Lâm Ngọc hôn xong thì khẩn trương nhắm mắt lại, sợ giây tiếp theo Yến Tử Hàn sẽ đá cậu xuống. Yến Tử Hàn chưa từng nói muốn hôn cậu, cậu làm vậy có hơi lỗ mãng. Nhưng Yến Tử Hàn không đá cậu ra. Yến Tử Hàn không động đậy gì. Lâm Ngọc đưa lưỡi ra muốn thăm dò, Yến Tử Hàn lập tức thuận theo mở miệng ra, thân mình hắn hơi run lên, phát ra một tiếng "ưm", vươn tay ra ôm lấy Lâm Ngọc, gần như là hôn lại cậu một cách vội vàng. Lòng Lâm Ngọc lúc này mới buông xuống. Lúc mới bắt đầu Yến Tử Hàn còn có ý muốn ngăn cậu lại nhưng kỹ thuật hôn của hắn quá kém, còn Lâm Ngọc thì sợ bị cắn trúng nên dùng thêm chút sức, chủ động dẫn lối. Rất nhanh sau Yến Tử Hàn đã bị hôn đến thất điên bát đảo, hắn thuận theo như một con mèo bự không xương, chịu rụt móng vuốt rồi để bụng mềm của mình ra trước mặt Lâm Ngọc. Lâm Ngọc phát hiện lúc đầu lưỡi mình đảo qua khoang miệng phía trên của Yến Tử Hàn thì có thể nếm được một chút vị ngọt, mà Yến Tử Hàn cũng sẽ run một chút, phát ra giọng mũi trong vô thức. Lâm Ngọc không biết khoang miệng Trùng tộc có một cái túi pheromone, nên cậu dựa vào phản ứng của Yến Tử Hàn mà mút chỗ đó. Quả nhiên hô hấp Yến Tử Hàn bắt đầu rối loạn, trái tim nhảy liên hồi, mặt cũng đỏ, hắn cong thân mình phát ra tiếng, vừa muốn ôm Lâm Ngọc cũng vừa muốn đẩy cậu ra, nhưng tay lại không có lực. Lâm Ngọc cảm nhận được phản ứng rõ ràng của Yến Tử Hàn nên lòng hơi loạn. Trong sách ám chỉ rõ rằng Yến Tử Hàn không thích chịu thua trước người khác, Lâm Ngọc cũng không cảm thấy bản thân có chỗ nào làm Yến Tử Hàn thích. Cậu cảm thấy Yến Tử Hàn vì bản năng của mình nên mới thích pheromone của Trùng tộc. Lâm Ngọc lưỡng lự. Vậy giờ cậu nên làm gì. Có nên … dùng tay giúp hắn không? Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc ngừng lại, cậu đang thất thần. Hắn chịu không nổi bèn cau mày chủ động dựa sát lại, cọ mặt mình vào mặt Lâm Ngọc, đôi đồng tử bén nhọn dần loang ra, nhìn như một con hổ bự đang nhõng nhẻo. Lâm Ngọc bật cười, vừa muốn lại gần tiếp tục hôn hắn, thì miệng không tự chủ được nói ra mấy câu. Lòng Lâm Ngọc như có viên đá rơi xuống. Quả nhiên giây tiếp theo Yến Tử Hàn mở to hai mắt đẩy cậu ra, trên mặt là vẻ khuất nhục và tức giận. “Mẹ nó! Lặp lại lần nữa!” “Không, không phải …” Lâm Ngọc không biết mình nói gì cũng không biết từ mình vừa nói. Ngoài miệng Lâm Ngọc giải thích không được, hoảng loạn muốn vươn tay ra trấn an Yến Tử Hàn, nhưng lần này Yến Tử Hàn rõ ràng tức điên rồi, “Cút! Không được chạm vào ta.” Lâm Ngọc biết Yến Tử Hàn có thể đang nói thật, đành phải lui về phía sau hai bước. Kéo ra khoảng cách với Yến Tử Hàn. Yến Tử Hàn trực tiếp xoay người xuống giường, gương mặt trầm xuống đi vào phòng tắm. Hắn tức giận. Sâu kia dám kêu hắn, “Muốn không, kêu hùng chủ đi.” Loại câu thế này! Đây là câu mà Hùng tử sẽ nói khi muốn nhận thư nô. Thư nô là gì? Cái gì cũng không phải! Trùng tộc không có vợ chồng, chỉ cần bị Hùng tử ** một lần thì sẽ là thư nô của người đó. Căn cứ vào pheromone ưu việt của một Hùng tử thì có khả năng lấy mười mấy, thậm chí lấy trăm thư nô. Đối với Yến Tử Hàn mà nói, một câu đó thôi đã làm nhục hắn cực kỳ. Nhưng điều khiến Yến Tử Hàn bực nhất không phải lời nhục nhã đó. Điều làm hắn tức nhất chính là lúc ấy chỉ vì một nụ hôn của Lâm Ngọc mà khiến mình điên đảo. Cũng không biết vừa rồi sâu đó hôn hắn thế nào, Yến Tử Hàn chỉ cảm thấy pheromone ngọt ngào đó trực tiếp nổ tung trong đầu mình. Cái cảm giác đó làm ý thức hắn chỉ còn lại tê dại. Cái gì cũng không làm được. Cho dù hiện tại đã rời khỏi sâu kia, cơ thể Yến Tử Hàn cũng không thể bình tĩnh lại, vẫn không biết liêm sỉ tìm kiếm mùi hương của sâu đó trong không khí. Thậm chí khi hắn mở vòi sen, vói tay xuống rửa thì tay dính đầy chất dịch. Nhìn xem, chẳng qua mới hôn thôi mà cơ thể hắn đã chờ mong sâu kia xâm phạm, gần như gấp không chờ nổi mà muốn sâu đùa bỡn mình. Đáng ghét. Tâm tình hiện giờ của Yến Tử Hàn đang rất bực bội, nhưng đầu lại đau như bị khoét sạch ra, trống rỗng khó chịu. Trước đến nay hắn luôn nghĩ mình là người thanh tâm quả dục, với mấy chuyện này hoàn toàn không có hứng thú, nhưng từ khi gặp Lâm Ngọc hắn mới biết không có chuyện đó. Lúc trước hắn không có cảm giác là vì hắn nghĩ bản thân là một người đàn ông. Nhưng thì ra nhu cầu của hắn lại không phải nhu cầu như bao người khác … Hắn không có hứng thú với nam lẫn nữ. Nhưng chỉ cần sâu đụng vào là cả người hắn đều không ổn. Yến Tử Hàn nhớ rõ vào buổi tối đầu tiên ấy, sâu đó cũng kêu hắn gọi mình là hùng chủ. Nhưng khi đó hắn đã trượt sâu vào cơn sóng dục vọng rồi, không chỉ không từ chối Lâm Ngọc … Yến Tử Hàn thậm chí còn không chắc tối đó hắn rốt cuộc có có thật sự gọi như thế hay không kìa! Nếu nửa năm trước có người nói rằng sẽ có sâu dám ở trước mặt hắn nói ra những lời này, Yến Tử Hàn chắc chắn sẽ giết luôn. Nhưng sự thật là sâu đó không chỉ nói mà còn bình yên vô sự. Thậm chí còn dám ngồi lên đầu hắn mà nói thêm lần nữa! Đúng là ma quỷ mà! Khuôn mặt với vẻ nan kham của Yến Tử Hàn đỏ lên. - - Lâm Ngọc thấp thỏm bất an chờ ở ngoài phòng tắm, nhẩm đi nhẩm lại rằng mình nên giải thích thế nào với Yến Tử Hàn để làm hắn nguôi giận. Còn phải tránh chuyện mình xuyên đến đây nữa. Bên trong vẫn luôn truyền đến tiếng nước, Lâm Ngọc vốn cho rằng Yến Tử Hàn đang tắm rửa. Nhưng đợi hồi lâu mà Yến Tử Hàn cũng chưa ra. Lâm Ngọc bắt đầu thấy không đúng. Cậu đứng tại chỗ do dự một hồi vẫn chọn cách gõ cửa. Lâm Ngọc còn chưa nói gì thì bên trong đã truyền đến giọng Yến Tử Hàn. “Cút ngay!” Lâm Ngọc rụt tay lại, lui ra phía sau một bước. Yến Tử Hàn rõ ràng không muốn thấy cậu, hay thôi vậy. Nói không chừng ngày mai hắn liền nguôi giận … Lâm Ngọc xoay người, nhưng lập tức đã bị bao phủ bởi nỗi bất an. Không được, chuyện này nếu không giải quyết ngay thì sẽ không rõ ràng được. Lâm Ngọc luôn cảm thấy ngày mai Yến Tử Hàn sẽ tức giận với mình, mà sự tức giận đó sẽ luôn ngấm ngầm trong lòng, không biết khi nào sẽ phát nổ, quả thật như một ngọn núi lửa không biết khi nào phun trào. Đây là chuyện không thể giải thích trực tiếp được, nhưng trực giác trước nay của Lâm Ngọc vẫn luôn chính xác. Lâm Ngọc quay lại, đặt tay trên nắm cửa, hít sâu một cái, sau khi có đủ dũng khí rồi mới kéo cửa phòng tắm ra. Hơi nước bên trong lập tức ập vào mặt, nhưng trên kính thì chẳng dính chút nào. Hơi nước rất lạnh. Lâm Ngọc ngây người một lát. Yến Tử Hàn vẫn luôn tắm bằng nước lạnh. Thấy cậu vào, Yến Tử Hàn lập tức liền mở mắt, nhìn thẳng sang, “Ta kêu cậu cút, không hiểu à?” Một Yến Tử Hàn khi tức giận luôn khiến người khác sợ hãi. Nhưng hiện giờ hắn ngồi dưới đất, dòng nước vẫn xối xuống người, khiến Lâm Ngọc cảm thấy thật đáng thương … bộ dạng khiến người ta sợ hãi đó chỉ là vỏ bọc. Lâm Ngọc nhấp miệng, đi lên trước một bước. “Xin lỗi … tôi ——” Yến Tử Hàn trừng cậu, “Cậu cố ý phải không?” Lâm Ngọc ngây người, “Không phải …” “Đế quốc Trùng tộc đã biến mất rồi. Cậu tưởng làm một lần thì ta sẽ không cách nào từ chối cậu phải không?” ??? Yến Tử Hàn đang nói gì vậy? Cậu bị oan! Yến Tử Hàn đột nhiên đứng lên, đi tới với sắc mặt xanh mét, “Cảm thấy ta không đành lòng giết cậu? Cậu cho rằng ta không thể ép cậu hả! Vậy nên cậu muốn làm gì thì làm!” Lâm Ngọc nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Yến Tử Hàn, cậu hối hận vì đã đi vào. Đừng nhắc chuyện cậu có thể dùng thứ tiếng gà mờ học được trong mấy ngày qua hay không, hiện tại Yến Tử Hàn căn bản không nghe cậu nói! “Tôi không có.” Lâm Ngọc chỉ có thể nói xin lỗi, sau đó cố ý đưa cổ tay mình ra trước mặt Yến Tử Hàn. Yến Tử Hàn lập tức đẩy tay cậu ra, “Ta nói rồi, đừng chạm vào ta!” Lâm Ngọc cắn răng, vẫn muốn nắm tay Yến Tử Hàn. “Tránh ra!” Vẻ mặt Yến Tử Hàn như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hắn vốn có thể gạt tay Lâm Ngọc ra dễ như trở bàn tay, nhưng hắn chỉ đứng đó. Lâm Ngọc không nghĩ rằng mình lại có thể nắm tay Yến Tử Hàn thành công. Sau một lúc bất ngờ, Lâm Ngọc vội vàng ấn cổ tay mình vào lòng bàn tay Yến Tử Hàn, sau đó lại chậm rãi trượt sang ngón tay hắn. Yến Tử Hàn dừng một chút, cúi đầu cẩn thận sờ tay Lâm Ngọc rồi chau mày. Hắn để cổ tay Lâm Ngọc dưới dòng nước ấm đang chảy rồi chà rửa, một mã vạch và hoa văn màu đỏ nhạt xuất hiện, bên dưới còn ghi cả ngày tháng. Ngày đó là trước cái hôm Yến Tử Hàn nhìn thấy Lâm Ngọc lần đầu tiên, mà xem thì thấy ngày được ghi dưới mã vạch, rõ ràng đây là ngày Lâm Ngọc xuất xưởng. Đúng vậy, ngày xuất xưởng. Lâm Ngọc cười nhìn hắn rồi chỉ đầu mình. Ý là, những lời đó không phải lời cậu muốn nói. Nhưng lòng Yến Tử Hàn lại trầm xuống. Một sự thật bỗng nhiên nhảy ra nhắc nhở hắn, Lâm Ngọc chỉ là một Người hợp gen. Cậu không phải Hùng tử Trùng tộc hàng thật. Cậu là một món hàng được chế tạo đặc biệt, một con rối cao cấp, một món đồ chơi dùng để xxx. Cậu nói những lời mà Trùng tộc hay nói chỉ vì trong não cậu có con chip ghi nhớ những lời âu yếm. Thậm chí việc Lâm Ngọc chủ động đến gần hắn, cười với hắn, làm chuyện này với hắn, cũng do đây là những việc cậu được sắp đặt để làm. Nếu quan hệ giữa bọn họ thật sự có một bên muốn tìm một nô lệ để giải quyết dục vọng, thì bên còn lại là Lâm Ngọc, không phải hắn. Sự phẫn nộ của Yến Tử Hàn lập tức bay mất. Nhưng ngực như bị thứ gì đó chặn lại. Thật ra Quan chỉ huy đã sớm nói với hắn rồi, Lâm Ngọc là một Người hợp gen. Thậm chí còn là một Người hợp gen cấp thấp, kỹ thuật không thành thục, trí lực có vấn đề. Nhưng Yến Tử Hàn bất tri bất giác đã quên mất chuyện này. Bởi vì khi ở chung với Lâm Ngọc, hắn chưa bao giờ cảm thấy cậu là một Người hợp gen. Từ lúc bắt đầu, sâu này ngồi trên đất ôm chân hắn, nở nụ cười với hắn, lòng hắn đã rung động rồi … Một đêm kia trôi qua với sự thẹn thùng và mất khống chế, đến nay nhớ lại vẫn làm da đầu hắn tê dại. Sau đó mỗi một lần ở chung, Lâm Ngọc đều có thể tác động đến cõi lòng và suy nghĩ của hắn. Hắn vẫn luôn cảm thấy trước mặt mình là một con người. Một con người khiến thái độ hắn khác thường, khiến hắn chần chừ ra tay, thậm chí còn học cách đau lòng và để ý. Kết quả lại là...! Vậy mà Yến Tử Hàn hắn lại vì một Người hợp gen đến gần mình mà vui sướng, vì được một món đồ chơi hôn mà mê lú, còn vì một câu của cậu mà giận dỗi! Yến Tử Hàn cứng người tại chỗ, quả thực không thể tin được. Hắn làm sao vậy! _____ Tác giả có lời muốn nói: Yến Tử Hàn: Cứu mạng! ta chẳng lẽ là thứ cuồng đồ chơi sao! Lâm Ngọc: … Không không vợ ơi hiểu lầm rồi! ____ P/s: Dong dài thêm vài câu nữa đây. Người hợp gen nghĩa là cơ thể là người nhưng tinh thần thì không, phải nói trí não là không theo kịp, cho nên mới gọi là con rối cao cấp. Lâm Ngọc xuyên qua thì điều đó không còn nữa, cậu ấy là người. Thích giấu bạn đời và "xây tổ" là thói quen của Long tộc, và thêm một chút của Trùng tộc. Mỗi lần quang não đóng phát sóng trực tiếp là ngắt luôn! Đây không phải loại phát sóng trực tiếp cao cấp không góc chết lúc nào cũng vờn quanh theo dõi vai chính trong vô hạn lưu!! _(:з” ∠)_ Người xem phát sóng trực tiếp chỉ thấy Lâm Ngọc khi ngồi trước quang não thôi..