Đại Mạc Thương Lang

Chương 105 : Không thể kháng cự

Không đúng! Thời gian quá nhanh! Lúc chúng tôi xuống động là tháng mười một, nhưng bây giờ mới đầu thu, hai thời điểm này cách nhau rất xa, nếu bây giờ họ xảy ra chuyện thì lẽ nào nhóm Viên Hỷ Lạc đã mắc kẹt suốt hai tháng ở trong động? Tôi chỉ nhìn thấy mấy chục hộp đồ ăn đóng hộp trong trạm lánh nạn, vậy họ làm cách nào để sống sót trong một thời gian dài như thế? Mà nếu nói theo lý thì anh Miêu sẽ ra ngoài báo tin, mà tôi không hề nghe anh Miêu kể rằng họ phải ở lại hang động lâu như thế mới ra ngoài. Bao nhiêu nỗi mơ hồ cứ ùa đến, tôi đột nhiên ý thức rằng sự việc không hề đơn giản như mình nghĩ. Mọi chuyện cũng không hề đơn giản như cấp trên nói. Thực tế là, nhóm Viên Hỷ Lạc đã gặp phải khá nhiều chuyện khi ở dưới lòng đất. Đúng lúc này, điều không thể tưởng tượng nhất lại xảy ra, Khôn Lỏi đột nhiên chĩa thẳng súng vào tôi. “Cậu làm gì vậy?” - Tôi ngạc nhiên hỏi, rồi vô thức tránh họng súng của cậu ta. Cậu ta đứng bật dậy, ra lệnh cho Vương Tứ Xuyên cũng đến sát gần tôi, rồi hỏi: “Khi nãy anh lập tức lao đến đây mà không cần nghĩ ngợi. Chắc chắn anh đã biết trước ở đây có hang động, đúng không?” Tôi giật thót người, thôi chết, mình sơ ý quá, chẳng ngờ thằng tiểu quỷ này lại lanh lợi thế, trong lúc hấp tấp, tôi vội vàng giải thích: “Không phải! Tôi chỉ định trèo lên chỗ cao hơn để xem họ có ở gần đây không thôi!” Cậu ta lên nòng súng nghe “cách” một tiếng: “Hành vi khi nãy của anh rất đáng ngờ. Tôi không tin! Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để thẩm vấn các người. Hai anh lập tức đi cứu đội địa chất cho tôi!” Khôn Lỏi chĩa súng về phía tôi. Tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau mà nẫu hết ruột. Trước đây cứ lo đi bắt đặc vụ, bây giờ luẩn quẩn một vòng thế nào chúng tôi lại biến thành đặc vụ. “Tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống bàn bạc trước đã!” - Tôi thương lượng - “Chúng ta đều không biết phía dưới có gì, nếu liều lĩnh xuống đó thì không chừng lại gặp chuyện chẳng lành cũng nên.” “Không còn thời gian bàn bạc nữa.” - Khôn Lỏi gạt phắt đi - “Nếu họ chết thì các người cũng đừng hòng sống sót.” “Chắc chắn họ không chết đâu! Tôi bảo đảm với cậu đấy!” - Tôi nhẫn nại thuyết phục. Khôn Lỏi vẫn chĩa thẳng súng vào mặt tôi, lạnh lùng dằn từng tiếng: “Anh Ngô, đặc phái viên đã ra lệnh cho tôi giám sát chặt chẽ mấy người bọn anh. Tôi không biết các anh có phải đặc vụ hay không, nhưng bây giờ tôi phải đi cứu họ. Tôi không thể canh chừng các anh được nữa, nên chỉ còn cách bắn các anh trước rồi xuống động sau.” Tôi trố mắt ngạc nhiên, thầm chửi lô-gíc khỉ gì thế không biết, nhưng nhất thời cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào. “Muốn tốt cho mình thì các anh phải xuống dưới kia cùng tôi!” - Cậu ta chốt lại với giọng rất quyết đoán. “Chẳng lẽ nhiệm vụ của đặc phái viên giao cho lại quan trọng thế sao?” - Tôi bất lực thốt lên - “Ngộ nhỡ cậu giết nhầm chúng tôi thì sao?” “Nếu giết nhầm thì tôi sẽ tự sát để đền mạng.” - Khôn Lỏi trả lời không chút do dự. Tôi nhìn vào mắt cậu ta, phát hiện cậu ta hoàn toàn đã mất lý trí, nên biết giờ chỉ còn cách thực hiện theo mệnh lệnh của cậu ta, nếu không thì chỉ có nước ăn đạn. Tôi liếc mắt ra hiệu cho Vương Tứ Xuyên, cậu ta liền chửi đổng một tiếng. Tôi đưa mắt nhìn miệng hang, so với lần trước, lần này trông nó âm u và đáng sợ hơn nhiều, nhưng chỉnh đốn tư trang một lúc, chúng tôi vẫn phải bò xuống dưới sự thúc giục của Khôn Lỏi. Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi leo xuống động nên đã quen chỗ đặt chân hơn, cũng nhờ vậy mà động tác cũng nhanh nhẹn hơn. Khôn Lỏi bám sát theo sau, tay vẫn lăm lăm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu chúng tôi. Đặt chân tới mặt đất, chúng tôi bật đèn pin lên thì phát hiện mực nước rất cao và dòng nước chảy rất xiết, rõ ràng toàn bộ nước mưa sau mùa mưa đều đổ dồn vào dòng sông gần đó, dòng chảy này lại thông với sông ngầm. Tuy tình hình nước dâng lúc này không nghiêm trọng như lúc chúng tôi xuống đó, nhưng vẫn rất khó đứng vững dưới nước, vả lại chẳng ngờ nước lại lạnh thấu xương đến vậy. Tôi đảo mắt nhìn vách động ở bốn phía, Khôn Lỏi lại giục chúng tôi đi nhanh hơn, tôi cố nén nhịn ý nghĩ muốn kháng cự lại, đột nhiên Vương Tứ Xuyên đi sau lôi tôi lại. Tôi hỏi có chuyện gì thì cậu ta đánh mặt về một hướng, hướng thượng nguồn của sông ngầm. “Cậu nghe mà xem!” - Vương Tứ Xuyên thì thầm. Tôi tập trung lắng nghe, sau khi cố gắng loại bỏ tiếng nước chảy, thì quả nhiên tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện ở thượng nguồn. Khôn Lỏi lập tức lao về phía thượng nguồn, ngược dòng chưa đầy ba trăm mét thì thấy phía trước xuất hiện một bệ đá nhô ra ở ven bờ. Trên bệ đá có đống lửa và mấy người đang đứng lố nhố ở đó. “Đặc phái viên!” Khôn Lỏi cất tiếng gọi lớn rồi chạy như bay đến đó. Đám người đang ngồi trên bệ đá lập tức có phản ứng, chúng tôi cũng nhanh chân lao tới. Đến nơi, một cảnh tượng rất thê thảm đập ngay vào mắt. Hình như mọi người đều bị thương, có người còn nằm bất động. Viên Hỷ Lạc đang băng bó vết thương cho nạn nhân, nhìn thấy tôi, dường như cô không tin vào mắt mình, người lảo đảo cơ hồ sắp ngất đến nơi. Tôi lập tức chạy lại đỡ cô. Viên Hỷ Lạc ôm chầm lấy tôi, bật khóc. Tôi rất ngạc nhiên, không biết họ đã gặp phải chuyện gì, nhìn những người khác thì phát hiện nhóm của Viên Hỷ Lạc bị tổn thất rất nặng nề. Mọi người đều bị thương, mấy người chỉ còn thở thoi thóp. Trong khi đó, tôi không nhìn thấy bóng dáng của đặc phái viên đâu cả. Khôn Lỏi dường như đang tìm anh ta, trông bộ dạng ngơ ngác như bị ai bắt mất hồn. Tôi nhẩm đếm số người ở hiện trường. Nếu không tính Khôn Lỏi và hai lính công binh ở lại canh giữ chúng tôi, thì đội ngũ của Viên Hỷ Lạc có cả thảy mười bảy người. Thế mà bây giờ chỉ còn bảy người, tôi bèn hỏi Viên Hỷ Lạc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau giây lát nghỉ ngơi ngắn ngủi, Viên Hỷ Lạc liền kể từ đầu chí cuối cho tôi nghe. Quả nhiên, vào lần xuất phát cuối cùng, họ đã phát hiện thấy hang động này, sau khi xuống tới nơi thì bắt đầu thăm dò tìm kiếm ở thượng nguồn trước, nhưng có lẽ do mưa lớn suốt thời gian dài nên mực nước dâng lên rất cao. Khi họ phát hiện thấy điều này thì đã đi quá sâu, không kịp quay trở về, chín người bị dòng nước cuốn phăng xuống hạ nguồn, những người bị thương nặng đều do bị đá trong dòng nước xiết đập trúng vào người. Anh Điền giúp Viên Hỷ Lạc chăm sóc bệnh nhân, còn tôi và Vương Tứ Xuyên kiểm tra lại tình trạng của những người bị thương. Tôi phát hiện có hai thành viên không thể cứu chữa được nữa, chỉ nằm chờ chết mà thôi. Mấy ngày nay chỉ có một mình Viên Hỷ Lạc và hai người bị thương nhẹ chăm sóc tất cả các thành viên còn lại, nên bây giờ tinh thần mọi người đều kiệt quệ đến tuyệt vọng. Thức ăn đã hết từ lâu, sáu ngày nay họ gần như không có gì bỏ vào bụng, trước đây cũng cử người ra ngoài cầu cứu nhưng sau khi cử đi thì đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về. Tôi nghĩ đến cánh rừng rậm rạp um tùm ngoài kia thì chỉ e người đó lành ít dữ nhiều. Lúc này cảm thấy thà cứ đào ngũ cho xong. Các thành viên ở đây đều bị gãy xương với mức độ nặng nhẹ khác nhau, nên không thể đưa tất cả trở lên mặt đất, thế là họ quyết định cứ ở lại trong động, như thế ít nhất còn có thể đốt lửa sưởi ấm. Họ cũng định kì cử người trèo lên miệng hang hun khói đặc làm tín hiệu, mãi hôm nay mới thấy chúng tôi xuống ứng cứu. Tôi nghe mà váng đầu, cảnh ngộ họ gặp gần như chúng tôi từng gặp phải lúc trước, chỉ có điều chúng tôi có anh Miêu ra tay cứu giúp, chứ nếu không thì chắc kết quả cũng chẳng khác họ là bao. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân anh Miêu có thể lập tức phản ứng kịp thời sau khi thượng nguồn đổ mưa, bởi rốt cuộc anh ấy đã từng trải qua tai nạn này một lần. Trong đám người ngồi đây không có anh Miêu, tôi đoán anh ấy cũng bị lũ cuốn xuống hạ nguồn rồi. Tôi mang thịt hun khói ra nấu cho mọi người ăn, sau khi họ ngấu nghiến như ăn sống nuốt tươi, tôi bảo nhóm Viên Hỷ Lạc cứ nghỉ ngơi, để tôi trông các thành viên bị thương giúp một lát. Chẳng bao lâu sau, họ đã chìm vào giấc ngủ. Khôn Lỏi là người rất tận tụy với công việc, tuy vô cùng lo lắng cho đặc phái viên nhưng cậu ta vẫn giám sát bọn tôi như hình với bóng, đột nhiên tôi lại thấy sợ loại người này, rốt cuộc họ sống vì mục đích gì vậy? Mãi tới nửa đêm tôi mới chợp mắt một lát, ngày hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện ngủ ở đây lạnh hơn ngủ trên mặt đất rất nhiều. Kí ức về huyệt động vốn đã phai nhạt trong tâm trí tôi giờ lại như được giở lại từng trang. Lòng tôi bất giác thấy ớn lạnh. Nhỏm ngồi dậy ngẫm nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, chợt tôi nhìn thấy mấy thành viên bị thương nhẹ đang thu xếp hành lý, dường như họ định đi đâu đó. Tôi ngăn họ lại, hỏi xem định làm gì, thì Khôn Lỏi dẫn đầu đoàn nói họ phải đi về phía hạ nguồn để tìm những người bị lũ cuốn trôi. Tôi nổi giận, thầm nghĩ đúng là đồ ngu không biết tự lượng sức mình, họ biết phía dưới kia là nơi như thế nào không? Tuyệt đối không thể để họ đi được! Chẳng ngờ mấy người này đều không nghe lời khuyên giải của tôi. Lúc ấy tôi mới nhớ ra ở đây mình đâu phải người phụ trách. “Cậu không cần giám sát chúng tôi nữa à?” - Tôi cố gợi lại trách nhiệm của Khôn Lỏi. Nhưng cậu ta chỉ tay về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn thấy một thành viên bị thương khá lớn tuổi đang nhìn mình. Súng được đặt bên cạnh gối của anh ta. Tôi bừng bừng lửa giận, thầm nghĩ mặc xác các người, muốn chết thì cứ việc lao đầu vào mà chết. Nhưng nghĩ kĩ, tôi nhận thấy mấy người này mà xảy ra chuyện chẳng phải lại đến lượt chúng tôi ra tay cứu hay sao?! Phiền phức thật! Đành nhờ Viên Hỷ Lạc nói giúp vậy. Nào ngờ Viên Hỷ Lạc lại lú lẫn đồng ý với họ, đồng thời còn nói mình cũng sẽ xuống hạ nguồn. Cô bảo tôi: “Các anh đến thì chúng tôi có thêm nhân lực. Rất có thể những thành viên bị cuốn trôi xuống hạ nguồn vẫn còn sống giống như chúng tôi, nên chúng tôi cần xuống đó xem mới được!” Tôi tức mình chửi thầm: “Mẹ kiếp, nói thì nghe hay lắm, cô có biết làm thế là hại chết họ không?”, nhưng tôi lại không thể thốt ra thành lời, chẳng biết làm gì, tôi sốt ruột giậm chân bình bịch. Viên Hỷ Lạc nhìn vẻ mặt của tôi, lại ngỡ tôi nhát gan, liền nói: “Hãy tin tôi! Tôi tin vào phán đoán của mình. Trong tình huống này, chúng ta phải dám mạo hiểm. Vô Dụng, anh đã làm việc với tôi mấy lần, anh biết tôi không bao giờ nói hai lời rồi đấy!” Tôi nhìn Vương Tứ Xuyên, suýt chút nữa đã buột miệng tiết lộ mọi chuyện, Vương Tứ Xuyên trừng mắt nhìn tôi, tôi mới cố nuốt lời nói ngược vào trong, bây giờ nói ra mọi chuyện chỉ tổ khiến người ta nghĩ tôi giận lẫy và chưa chắc đã tin lời tôi nói. Trong lúc bất lực, chúng tôi đành để những thành viên bị thương ở lại, rồi bảo với Viên Hỷ Lạc chuyện này cần nhiều người, nếu không dẫu có tìm thấy họ cũng không đủ sức mà ứng cứu, hay là cứ để tôi, Vương Tứ Xuyên và Khôn Lỏi đi. Có lẽ nghe mấy lời tôi nói lúc trước nên giờ đây tôi nhận thấy ánh nhìn đầy vẻ thù địch trong đáy mắt Khôn Lỏi. Tôi bất giác thở dài, đột nhiên ngộ ra thế nào được gọi là đàn gảy tai trâu. Nỗi khổ tâm thực sự của người biết mọi chuyện chính là kẻ khác không tin anh ta. Lúc đó tôi không hề hay biết số mệnh đã bắt đầu ép buộc chúng tôi phải hành động. Trong lúc hoảng loạn, tôi dường như quên mất một việc quan trọng nhất, chẳng bao lâu sau, mọi lô-gíc đều chẳng còn tác dụng gì nữa. Đôi lúc nhớ lại, tôi nhận thấy số mệnh quả thực có tồn tại trên đời, đúng như lời Ivan từng nói khi ấy: “Vận mệnh trở thành sự tồn tại mà bạn không thể kháng cự.”