phong im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Sơ Cuồng, muội trộm bản danh sách thất bại, vì sao Sở Thiên Dao lại để muội bình yên rời đi?’
Tôi nổi giận: “Huynh nghi ngờ tôi sao?”
Yến Phù Phong xấu hổ: “Sở Thiên Dao thủ đoạn độc ác mà lại lưu tình đối với muội, khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.”
Tôi im lặng không nói.
Anh ta nhíu mày cẩn trọng nhìn tôi: “Là Sở Thiên Dao ức hiếp muội, hay là muội đã yêu hắn?”
Tôi cảm thấy đầu đau nhức, làm sao có thể giải thích cho anh ta được chứ.
Ngự trì sơn trang phái gián điệp nhưng lại không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà trái lại lại yêu đối phương, thật sự là tiền mất tật mang. Nhìn thấy thái độ anh ta như vậy, nếu tôi trả lời là đúng khẳng định anh ta sẽ phát cuồng mất.
Tôi quyết định trước tiên phải đánh đòn phủ đầu, liền nổi giận dùng giọng uy nghiêm của trang chủ.
“Yến đại ca, tôi có còn là trang chủ Ngự trì sơn trang nữa không?”
Anh ta sửng sốt: “Đương nhiên.”
“Vậy vì sao huynh lại nghi ngờ tôi?”
Yến Phù Phong mặt đỏ bừng, nhưng ngữ khí vẫn hùng hồn: “Trước đây muội rất nghe lời lão trang chủ, giờ vì sao không nói lời nào đã bỏ đi rồi?”
Tôi cười nhạt, “Tôi đã nói tôi phải đi chưa?”
Yến Phù Phong ngượng ngùng: “Muội thực sự chỉ ra ngoài dạo thôi sao?”
“Đương nhiên!” Tôi hừ một tiếng rồi nhảy lên ngựa, bỗng nhớ ra một việc.
“Này, tôi còn có một thư quan trọng muốn giao cho Tống Thanh Ca, huynh…”
Chưa đợi tôi nói xong anh ta đã nói luôn: “Lão Tống đang trên đường tới Thái Nguyên.”
“Huynh nói gì?” Tôi kêu lên rồi nhảy xuống ngựa.
“Lão trang chủ dùng bồ câu đưa thư lệnh cho hắn cùng Thiên vũ, Vô Cực nhanh chóng tới Thái Nguyên, chắc là sắp tới rồi.”
Tôi tức giận đến run người.
Lâm Thiếu Từ nói không sai, Dung Sơ Cuồng chỉ là trang chủ bù nhìn, bọn họ chỉ nghe lệnh của Lâm Thiên Dịch. Ông ta bảo tôi quay về Tế Nam rồi lại ngẠbảo bọn họ đến Thái Nguyên, rõ ràng là có những chuyện không muốn cho tôi biết.
Lâm Thiên Dịch, rốt cuộc ông định làm gì?
‘Được lắm, được lắm.”
Tôi giận giữ cười, ba tên khốn kiếp đó coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai.
Yến Phù Phong không hiểu gì chỉ ngẩn ra nhìn tôi.
Tôi cất phong thư vào người, lạnh lùng nhìn anh ta, gằn từng câu một: “Từ giờ trở đi tôi không còn là trang chủ ngự trì sơn trang nữa. Chúng ta mỗi người một ngả không quan hệ gì đến nhau nữa.”
Yến Phù Phong thất kinh: “Sơ Cuồng, ý muội là gì vậy?”
Tôi không hề nhìn anh ta, nhảy lên ngựa bỏ đi.
Đúng là một lũ khốn kiếp, hại bà đây hao tổn lãng phí bao nhiêu thời gian, tinh lực, sau này các người muốn chơi gì thì chơi, bà đây không có thời gian chơi đùa với các người, cái gì mà Trầm Túy Thiên, cái gì mà Hán vương mưu phản, chẳng liên quan gì đến tôi nữa!
Tôi chẳng ngại nắng mưa đi một mạch đến phương Bắc, nếu như lộ trình không sai thì tôi sẽ đi qua thành Tích Châu, rồi đến Sóc Châu, sau đó xuất quan.
ƯỚc chừng hơn ba tiếng đồng hồ bầu trời đã tối, đêm đen như mực, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi cũng không biết là nơi nào. Tôi dừng lại để ngựa ở dưới chân núi ăn cỏ, còn mình thì tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi vào, trong bụng đầy lửa giận vẫn chưa hết.
Mặc dù tôi chẳng hề yêu thích vị trí trang chủ này nhưng dù sao thì mình cũng đang giữ chức trang chủ, Lâm Thiên Dịch lại chẳng coi tôi ra gì, quả thực là khinh người quá đáng, thật không biết Dung Sơ Cuồng làm sao mà chịu đựng nổi? Chỉ bằng mỗi ơn dưỡng dục của ông ta với Dung Sơ Cuồng thôi hay sao? A! Sự đầu tư này đúng là con bà nó thật có lời mà!
Tôi bình tĩnh lại một chút nghĩ thầm thôi bỏ đi, giờ quan trọng nhất là tìm thuốc giải cứu Đào Hoa Thiếu. Với tôi thì cái địa lý ngớ ngẩn này thì muốn xuất quan sợ rằng có chút trắc trở, để đảm bảo không có bị sai đường thì ngày mai phải dùng tiền mướn một người dẫn đường.
Tôi thở dài đứng lên định dắt ngựa đi, chợt nghe cách đó không xa có tiếng vó ngựa vang lên đang hướng tới đây.
Tôi giật mình, dựa cách làm trong theo tiểu thuyết võ hiệp lập tức tìm một tán cây cổ thụ tươi tốt nhảy lên giấu mình vào đó.
Có hai con ngựa dẫn đầu đang đi đến chân núi, có bốn ngựa theo sát đằng sau, người trên ngựa toàn bộ đều bịt mặt.
Có một người trong đó nói: “Ngựa còn ở đây, khẳng định người chưa đi xa.”
Tên còn lại rút đao ra khỏi vỏ, quát khẽ: “Mọi người cẩn thận.”
Sáu người xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn linh hoạt, có trật tự, nhìn là nhận ra họ đều là cao thủ.
Tôi vô cùng kinh hãi, những người này ý đồ không tốt, rõ ràng là tìm tôi. Nhưng bọn chúng vì sao lại biết tôi ở đây? Lúc tôi bỏ đi ngoại trừ Yến Phù Phong thì không còn người nào khác biết, lẽ nào…
Tôi không dám nghĩ tiếp, cả người run run làm lá cây rơi rụng xuống.
Bỗng nhiên một luồng chưởng đánh thẳng đến chỗ tôi đang ẩn nấp. Tôi vội lấy tay áo quét ngang rồi nhanh nhẹn nhảy xuống đất: “các người là ai?”
Sáu người không ai đáp cùng nhau phi thân lao tới xuất chiêu, chiêu thức vô cùng độc ác xảo diệu.
Tôi không dám xem thường, nhưng tay tôi lại không có binh khí nên đành phải dùng tay để chống đỡ, bỗng nhiên ngón tay tôi chạm phải một thanh đao lạnh lẽo. Tôi cong ngón tay búng một cái, đối phương kêu lên một tiếng đau đớn, loan đao tuột tay rơi xuống. Tôi thuận thế bắt lấy, có binh khí trong tay uy lực đã tăng lên nhiều.
Một trận chém giết, có sáu người thì bốn người chết, còn hai người bị thương nhưng không hề lùi bước mà vẫn hung hãn xông lên. Tôi dốc sức đối phó dùng đao bức hai người lui xuống, quát to: “Các người là ai? Vì sao giết tôi?”
Bọn họ không đáp lời chỉ lo liều mạng.
“Các người tự tìm đường chết, đừng trách tôi.”
Tôi cười lạnh rồi phi thân lên dùng sức quét đường đao vắt ngang, sát khí tăng vọt, đất bằng phẳng nổi cơn cuồng phong, lá rụng như mưa – hai tên kia sụp xuống không dậy nổi, hai mắt trợn tròn, một lát sau nghe “răng rắc” hai tiếng nhẹ, hai cái đầu từ trên cổ lăn xuống, máu phụt ra tung tóe.
Tôi bật kêu lên một tiếng, lùi ra sau hai bước.
Không ngờ Vân đao pháp lại bá đạo như vậy?
***
Lúc này đây, đêm gió lạnh, tôi ngồi ngây trên núi, mũi vẫn còn ngửimùi máu tanh nồng nặc, từng đợt từng đợt vô cùng buồn nôn.
Ký ức cứ theo gió mà tràn đến, những lời của Lâm Thiếu Từ vọng bên tai.
“Hắn gả muội cho Sở Thiên Dao, nếu muội lấy được bản danh sách, hắn có thể sử dụng để uy hiếp Sở Thiên Dao. Nếu muội thất bại bị giết, hắn sẽ danh chính ngôn thuận mà tiếp tục lên tiếp quản sơn trang. Ai ngờ hắn đánh giá đối thủ quá thấp, Sở Thiên Dao lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn.”
“Sơ Cuồng, ta hận nhất muội ngu trung. Hắn đối với muội có ân, nhưng hắn lại coi muội như công cụ. Hắn là người lãnh huyết ích kỷ, ham muốn quyền lực. Nhưng muội lại cam tâm để hắn lợi dụng…”
“Tất cả cứ theo lời Lâm Thiên Dịch mà hành sự, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Những lời này của Đào Hoa Thiếu gửi cho tôi, lẽ nào anh đã ngờ tới việc này?
Tôi suy nghĩ tỉ mỉ sự việc lại lần nữa, càng nghĩ trái tim càng băng giá.
Nếu như sáu người kia thật sự là người của Ngự trì sơn trang, vậy thì Lâm Thiên Dịch quả thật đáng sợ.
Không thể nán lại thêm nữa, phải lập tức xuất quan.
Nhưng ngựa đã bị hoảng sợ bỏ chạy từ lâu rồi, tôi đành phải theo đường núi đi về phương Bắc. Tôi trèo đèo lội suối đi một mạch cho đến khi mặt trời ló rạng thì nhìn thấy một trấn nhỏ. Trên trấn lặng yên không một tiếng động, trên đường chỉ có hai con dã cẩu run rẩy…
Tôi tìm một khách điếm nghỉ ngơi, vừa đặt người xuống giường đã ngủ say. Trong mơ có rất nhiều khuôn mặt hung ác bị tan thành những mảnh nhỏ cùng vô số những cánh tay cào chụp lấy tôi, tôi cuồng chân lên chạy nhưng không thể thoát ra được, tiếng kêu bị tắc nghẹn trong cổ họng cho đến khi tôi tỉnh lại thì toàn thân ướt đẫm mồ.
Bên ngoài sắc trời mờ tối, tiếng người thưa thớt, không biết giờ là buối sáng sớm hay là đang hoàng hôn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm ngửa đầu ra ngồi lại một lần nữa thả người xuống giường, đầu chưa kịp đặt lên gối lập tức ngẩng phắt lên. Trong yên tĩnh có tiếng người cười ngạo nghễ.
Tôi hoảng hốt kêu lên: “Là huynh, huynh muốn gì?”
Trầm Túy Thiên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, khuôn mặt tuấn mỹ như thần mỉm cười ưu nhã, cao quý mà thản nhiên.
“Ta muốn làm một cuộc giao dịch với Dung cô nương.”
Tôi cười lạnh nói: “Tôi với huynh thì có thể giao dịch gì chứ?”
Trầm Túy Thiên vẫn nhàn nhã uống trà, cười gian xảo nói: “Chắc Dung cô nương vẫn còn chưa biết. Ngự trì sơn trang đã thông cáo giang hồ ngươi yêu Sở Thiên Dao, phản bội Ngự trì sơn trang, không còn là trang chủ của bọn họ nữa.”
Tôi ngẩn ra, lửa giận lại bừng bừng bốc lên, Lâm Thiên Dịch thật quá đê tiện.
Trầm Túy Thiên cười nói: “Dung cô nương không cần tức giận, giang hồ vốn là gạt người mà.”
Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Tôi chẳng thèm tức giận làm gì, bà đây căn bản không thèm muốn chức vị trang chủ này chút nào.”
Hắn thắc mắc: “Nói như thế, Dung cô nương và Sở Thiên Dao thật sự yêu nhau?”
“Đúng thì sao nào?”
“Nếu đúng như vậy thì giao dịch có thể làm được.”
“Tự mình quyết định.” Tôi hừ mũi, xuống giường đi giày vào.
“Giao dịch này cô nương nhất định có hứng thú.”
“Thật sao?” Tôi mặc áo khoác vào, “Nói nghe thử xem nào.”
Trầm Túy Thiên thong thả nói: “Liên quan đến kế hoạch mưu phản của Hán Vương, Trầm mỗ có thể trợ giúp một tay. Đề nghị trước tiên, Sở Thiên Dao phải đáp ứng ta ba điều kiện.”
Tôi lạnh lùng nói: “Chẳng liên quan gì đến tôi cả, huynh tự đi tìm họ mà nói đi.’
“Thật không dám giấu diếm gì.” Hắn thở dài nói, “Ta đã phái người đi tìm gặp Sở tiên sinh nhưng bị từ chối. Mà Hán vương chỉ nghe lời Sở tiên sinh.”
“Nếu huynh ấy đã từ chối sẽ không có ai có thể thuyết phục được huynh ấy.”
“Ta tin tưởng Dung cô nương nhất định có thể làm được.”
“Huynh đánh giá tôi quá cao rồi.” Tôi cầm túi đồ lên.
“Là Dung cô nương cự tuyệt ta phải không?” Trong giọng nói của Trầm Túy Thiên có mùi vị khác lạ.
Tôi dừng lại xoay người nhìn anh ta, “Trầm Túy Thiên, lúc thì huynh đánh Ngọc bích phong, lúc thì lại muốn trợ giúp Hán vương mưu phản, rốt cuộc huynh muốn gì?”
Trầm Túy Thiên cười, khuôn mặt tuấn tú như thần nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác âm lãnh quỷ dị khó hiểu.
“Dung cô nương, ta khuyên cô nương nên để tâm một chút, bởi vì…vụ giao dịch này liên quan đến mạng người.”
“Có ý gì vậy?” Tôi nhíu mày.
“Ta nói thật cho cô nương biết.” Hắn đứng lên lạnh lùng nói, “Hôm nay nếu giao dịch không thành, chỉ sợ cô nương sẽ bỏ mạng ở đây.”
Tôi cười giận giữ: “Trầm Túy Thiên, huynh dựa vào gì mà tự tin như vậy?”
“Dung cô nương không tin thì thử xem?”
Tôi thầm vận nội lực phát hiện toàn thân yếu ớt, không có chút sức lực nào, “Huynh đã làm gì với tôi?”
Hắn mỉm cười nói: “Đối phó với cô nương Trầm mỗ quả thực không nắm chắc phần thắng. Đây là loại mê hương phổ biến làm người khác suy yếu, chỉ là liều lượng hơi nhiều thôi.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù hôm nay tôi đồng ý với huynh nhưng sau này lại đổi ý, huynh sẽ làm gì?”
Trầm Túy Thiên gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng chỉ cần có một cơ hội, Trầm mỗ cũng không muốn từ bỏ.”
Tôi ngồi xuống: “Nói một chút về điều kiện của huynh đi.”
Trầm Túy Thiên ngồi đối diện với tôi: “Trầm mỗ tương trợ Hán vương, đại sự nếu thành công, Trầm mỗ muốn được phong hầu.”
Tôi sửng sốt: “Đại sự nếu thành thì phong hầu là chuyện đương nhiên, không phải sao?”
Hắn hiểu ý cười: “Dung cô nương có thể nghĩ như vậy thật sự quá tốt.”
Tôi cũng cười: “Nhưng, việc này tuyệt sẽ không thành công, còn trong Minh sử cũng tuyệt không hề có ba chữ Trầm Túy Thiên.”
Trầm Túy Thiên hơi kinh ngạc, rồi lập tức cười nhạo nói: “Dung cô nương hình như có bản lĩnh biết trước, nhưng Minh sử không có ba chữ Trầm Túy Thiên cũng là bình thường thôi, bởi vì…”
Hắn chuyển câu chuyện: “Bởi vì Trầm Túy Thiên không phải là tên thật của ta.”
Tôi giật mình: “Vậy rốt cuộc huynh là ai?”
Hắn lạnh lùng nói: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là…vụ giao dịch này cô nương có đáp ứng hay không?”
Tôi im lặng không nói gì.
Về chuyện Hán vương mưu phản, trong Minh sử đã sớm có định luận, Đào Hoa Thiếu cố chấp muốn xoay chuyển càn khôn, giờ Trầm Túy Thiên cũng có ý nghĩ kỳ lạ muốn đặt chân lên lịch sử. Hừ! Tôi thật muốn xem các người có thể làm được gì?
“Được! Tôi sẽ nói với Sở Thiên Dao chuyện này, nhưng cũng không đảm bảo sẽ thành công.
Trầm Túy Thiên cười to đứng lên, nói: “Trầm mỗ cám ơn cô nương trước.”
Tôi cười lạnh nói: “Nếu tôi đã đồng ý với điều kiện của huynh rồi, huynh cũng nên biểu thị chút thành ý chứ?”
Hắn sửng sốt: “Thành ý?”
Tôi nhắc nhở anh ta: “Về Lâm Thiên Dịch, huynh không có gì muốn nói à?”
“À, chuyện này…” Trầm Túy Thiên buồn cười, “Lâm Thiên Dịch tưởng hắn có thể chạy trốn được, trên thực tế là ta cố ý để cho hắn thoát.”
“Vì sao?”
“Vì đột nhiên ta phát hiện, thả hắn còn tốt hơn là giam giữ hắn.”
Hắn nhìn tôi, ung dung cười nói: “Nếu không có hắn, Dung cô nương làm sao mà đáp ứng vụ giao dịch này đúng không?”
Tôi chán nản: “Giao dịch còn chưa viết ra, huynh vui vẻ quá sớm đấy.”
Trầm Túy Thiên cười trừ nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta khởi hành đi.”
Tôi sửng sốt: “Chúng ta? Khởi hành đi đâu?”
“Ngự trì sơn trang treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim hạ lệnh truy sát cô nương. Lúc này cô nương nên nhanh chóng trở về bên cạnh Sở tiên sinh. Trầm mỗ nguyện hộ tống trên đường, nhân tiện chờ tin tốt của cô nương.”
Toàn thân tôi lạnh băng.
Nói như vậy tối qua sáu người kia thực sự là người của Ngự trì sơn trang. Để giữ chức vị trang chủ, Lâm Thiên Dịch không tiếc ra tay với tôi, quả nhiên là âm độc. Còn Trầm Túy Thiên – một lần nữa tôi quan sát anh ta – đương nhiên anh ta chẳng phải người lương thiện gì, đầu tiên là âm mưu với Phong Tịnh Ly mưu đồ bí mật đả thương Dung Sơ Cuồng, sau đó lại để cho Lâm Thiên Dịch trốn thoát, giờ lại muốn trợ giúp Hán Vương mưu phản…Anh ta khuấy đục ao nước trong giang hồ với mục đích chính là gì? Được lắm được lắm! Nếu anh ta đã lợi dụng tôi, tôi ngại gì không để anh ta lợi dụng chứ.
Tôi chủ ý đã quyết, liền cười nói: “Như vậy thì làm phiền Trầm công tử. Nhưng chúng ta sẽ không trở về TếNam.”
Trầm Túy Thiên sửng sốt: “Không về TếNam, vậy đi đâu?”
Tôi đứng lên: “Tôi có chút việc phải xuất quan.”
“Xuất quan?”
“Không sai!”
Hắn nhíu mày: “Dung cô nương, giờ người muốn cái đầu của cô nương không chỉ có Ngự trì sơn trang đâu. Vạn lượng hoàng kim đủ để khiến cho nhiều người điên cuồng vì nó.”
“Huynh sợ rồi thì cứ từ từ mà chờ tin xấu của tôi đi.”
Tôi lại cầm túi đồ xoay người đi mở cửa. Cửa vừa mở ra lập tức tôi cảm nhận một luồng sát khí sắc bén hất vào mặt, vô số mũi tên nhọn bay đến vô cùng mạnh mẽ. Tôi hất tay áo quét ngang nhưng hai tay lại không có sức lực. Trong chớp mắt Trầm Túy Thiên ôm tôi lui nhanh vào trong rồi hất tay lên đóng cửa phòng lại. Cùng lúc đó bên tai lại vang lên một âm thanh bén nhọn, vô số mũi tên cắm vào cánh cửa.
Tôi mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú của Trầm Túy Thiên gần trong gang tấc, trong mắt đang cười như muốn nói, thế nào, ta nói không sai chứ.
Tôi thẹn quá hóa giận, quát lên: “Bỏ tay ra.”
Hắn không những không buông mà trái lại kéo tôi nằm sấp xuống mặt đất. Trong nháy mắt có vô số mũi tên từ tám hướng trên nóc nhà, cửa sổ phóng đến, những mũi tên nhọn sáng bắn tới như mưa rào. Trầm Túy Thiên nằm im trên mặt đất, chỉ vươn hai tay ra đã tiếp nhận được các mũi tên. Tôi nhìn tay anh ta nhưng vẫn ngây người. Tôi thật không ngờ anh ta có thể sử dụng tay linh hoạt như vậy.
Trầm Túy Thiên nắm mũi tên trong tay phóng ngược trở lại, ngay sau đó nghe trong viện có tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Một lát sau bốn bề yên ắng.
Tôi hoàn hồn thở phào nhẽ nhõm: “Giờ có thể đi được chưa?”
Trầm Túy Thiên nhìn tôi, bỗng nhiên lấy tay vuốt nhẹ mặt tôi: “Thì ra lúc ngươi sợ trông mới giống nữ nhân.”
Tôi hoảng hốt: “Huynh muốn gì?”
Hắn cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt, tiếng cười ngả ngớn: “Ngươi nói xem?”
Tôi vội quay mặt đi, kêu lên: “Huynh không được làm xằng bậy. Tôi là người đã có chồng.”
Tôi nói chưa xong đã thấy người nhẹ bẫng, anh ta vừa cười vừa đứng lên.
Tôi thở dốc, trừng mắt với anh ta.
Trầm Túy Thiên cười nói: “Ngươi còn không đứng dậy, chẳng lẽ còn chờ ta…”
“Câm miệng!” Tôi quát khẽ, đứng dậy phủi phủi mông, “Tôi đã đồng ý với điều kiện của huynh, mau đưa thuốc giải mê hương ra đây.”
Trầm Túy Thiên nhìn tôi lạ lùng: “Đó chỉ là mê hương bình thường, một lúc sau sẽ tự mất hiệu lực.”
“Hừ, vậy phải đợi đến khi nào?”
Hắn nhún nhún vai biểu thị không biết.
Tôi tức giận nói: “Không ngờ đại đương gia của Quỷ cốc minh lại dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện như vậy.”
Trầm Túy Thiên không để ý tới tôi bước thẳng ra cửa: “Nếu ngươi không đi, chỉ e chút nữa sẽ không đi được.”
Tôi cả kinh vội vã đi theo ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
186 chương
23 chương
36 chương
52 chương
45 chương
25 chương
13 chương