Dài Lâu

Chương 26

Qua đêm ở nhà họ Bạch một hôm, buổi sớm sẽ có người chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, Giang Thâm dậy đầu tiên, mơ mơ màng màng đánh răng rồi đi tập luyện, lúc cậu thấy dì Chu thì giật cả mình. “Cậu chủ nhỏ đã dậy rồi sao?” Dì Chu cười dặn dò, “Tôi đã làm trứng hấp nước tương cho cậu rồi, vẫn còn nóng, ăn lót dạ đi nhé.” Giang Thâm bị ba chữ “cậu chủ nhỏ” kia khiến cho bừng tỉnh ngay tắp lự, đỏ mặt cà lăm nói: “Cháu, cháu không phải cậu chủ nhỏ… Cháu là Giang Thâm…” Dì Chu: “Cậu là bạn của cậu chủ, giống nhau cả mà.” Giang Thâm đang muốn nói “không giống nhau được” thì Lại Tùng đã xuống lầu, dì Chu cũng gọi anh một tiếng “cậu Lại”, cậu Lại vô cùng không biết xấu hổ hay có gánh nặng gì cả, còn tiện mồm ăn sạch sành sanh trứng hấp nước tương của Giang Thâm. “Cháu đi đánh răng đây.” Lại Tùng nói, “Thiên nga nhỏ em dậy sớm thật ha, tập múa hả?” Giang Thâm nhận lấy bát trứng hấp khác mà dì Chu đem: “Vâng ạ… anh cũng dậy sớm thật.” Lại Tùng vừa đánh răng vừa nói, “Phải chạy bộ mà.” Anh đánh được một nửa thì hét to lên lầu, “Bạch nhị đại kem đánh răng của chú lại là vị dâu tây sao, mẹ nó chú con nít à!” Khác với Lại Tùng và Giang Thâm, tật xấu duy nhất của Bạch Cẩn Nhất là ngủ nướng, lúc hắn mặt mày đần thối đi xuống lầu thì Lại Tùng đã chạy bộ về lâu rồi. Giang Thâm vừa tập luyện xong, còn đang đi giày múa, ngửa đầu uống sữa tươi ừng ực. Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu: “Lại tập ở ngoài à?” Giang Thâm nuốt ngụm sữa cuối cùng xuống, trung thực đáp: “Ừa.” Bạch Cẩn Nhất cau mày, sau khi rời giường hắn thường khá là khó ở, rầu rĩ không vui ngồi cạnh bàn ăn. Dì Chu bưng đĩa gà luộc đặt lên bàn, Lại Tùng tắm xong ton tót chạy ra, vừa lúc đang đói bụng nên bèn “ăn giúp” phần thịt trong đĩa, “Ăn xong có đi tập không?” Bạch Cẩn Nhất cáu kỉnh: “Hôm nay không muốn tập.” Lại Tùng: “Chú chưa tỉnh ngủ sao? Đi xối nước cái đi.” Bạch Cẩn Nhất im lặng một hồi mới đứng dậy đi tắm. Giang Thâm có hơi bận lòng, “Bạch Cẩn Nhất sao vậy anh?” Lại Tùng: “Nó đang khó ở thôi, chờ tỉnh ngủ là được.” Anh chọn cái đùi gà to nhất bỏ vào bát Giang Thâm, “Em ăn đi, ăn gì bổ nấy, chân của anh em đồng bào nhà em đấy.” Giang Thâm cố nhẫn nhịn, nhưng thực sự chịu không nổi, “Gà là gà, thiên nga là thiên nga nhé!” Bạch Cẩn Nhất tắm rửa xong quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều, ngoan ngoãn ăn trứng hấp và thịt gà, Giang Thâm rót cho hắn một ly sữa bò hắn cũng uống hết luôn. “Hôm nay chạy 5 km, nhảy dây 800 cái, tập 12 kiểu giãn cơ và đấm bảng, đánh bóng treo một tiếng, còn túi cát tiêu chuẩn thì phải hai tiếng.” Lại Tùng ăn xong thì bắt đầu giở cuốn sổ tay ra, “Chú còn phải yếm khí (sự hô hấp không có ô-xy), kéo xô, tập xà đơn, cử tạ, tổng cộng tám bài.” Lại Tùng nhìn Bạch Cẩn Nhất: “Ăn xong nửa tiếng thì nhớ gập bụng 100 cái.” <img alt="Kt quả hình ảnh cho sit up" src="https://www.thethaothientruong.vn/uploaded/medias/201214/cach-tap-sit-up.jpg" data-pagespeed-url-hash=1757246052 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Gập bụng Bạch Cẩn Nhất nhếch môi, “Sau khi xuất ngũ anh đi làm huấn luyện viên được đấy.” Lại Tùng vui đùa tí tửng, “Chú khỏi phải nhắc, quyền Anh quán mời anh rồi.” Bạch Cẩn Nhất chả muốn đáp lại câu trả lời đu đưa ấy của anh, chỉ yêu cầu Giang Thâm lấy điện thoại ra, gõ lại số điện thoại và địa chỉ của Thẩm Quân Nghi trong ghi chú. “Hôm nay có lẽ Thẩm Quân Nghi sẽ tới phòng làm việc.” Bạch Cẩn Nhất nói, “Tài xế sẽ đón cậu qua đó, chơi xong thì sẽ đưa cậu về.” Giang Thâm có chút do dự, “Cậu không đi cùng tớ hả?” Bạch Cẩn Nhất nhướng mày, “Cậu muốn tôi đi cùng cậu sao?” Giang Thâm nghĩ lại một ngày Bạch Cẩn Nhất phải tập nhiều như thế, mình không thể không biết xấu hổ được, vậy là bèn nói, “Tớ sẽ tự mình đi.” Bạch Cẩn Nhất dường như hơi thất vọng, chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa, “Thực sự không muốn tôi đi cùng à?” Lại Tùng chịu không nổi, “Cùng cái gì mà cùng, nào có phải bé gái đi vệ sinh cũng cần người ta dắt đi đâu!” Giang Thâm đương nhiên không muốn bị nói là “bé gái đi vệ sinh cũng cần người dắt”, cuối cùng cậu chỉ có thể một mình cầm điện thoại leo lên xe nhà họ Bạch, tài xế rất quan tâm cậu, đưa cậu tới tận phòng làm việc của Thẩm Quân Nghi mới xuống lầu. “Tôi ở dưới chờ cậu.” Tài xế cung kính nói, “Cậu xong xuôi cứ xuống dưới là được.” Giang Thâm nói cảm ơn rồi ngẩng đầu nhìn, phòng làm việc của Thẩm Quân Nghi chiếm gần hết tòa nhà này, có nhân viên tiếp đón đứng sau quầy lễ tân, trên tường dán mấy chữ “Phòng làm việc Vũ đạo Lai Nghi”. Chị gái tiếp đón cho rằng cậu chỉ tới đây xin tư vấn nên cố ý hỏi: “Cha mẹ em không đến cùng à?” Giang Thâm đành trả lời: “Không ạ… em tới tìm thầy Thẩm.” Chị gái ấy nở nụ cười: “Không hẹn trước thì không được gặp thầy Thẩm đâu, hơn nữa mới nãy thầy Thẩm vừa đi dạy rồi, chỉ có thể cho em đi tham quan thôi ấy.” Giang Thâm nghĩ ngợi một lát, cảm thấy được tham quan là tốt lắm rồi, vì thế nhẹ gật đầu, có chút tự tin hơn: “Vậy đi xem xung quanh cũng được ạ.” Phòng làm việc của Thẩm Quân Nghi còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của cậu, Bạch Cẩn Nhất cũng đã từng đề cập đến chuyện “vũ công hạng nhất” này có một ekip vũ đạo rất chuyên nghiệp, năm nào cũng có tuần diễn khổng lồ ở nhiều nơi trên thế giới, từ trước đến nay ba-lê opera luôn là thú vui tiêu khiển mà giới thượng lưu ưa thích, với chỗ đứng trong ngành của Thẩm Quân Nghi thì người hâm mộ của y không chỉ nhiều tiền mà còn rất có địa vị, thế nên quanh năm suốt tháng y đều bận tới mức không có thời gian nhận học trò. Giang Thâm đương nhiên không có tâm tư sâu như thế, cậu đi theo chị gái tiếp đón lên phòng học múa trên tầng ba, so với cung văn hóa ở thành phố nhỏ thì phòng vũ đạo của Thẩm Quân Nghi còn to hơn nhiều, đây là lần đầu tiên Giang Thâm nhìn thấy nhiều nam sinh lớn tuổi học múa như vậy, tất cả mọi người đều mặc trang phục vũ đạo giống nhau, có một cô giáo đứng đằng trước đếm nhịp. “Đó là Nhâm Tuệ, cô Nhâm, là diễn viên múa ba-lê cấp một quốc gia đấy.” Chị gái giới thiệu với Giang Thâm. Giang Thâm nhớ rằng mình từng thấy danh hiệu này trên danh thiếp của Chu Lạc Tường. Nhâm Tuệ phủi tay, kết thúc một đoạn quần vũ, cô nhìn ra ngoài cửa, lúc đối mặt với Giang Thâm thì ánh mắt khựng lại. Giang Thâm đang không hiểu vì sao đối phương nhìn mình chằm chằm, vừa vô thức xoay người cúi đầu xuống thì Nhâm Tuệ đã đẩy cửa đi ra. “Sao em lại tới đây?!” Giọng của Nhâm Tuệ vô cùng mừng rỡ, cô nhìn Giang Thâm từ trên xuống dưới một lượt, “Bé diên (chim diều hâu) sao em lại âm thầm bay đến đây thế này? Thẩm Quân Nghi cũng thật là, em tới cũng chẳng báo một tiếng.” Vẻ mặt Giang Thâm khó hiểu, biểu cảm của chị gái lễ tân cũng ngơ luôn, Nhâm Tuệ phất phất tay, sang sảng nói: “Mau đi gọi điện nói Thẩm Quân Nghi về đây, báo rằng bé diên… à đúng rồi, em tên gì?” Giang Thâm nói tên mình ra. “Ôi, Giang Thâm bảo bối của cô.” Nhâm Tuệ ôm lấy mặt cậu nựng như nựng cục cưng, “Đợi em đến thôi mà linh hồn bà đây cũng sắp tắt rồi.” Giang Thâm: “…” Thẩm Quân Nghi đương nhiên không kịp về nhanh thế được, Nhâm Tuệ bèn dẫn Giang Thâm lên tầng năm, cả đường không ngừng hỏi này hỏi nọ, đoạn nói: “Em muốn ăn bánh ngọt không?” Giang Thâm lắc đầu: “Em không thể ăn đồ ngọt, sẽ béo.” Nhâm Tuệ: “Hiếm lắm mới ăn một lần, không sao đâu.” Cô đưa cho Giang Thâm cốc nước chanh, dẫn cậu đi vào phòng vũ đạo tầng năm: “Đây là chỗ luyện múa sau này của em, Thẩm Quân Nghi sẽ đích thân dạy em.” “…” Thật ra Giang Thâm còn chưa quyết định muốn tới học hay không, cơ mà giờ bị Nhâm Tuệ lôi kéo như thế thì có chút phóng lao phải đâm theo lao. “Học trò của Thẩm Quân Nghi không nhiều lắm đâu, mới có ba đứa hà.” Nhâm Tuệ mở đèn phòng vũ đạo lên, ý bảo cậu cứ ngắm tự nhiên, “Lát nữa đàn chị của em cũng sẽ tới, em ấy biết em đấy.” Giang Thâm không dám giẫm giày lên sàn nhà phòng múa, cơ mà cậu không mang giày múa theo nên chỉ có thể để chân trần bước vào, ánh mắt Nhâm Tuệ rơi xuống chân cậu, nở một nụ cười vừa dịu dàng lại tươi tắn: “Để cô đi lấy giày cho em, chờ cô chút nhé.” Giang Thâm nhẹ gật đầu, cậu đứng giữa căn phòng vũ đạo rất lớn, ngẩng đầu nhìn trần nhà, rồi lại nhìn vào tấm gương trước mặt mình, nhịn không được cảm khái thở dài một hơi. Nhìn thẳng vào tấm gương trong chốc lát, Giang Thâm có chút ngại ngùng sờ sờ mái tóc mình, trên người cậu là chiếc áo sơ mi đã mặc hơn hai năm, tuy nom cũng sạch sẽ gọn gàng nhưng đã bị nhàu nát vì giặt quá nhiều lần, may mà quần là Bạch Cẩn Nhất mới mua cho cậu, chỉnh thể trông không quá mức bần hàn. Nhớ tới trang phục vũ đạo đẹp đẽ của những học sinh ở lầu ba, mặt cậu nhịn không được đỏ bừng, cơ mà thấy như thế thật không có tiền đồ nên lại đưa tay lên vỗ vỗ hai má mình cho bình tĩnh lại. Vừa lúc Nhâm Tuệ cầm giày vào phòng: “Em thử xem sao, cô lấy vài đôi luôn ấy.” Giang Thâm “vâng” một tiếng rồi ngồi xuống thay giày. Hai mắt Nhâm Tuệ nhìn cậu chằm chằm. Giang Thâm thay giày xong vẫn thấy cô đang nhìn mình, có hơi xấu hổ: “Cô muốn xem em múa ạ?” “Hả?” Nhâm Tuệ phản ứng lại, lắc đầu bảo: “Em đã đi rất xa tới đây, bây giờ mà múa thì chắc hơi mệt nhỉ, em giãn cơ là được, cô giúp em gập người.” Giang Thâm mở to mắt, không hiểu Nhâm Tuệ đến cùng đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoạc dọc chân, mở rộng cánh tay ra, hai tay thoải mái chạm vào mũi chân của mình, sau đó nâng người lên rồi lặp lại động tác đó lần thứ hai. Nhâm Tuệ đột nhiên móc điện thoại ra. Giang Thâm: “??” “Em làm tiếp đi.” Nhâm Tuệ mở máy ảnh, nhắm ngay người cậu, nghiêm túc bảo, “Cô chụp một tấm hình cho em xem.” Giang Thâm: “…”