Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Chương 348
Ánh sáng biến mất, Tinh Hồn mở mắt ra nhìn, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn khác. Nơi đây là một không gian khá lớn, đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy bản thân mình đang đứng chính giữa năm tòa nhà xây dựng liên kết với nhau thành hình ngũ giác, kiến trúc rất xa hoa và lộng lẫy, ẩn ẩn tản ra một cỗ uy áp cường đại.
- Oa, lại còn có thể dung nạp người sống vào, có chút ý tứ à.
Tiểu Ứng Long đậu trên vai Tinh Hồn nhếch mép cười.
- Bất quá, so với những bảo vật trước đây của bổn long thì chỉ là gân gà mà thôi. Nhớ hồi trước, pháp bảo của bổn long không thứ nào không uy chấn một phương, để bổn long kể cho mà nghe…
Tiểu Ứng Long lại bắt đầu khoe khoang bảo tàng trước đây của nó, nhưng Tinh Hồn lại lười quan tâm, mặc cho nó bên tai lải nhải, còn bản thân thì tiến vào gian phòng thứ nhất.
Do nơi đây đã bị Tinh Hồn hạ lạc thần thức của bản thân xuống, vậy nên hắn không có bị cấm chế tấn công cắn trả ngược lại. Âm thanh cót két vang lên, đã một thời gian rất dài rồi cánh cửa mới được mở ra, thế nên từ bên trong phà ra một loại khí tức cổ kính tang thương.
Bước vào trong, chỉ thấy gian phòng này chất đầy những khối pha lê sáng lấp lánh tuyệt đẹp, đủ các loại màu sắc, lại ẩn ẩn có một mùi hương ngon ngọt. Tiểu Ứng Long đôi mắt sáng rực lên, theo bản năng yêu tài liền nhảy về phía những đống pha lê kia.
- Là linh thạch trung phẩm, ha ha ha… lâu lắm rồi mới thấy lại nhiều như thế này…
Linh thạch trung phẩm, mỗi một viên giá trị gấp ngàn lần so với linh thạch hạ phẩm. Một viên linh thạch trung phẩm có thể đổi được ngàn viên linh thạch hạ phẩm, nhưng ngàn viên linh thạch hạ phẩm lại chưa chắc đổi được một viên linh thạch trung phẩm.
Ước chừng bên trong gian phòng này có khoảng ba mươi vạn linh thạch trung phẩm, đây đúng là một khối tài sản khổng lồ đối với Tinh Hồn. Từ lúc đặt chân lên Đại Thiên Thế Giới, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được một núi linh thạch trung phẩm như thế này.
Mặc dù không phải loại người tham lam, nhưng khi thấy rất nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy, hô hấp Tinh Hồn cũng dần loạn lên.
- Tinh Hồn tiểu nhi, xem này, ở đây có cả linh thạch thượng phẩm nữa.
Thanh âm Tiểu Ứng Long lại vang lên, thế là Tinh Hồn vội chạy đến vị trí tiếng hô thất thanh đó. Chỉ thấy Tiểu Ứng Long lúc này đang nằm trên một núi linh thạch khác, bất quá so với những núi linh thạch xung quanh thì ngọn núi này lại nhỏ hơn, thế nhưng lực lượng từ đống linh thạch này lại vượt trội, đạm đặc hơn so với những ngọn núi linh thạch khác.
- Thật… thật sự là linh thạch thượng phẩm?
Tinh Hồn gương mặt chấn kinh không thôi. Linh thạch thượng phẩm, so với linh thạch trung phẩm còn muốn siêu việt hơn. Một khối linh thạch thượng phẩm, nếu quy đổi thì đủ để một tông phái như Thiên Kiếm tông sinh hoạt trong vòng một tháng trời.
Nói một tháng thì nghe có vẻ ngắn, nhưng mà Thiên Kiếm tông là một tông phái vô cùng lớn tại Phi Lan châu, bên trong đệ tử vô số, mỗi ngày đều cần một lượng tài nguyên khổng lồ để cung ứng. Mà một viên linh thạch thượng phẩm đủ khiến cho Thiên Kiếm tông sinh hoạt trong vòng một tháng, đủ để biết giá trị của linh thạch thượng phẩm siêu việt đến mức nào.
Mà nhìn trong đống này linh thạch thượng phẩm này, số lượng phải vượt quá hai ngàn viên. Nếu như khi nhìn thấy chín núi linh thạch trung phẩm khiến cho Tinh Hồn hô hấp loạn nhịp, thì bây giờ thiếu điều hắn muốn ngưng thở luôn rồi.
- Đừng thở dốc, Tinh Hồn tiểu nhi.
Thấy Tinh Hồn ánh mắt bấn loạn, Tiểu Ứng Long hô hoán, trấn an hắn.
- Chỉ là gân gà, gân gà thôi. Đồng hành với bổn long, sau này ngươi còn thấy những thứ ghê hơn nữa, mau bình tĩnh lại.
Thân là viễn cổ ứng long trong truyền thuyết, bao nhiêu thiên tài địa bảo được thiên địa đản sinh thập phần trân quý, Tiểu Ứng Long đã thấy qua vô số. Vừa nãy đôi mắt sáng rực lên chỉ là theo bản năng tham lam, kỳ thực nhiu đây tài sản, trong mắt Tiểu Ứng Long chỉ là gân gà mà thôi.
Tinh Hồn định vị lại hô hấp, tay lau đi mồ hôi hột túa trên trán. Rồi ánh mắt hắn nhìn Tiểu Ứng Long, lần đầu tiên cảm thấy con rồng mập này cực kỳ hữu dụng.
- Hắc hắc… thế nào, trông bổn long rất đẹp trai thần tuấn đúng không?
Trông thấy ánh mắt này của Tinh Hồn, Tiểu Ứng Long trong lòng đắc ý vô cùng, đứng trên đỉnh ngọn núi linh thạch cực phẩm mà vuốt vầng trán bóng lưỡng, phối hợp với ánh sáng lấp lánh mà linh thạch cực phẩm tán ra, quả thực trông Tiểu Ứng Long lúc này vô cùng anh minh thần võ.
Chỉ thấy Tinh Hồn giơ ngón tay cái lên, đồng thời nói:
- Lần này ngươi rất đẹp trai.
- Hắc hắc… hiển nhiên, bổn long tự biết bản thân anh minh thần tuấn mà.
Nếu là trước đây, Tinh Hồn lười quản, nhưng bây giờ, Tiểu Ứng Long mang đến cho hắn một bất ngờ vô to lớn, khiến cho ánh mắt của Tinh Hồn về nó dần dần thay đổi.
- Chúng ta qua tòa nhà kế cạnh chứ?
Tinh Hồn nhìn Tiểu Ứng Long hỏi.
- Dĩ nhiên, bổn long muốn xem bốn gian phòng còn lại có điều gì đặc biệt.
Vừa nói, Tiểu Ứng Long vừa nhảy đậu lên vai Tinh Hồn, gương mặt vẫn chưa thôi biểu cảm dương dương tự đắc.
Sang đến tòa nhà tiếp theo, nội tâm Tinh Hồn lúc này bắt đầu có chút bấn loạn, bởi vì gian phòng lúc trước mang đến cho hắn một cái đại kinh hỷ, thế nên bây giờ hắn đang vô cùng chờ mong bên trong gian phòng thứ hai này sẽ có những gì.
Âm thanh tiếng cửa mở lại vang lên, Tinh Hồn cùng với Tiểu Ứng Long bước vào bên trong, chỉ thấy bên trong gian phòng này trưng bày rất nhiều kiện pháp bảo.
- Wao, đều là pháp khí cấp linh khí, cũng không tồi à nha.
Tiểu Ứng Long giọng nói vang lên.
Tòa nhà này so với tòa nhà dùng để chứa linh thạch thì rộng hơn rất nhiều, bên trong cất giấu rất nhiều kiện pháp khí cấp linh trở lên, đẳng cấp thấp nhất cũng thuộc về trung phẩm linh khí. Bất quá, Tinh Hồn hiện đã có cổ kiếm Đồ Lục làm bản mệnh pháp bảo, thế nên những kiện linh khí này đối với hắn không có nhiều tác dụng, có chăng cũng chỉ là để đem bán đổi lấy linh thạch mà thôi.
Nhìn sơ qua, số lượng linh khí ở đây không dưới hai ngàn kiện, các loại phòng ngự, tấn công đều chiếm rất nhiều.
Nếu như chỉ có chừng đây thì thật sự khiến cho Tinh Hồn phải thất vọng, bất quá, Tinh Hồn có cảm giác, nhất định cái kho tàng này không chỉ dừng lại ở mức như thế này.
- Vào sâu bên trong xem thử.
- Vừa hay cũng giống như bổn long.
Thế là cả hai vừa đi vừa quan sát, không ngờ tiến sâu vào thì càng chứa nhiều hơn những kiện pháp bảo đẳng cấp cao hơn, có kiện cơ hồ đã đạt đến cực phẩm linh khí, nếu dem bán đúng là thu về một số lượng linh thạch cực kỳ khổng lồ.
Đi đến cuối hành lang, trước mặt Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long hiện ra một bình đài cổ xưa, hai bên treo hai ngọn đuốc, dù trải qua tuế nguyệt tang thương, nhưng hai ngọn lửa này vẫn lặng lẽ bốc cháy, mặc cho thời gian trôi qua bao lâu.
Ở chính giữa hai ngọn đuốc là một chiến giáp màu đỏ đen với phong cách cổ xưa, từ chiến giáp tản ra loại uy áp kinh người, dù đã bị cấm chế cường đại phong ấn, nhưng chung quy vẫn không thể cản phá được thần uy của chiến giáp.
- Chiến giáp này thật mạnh, khiến cho bổn long có chút áp lực.
Nhìn chiến giáp hai màu đỏ đen trộn lẫn, trong mắt Tiểu Ứng Long phản phất một tia úy kỵ, tựa hồ đã từng trông thấy chiến giáp này ở đâu đó.
Tinh Hồn thử tiến đến gần, nhưng khi còn cách chiến giáp vài bước chân thì không gian vang lên những âm thanh bạo tạc tí tách, Tinh Hồn gương mặt cả kinh, vội vận chuyển nguyên lực bảo hộ bản thân. Bất quá, trong âm thanh bạo tạc kia kèm theo một cỗ kiếm ý phi thường mạnh mẽ khiến cho cơ thể bên ngoài chịu những vết thương, những đạo máu tươi theo những vết kiếm ý chém cơ thể hắn xông ra ngoài.
- Cẩn thận.
Tiểu Ứng Long sợ hãi, vội hô hoán, đồng thời vẫn là nhanh chân bỏ trốn trước một cách tru trơn.
Chỉ thấy một điều kỳ lạ là, máu của hắn không rơi vãi lung tung, màu như bị một lực lượng nào đó hấp dẫn điều khiển, tòa bộ đều xuyên qua tầng cấm chế, dung nhập vào chiến giáp thần bí trước mặt. Chiến giáp lóe lên một vầng hào quang rực rỡ chiếu sáng khắp gian phòng. Đột nhiên, cấm chế tự động bị giải trừ, công kích bằng kiếm ý bất ngờ cũng theo đó biến mất.
Tinh Hồn vừa kinh vừa sợ nhìn chiến giáp, vẫn không quên thả thần thức ra đề phòng xuy quanh. Vừa rồi bị kiếm ý tấn công, đột nhiên hắn cảm thấy có một sự quen thuộc kỳ lạ.
“Giống hệt với kiếm ý mà ta cảm nhận tại tàn khuyết tiểu giới?”
Trước đây, khi vô tình lạc vào tàn khuyết tiểu giới, nơi mà Minh Sát âm tôn đang bị phong ấn chờ ngày Tinh Hồn quay trở lại giải vây, Tinh Hồn đã từng được tiếp xúc qua một cỗ kiếm ý phi thường cường đại.
Kiếm ý mà hắn vừa mới được cảm nhận, so với kiếm ý kia giống hệt nhau, chỉ khác biệt một điều, đó là sự mạnh mẽ thì thua xa kiếm ý bên trong lăng mộ.
Lại để ý kỹ xung quanh, dường như kiện chiến giáp này khoảng thời gian được đặt ở đây hình như sau so với những kiện pháp bảo khác, tựa như có ai đó cố ý sắp đặt chiến giáp nằm đây vậy.
- Tình hình ổn rồi chứ?
Trong đầu, giọng nói Tiểu Ứng Long khe khẽ vang lên:
- Đã ổn, ngươi trở ra được rồi.
Tinh Hồn lãnh đạm đáp lại. Hào quang lóe lên, Tiểu Ứng Long lại từ không gian động thiên trở ra bên ngoài.
- Ban nãy bổn long chỉ hành động theo bản năng, đừng giận, hắc hắc…
Vừa trở ra, Tiểu Ứng Long miệng ho khan hai tiếng, lấp liếm hành động sợ chết ban nãy bằng một câu nói và một nụ cười không thể nào gian trá hơn. Tinh Hồn liếc nó bằng ánh mắt khinh thường, nhưng cũng lười để ý đến, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu nó lâm trận bỏ trốn trước. Thật không hiểu nổi trong dòng tộc thượng cổ ứn long danh giá lại xuất hiện một đầu ứng long nhát chết như nó nữa.
Lắc đầu khe khẽ, Tinh Hồn ánh mắt lại chú mục lên cái chiến giáp kia. Hắn một lần nữa muốn đến gần, và dĩ nhiên Tiểu Ứng Long trên vai giật mình, toan có ý định lại bỏ chạy thì bị Tinh Hồn trừng mắt nhìn.
- Hề hề, bổn long đã chạy đâu…
Cười trừ một tiếng rồi quay mặt nhìn chỗ khác huýt sáo, tựa hồ không làm ra chuyện gì có lỗi hết.
Hừ lạnh một tiếng, Tinh Hồn lại cẩn thận bước từng bước một. Có chút căng thẳng trong nội tâm, nhưng không hề có biến cố gì xảy ra nữa cho đến lúc hắn tiếp cận đến kiện chiến giáp kia.
Bàn tay thử sờ vào chiến giáp, đột nhiên kinh biến xảy ra. Chỉ thấy chiến giáp bất chợt hóa thành một dòng chất lỏng nương theo cơ thể Tinh Hồn tiến lên, trong chớp mắt một lần nữa biến hóa ra. Lúc này, trên người Tinh Hồn đúng là kiện chiến giáp màu đỏ kia.
Khi chiến giáp xuất hiện, khí chất của Tinh Hồn thay đổi đột ngột, một luồng gió lạ đột ngột thổi lên khiến cho mái tóc bạc tung bay, trên người tràn ngập uy thế không gì sánh được, một cỗ sức mạnh bàng bạc hiển hiện trên người hắn, tựa như lúc này Tinh Hồn đã biến thành một tôn chiến thần trong truyền thuyết.
Tinh Hồn cảm nhận trong cơ thể mình tràn ngập sức mạnh, bây giờ nếu mặc chiến giáp này chiến đấu với hai vị tiên giả Linh Tiên cảnh đã ngăn cản hắn lúc trước, hắn có cảm giác bản thân có thể giết chết được cả hai người đó.
- Nhìn ngươi đẹp trai hơn hẳn khi mặc chiến giáp này đó. Nhưng không hiểu sao, bổn long nhìn nó rất quen mắt, như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
Tiểu Ứng Long nhìn Tinh Hồn sau khi mặc chiến giáp vào, bất quá trong đầu của nó cảm thấy chiến giáp này rất quen mắt, càng nhìn thì càng cảm thấy úy kỵ, giống như trước đây từng có một quá khứ không mấy tốt đẹp với kiện chiến giáp này.
- Chiến giáp thật mạnh, nhưng tiêu hao khí huyết và nguyên lực rất lớn. Với thực lực hiện tại, ta chỉ có thể duy trì trạng thái chiến đấu khi kết hợp với chiến giáp này ước chừng khoảng năm phút.
Trong trạng thái khoắc lên bình thường, Tinh Hồn vẫn cảm nhận được lực lượng khí huyết và nguyên lực đang dần dần bị chiến giáp ăn mòn, từ đó nên mới suy ra được thời gian khi hắn toàn lực triển khai chiến giáp.
Tuy rằng tiêu hao rất lớn, nhưng không thể không nói nó cực kỳ hữu ích. Chiến giáp này, sau này liền biến thành con bài tẩy khiến cho đối phương bất ngờ.
Vốn định lựa chọn một kiện chiến giáp để tăng lực lượng phòng ngự, nhưng bây giờ liền không cần nữa, bởi vì đã có chiến giáp này hộ thể rồi. Thu hồi lại chiến giáp, Tinh Hồn quay trở lại với dáng vẻ phong phạm bình thường.
- Đi, chúng ta sang tòa nhà tiếp theo.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
41 chương
501 chương
97 chương
32 chương
495 chương
60 chương
382 chương