Đại Lục Thất Lạc
Chương 12
Khi phát hiện ra bí mật kinh khủng này, người ta sẽ biến thành dạng gì?
Phản ứng của Dương Phàm là làm bộ như cô chưa từng phát hiện ra bí mật kia. Cô muốn tự gạt bản thân mình.
Từ ngày đó trở đi, cô cứ theo lẽ thường ăn cơm, ngủ, nhìn thấy Nick cũng không có phản ứng đặc biệt gì, cũng không cố ý né tránh hắn, không biểu hiện quá thân cận.
Cô cần thời gian để suy nghĩ xem cô có còn lựa chọn khác hay không.
Cuộc sống của cô bây giờ vẫn không thể rời bỏ Nick nhưng với những điều kiện hiện tại thì điều đó không phải là hoàn toàn không có hi vọng.
Ví như khoảng không gian này có lẽ chỉ có người Nick là động vật đi săn, nếu cô có thể tránh người Nick, vậy có lẽ cô sẽ không bị những dã thú khác ăn thịt.
Ví như thế giới này mùa ấm khá dài, dài đến hai năm ‘mùa thu’, nếu như tính cả mùa hè và mùa xuân thì khí hậu thế giới này vẫn rất thích hợp để cô sống.
Ví như với những loại thức ăn bây giờ cô biết: khoai tây, bí đao, táo trứng gà, quả nồi, những thứ này cũng có thể trở thành thức ăn của cô, hơn nữa khoai tây còn cất giữ được.
Vấn đề duy nhất chính là cô phải tìm chỗ ở, một hang đá, hoặc một cái nhà gỗ, hay là cô có thể thử dựng cho mình một cái lều đó để làm ổ. Chỉ có vấn đề này là cô chưa thể giải quyết, nhưng hẳn là không quá khó khăn.
Cho nên, xem ra tất cả đều đã chuẩn bị xong. Lúc nào cô cũng có thể rời khỏi Nick.
Nhưng với hai tiền đề, thứ nhất chính là sau khi cô chạy trốn, Nick sẽ không đuổi theo, hoặc nếu như hắn đuổi theo, cô có thể trốn thoát được.
Thứ hai là ngay tại lúc này mùa đông sắp tới, cũng có thể rất lâu, mùa này có phải rất nguy hiểm hay không ?
Dương Phàm quyết định vẫn ở lại bên cạnh Nick trước, đảm bảo thức ăn cùng an toàn là điều kiện tiên quyết vượt qua mùa đông này rồi hãy suy nghĩ thêm có nên chạy trốn hay không.
Người Nick đang chuẩn bị cho mùa đông. Bọn họ chia làm hai bộ phân, một bộ phận mỗi ngày đều đi ra ngoài săn bắt, thức ăn săn được đều chất đống nơi cửa động. Phần còn lại thì đào cái hang động này sâu hơn.
Dương Phàm phát hiện người Nick không có thủ lĩnh, hành vi của bọn họ hình như đều là tự phát. Không nhất định yêu cầu người nào đi săn, người nào ở lại đào động. Lúc phân phối thức ăn cũng không khác gì mấy, mỗi người Nick đều có thể tự do sử dụng thức ăn mình muốn, hơn nữa bọn họ cũng không lãng phí.
Từ ngày Nick đem khoai tây về cho cô, hình như người Nick cũng phát hiện ra chỗ tốt của khoai tây. Bọn họ dùng nó để dụ bắt chuột đất, cô đoán đây chính là phương pháp Nick dạy bọn họ.
Cô len lén chạy tới cửa động, nơi đó chuột đất chất thành ba đống dọc theo hang động kề vách đá, mà bên ngoài nơi để chuột đất còn có một đống đá vụn cao vây quanh, hình như là bảo vệ thức ăn.
Có động vật khác đến đây giành thức ăn sao?
Dương Phàm cảm thấy mùa đông này cô có thể gặp được loài động vật đi săn khác trên thế giới này, trừ người Nick. Không biết hai loài ai mạnh hơn.
Nhìn số lượng chuột đất, cô lo lắng người Nick có thể đã giết sạch chuột đất chung quanh đây. Nếu quả là như thế, vậy khi mùa xuân tới, nếu số lượng chuột đất giảm bớt, người Nick phải bắt gì làm thức ăn chính đây?
Dương Phàm thấy mình lo lắng như thế vừa buồn cười vừa đáng buồn. Cô không thể nào nói người Nick phải bảo vệ cân bằng sinh thái, để cho chuột đất một con đường sống, tránh cho sau này bọn họ không còn thức ăn để ăn. Vì vậy bây giờ rõ ràng cô đã nghĩ tới khả năng này nhưng lại không thể làm gì được.
Mỗi ngày cô đều tới cửa động liếc nhìn, tốc độ săn thú của người Nick rất nhanh, thức ăn càng ngày càng nhiều hơn. Trừ đại đa số là chuột đất, còn có rất nhiều ngựa trâu cùng trâu trán rộng, bây giờ cô đã có thể nhìn ra chỗ khác nhau của bọn chúng rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy trong đống thức ăn không ngừng tăng lên được chứa đựng ở đây có những loài thú cùng loại với mấy con vật trong sơn động cô đã bị dọa giật mình, sau đó là môi hở răng lạnh, cảm giác bi thương. Hiển nhiên trừ vài con thú may mắn được người Nick chọn làm bạn đời, những con khác cho dù có cùng loại cũng đều bị người Nick xem là thức ăn.
Cô khống chế bản thân mình không suy nghĩ đến những chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy mình vô cùng may mắn. Theo ý nghĩ này, kỳ động dục của người Nick hẳn là trong khoảng thời gian từ mùa thu đến mùa đông. Trong khoảng thời gian này, bọn họ sẽ đi tìm giống cái thích hợp để sinh sản đời sau. Mà ngoài khoảng thời gian này ra, tất cả đều là thức ăn.
Nếu như bây giờ cô xuất hiện trước mặt Nick, có lẽ sẽ lập tức bị hắn xem là thức ăn ăn hết.
Người Nick săn bắt vô cùng thuận lợi, cho dù bọn họ không ngừng bắt động vật, mỗi ngày vẫn có không ít động vật phía sau tiếp phía trước chạy lên núi. Dương Phàm đã từng thấy 7, 8 người Nick xông tới một đám ngựa trâu, chúng nó chạy trốn tứ phía, chạy tới nơi cao hơn, những con tụt lại phía sau đều bị lùng giết.
Trở lại trong sơn động, cô lại thấy con ngựa trâu được người Nick nuôi, nhìn nó da lông bóng loáng, nằm trên mặt đất ấm áp, miệng chậm rãi nhai cỏ. So với đồng loại của nó thì thật là hạnh phúc đến mức làm cho cuộc đời ganh tức.
Cũng làm cho người ta sợ hãi.
Dương Phàm phát hiện trong đó bao gồm cả cô, tất cả động vật được người Nick nuôi trong này đều vô cùng ngoan ngoãn yên tĩnh. Chúng nó không muốn chạy trốn cũng không muốn phản kháng.
Cô sợ mình cũng sẽ biến thành heo chó bị Nick thuần dưỡng, ngay cả khi hắn thật sự muốn giết cô, cô cũng không có năng lực chống cự, thậm chí ngay cả ý thức phản kháng cũng không có, giống như những con vật này.
Dương Phàm bắt đầu bỏ nhiều thời gian đi ra ngoài sơn động hơn, không có người Nick nào ngộ nhận cô là con mồi rồi giết. Cô đoán thật ra người Nick có cách phân biệt hơi thở đồng loại, ví như việc Nick thường dùng đầu lưỡi giúp cô vệ sinh, cho nên những người Nick khác không xem cô là những con vật giống con ngựa trâu kia rồi giết.
Cô không đi xa, chỉ quanh quẩn ở cửa sơn động. Sơn động là hang động đào ra trên sườn núi, phía trước thậm chí không có một chỗ nào có dốc hoặc chỗ giảm xóc. Đây có thể là để phòng ngừa một số loài động vật bò lên ăn vụng hoặc là công kích sơn động, chỉ cần tới cửa động là bọn họ có thể dễ dàng đẩy chúng xuống.
Ở chỗ này đưa mắt nhìn về nơi xa, trời đất trắng xóa một mảnh. Tầng mây rất dầy che lấp toàn bộ bầu trời, thấp dần như muốn đè luôn xuống đất.
Cả vùng đất không còn thấy được tung tích của cỏ dây, có lẽ cỏ dây trên mặt đất đều đã úa vàng, không biết đã bị gió cuốn đi nơi nào. Màu nâu sẫm của mặt đất lộ ra, phía trên còn có một tầng sương trắng.
Từ trên núi đá đen nhìn xuống, cả vùng đất trước mắt hơi hơi dốc xuống, xung quanh không có cây, rừng núi chỉ là một chấm nhỏ màu đen ở đằng xa.
Dương Phàm đứng ở cửa sơn động, nhìn địa thế này chừng mấy ngày rồi mới cảm thấy hình như có cái gì đó từ đỉnh núi đổ xuống mới có thể khiến sườn núi biến thành như vậy. Cũng vì nguyên nhân này nên xung quanh mới không có rừng. Có thể trước kia cũng có, nhưng bị cái gì đó đổ qua, rừng xung quanh đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại rừng nơi xa kia.
Từ đỉnh núi đổ xuống, cô đoán có ba khả năng.
Một, núi lửa hoạt động, thứ đổ xuống chính là nham thạch nóng chảy.
Hai, đất đá trôi do mưa, tạo thành núi lỡ. Nhìn từ xa núi đá đen không có thảm thực vật, khả năng này rất lớn.
Ba, tuyết tan. Nó cũng có thể làm đất đá trôi.
Ba khả năng này cô có thể dùng phương pháp loại trừ, ví như người Nick chạy đến núi đá đen này để trú qua mùa đông, vậy thì có nghĩa ngọn núi lửa này tạm thời không nguy hiểm. Nếu do núi lửa tạo thành, từ việc xung quanh không có rừng có thể nhìn ra, đây là chuyện mấy năm gần đây. Cho nên núi lửa loại bỏ.
Mưa hoặc tuyết tan đều có thể làm đất đá trôi. Kể từ khi cô tới đây chưa từng gặp qua trời mưa, nhưng nơi này không phải sa mạc, nhất định có mùa mưa. Mùa đông mưa rơi khả năng không lớn, cho nên mưa có thể xếp sau núi lửa.
Cuối cùng chỉ còn lại tuyết tan.
Nếu như mùa đông trôi qua tuyết tan gây ảnh hưởng lớn như vậy, vậy mùa đông này tất nhiên không đơn giản.
Dương Phàm đoán chừng mùa đông dài đến hai năm, vậy thì tuyết tan tất nhiên có thể làm địa hình chung quanh đây thay đổi. Tâm tình cô càng ngày càng nặng nề.
Cô không biết bản thân có thể chịu đựng qua mùa đông này hay không.
Về sau, cách dùng khoai tây để dụ bắt chuột đất dần dần trở nên vô dụng, Dương Phàm lo khi mùa đông tới, thức ăn một khi thiếu hụt, rất có thể người Nick sẽ khấu trừ thức ăn của cô và những loài động vật khác. Cho nên cô muốn Nick giúp cô mang về những củ khoai tây mà người Nick không cần.
Cô đem khoai tây Nick cho cô làm thành khoai tây khô, sau đó cầm khoai tây khô nói với hắn. Cô bắt chước hắn phát ra tiếng xì xào, mặc dù không giống lắm nhưng vẫn có hiệu quả. Không biết là vì cô đem toàn bộ khoai tây làm thành khoai tây khô dự trữ hay là cô bắt chước thành công, mỗi ngày Nick đều mang về cho cô nhiều khoai tây hơn.
Mỗi khi hắn đưa khoai tây cho cô, cô lại học con khỉ lông dài bụng bự kia ra vẻ khoa trương vui sướng.
Nếu không thể dùng ngôn ngữ để hiểu nhau, vậy thì dùng hành động. Cô hối hận tại sao mình không nghĩ ra chiêu này sớm hơn.
Cho nên lúc hắn đem khoai tây tới cô liền như người mới yêu nhau xoay quanh hắn, cộng thêm ngôn ngữ: "Tôi rất vui!" Sau đó cười ha ha, nhìn như vậy rất ngốc nhưng Nick phản ứng rất tốt, dường như hắn đã hiểu rõ ý của cô.
Cô tiếp tục làm rất nhiều động tác, ví như ôm hắn, lay tay hoặc đuôi của hắn, dùng tất cả biện pháp để nói cho hắn biết cô vì có khoai tây mà vui vẻ.
Còn có khi cô nhìn vào mắt hắn, bảo đảm hắn cũng đang nhìn cô, sau đó gọi cái tên cô đặt cho hắn: "Nick."
Lúc đầu hắn vì cô mà mang về nhiều khoai tây hơn, bởi vì trứng không dễ dàng bảo quản cho nên cô bắt đầu cự tuyệt ăn thịt và trứng, cô tỏ vẻ mình chỉ muốn ăn khoai tây, những cái khác đều không ăn.
Mới đầu Nick có chút không thích ứng kịp với sự thay đổi thức ăn của cô, nhưng hắn không phản đối cô dự trữ khoai tây khô.
Cô mang Nick chọn một chỗ sát trong góc làm sào huyệt của bọn họ. Cô đem khoai tây khô chất đống tại đó, lúc nào cũng canh giữ bên ngoài. Khả năng đây chính là thức ăn trong vòng hai năm tới của cô, cô sẽ không chia chúng cho bất cứ ai.
Những loài động vật khác bị khoai tây khô hấp dẫn đã từng tỏ vẻ hứng thú, nhưng Dương Phàm lượm một bộ xương ngựa trâu về, dùng tảng đá mài đi vết máu và thịt vụn phía trên, sau đó đặt nó phía trước làm lá chắn. Khi Nick không có ở đây cô cứ làm như vậy, thành công ngăn cản những động vật kia chạy đến địa bàn của cô.
Khoai tây khô của cô nhiều lên rất nhanh, bởi vì những củ khoai tây đó đều do người Nick khác đào lên để dụ bắt chuột đất, số lượng khá nhiều, Nick luôn mang chúng về cho đến khi góc cô chọn hết chỗ để, khoai tây khô sau lưng cô giống như một ngọn núi, có thể chôn vùi cô hoàn toàn xuống dưới.
Dương Phàm đành phải khuếch trương lãnh địa của mình, cô thận trọng sợ những người Nick khác bất mãn, nhưng cô lại phát hiện dù cô có đem địa bàn mở rộng bao nhiêu thì những người Nick khác đều sẽ tránh ra. Hình như bọn họ không phản đối cô đoạt lấy quá nhiều chỗ.
Nhưng cô muốn trữ khoai tây khô đến khi cô không thể tiếp tục trữ được nữa, cho nên cũng không biết cần bao nhiêu không gian để đựng khoai tây khô, cô mà quá phận dĩ nhiên cũng không được.
Sau đó, cô nghĩ ra một cách. Cô nhờ Nick đào giúp cô một cái động đá ngay bên trong vách núi, giống như trước kia hắn moi rỗng tảng đá làm nhà của bọn họ.
Khi Nick trở lại, cô kéo hắn đến trước vách động, cầm tay của hắn cào cào lên vách đá, mấy lần sau hắn hiểu được ý cô. Hắn giúp cô đào động chứa đồ, cửa động nhỏ giống như hang đá của bọn họ trước kia, giống như chuồng chó chuồng mèo chui vào.
Cô đem khoai tây khô dời vào bên trong, thở ra một hơi, như vậy thì không cần lo những động vật khác đến ăn trộm khoai tây khô của cô nữa, cũng không cần phải ngày ngày canh giữ. Chỉ cần cô đem cửa động chặn lại, cô không tin mấy loài giống bò giống ngựa kia có thể duỗi chân lôi nó ra.
Hơn nữa nếu như vậy, có nhiều khoai tây khô hơn nữa cũng không sợ không có chỗ để.
Vừa vui vẻ vừa kích động cộng chút luống cuống, Dương Phàm ôm Nick giúp cô đào động dự trữ, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt đầy lông tơ của hắn.
Sau đó cô liền bị hành vi của mình dọa choáng váng.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
9 chương
13 chương
7 chương