Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Chương 347
Không chút chần chừ, Tiểu Ứng Long gật đầu khẳng định.
Thấy vậy, trong lòng Tinh Hồn cười thầm một tiếng. Nói trắng ra, hắn chỉ sợ hãi tài năng gây chuyện của nó mà thôi, còn về khả năng tầm bảo, hắn chưa từng nghi ngờ qua. Long tộc có khả năng cảm ứng thiên tài địa bảo, vấn đề này không hề sai lầm. Thế nên lần này, không nghi ngờ là hắn đã chiếm tiện nghi, chỉ là Tiểu Ứng Long vì nổi giận nên không nhận ra mà thôi.
- Hy vọng ngươi nói được làm được.
Tinh Hồn trong lòng như mở cờ, bất quá trên gương mặt vẫn giữ biểu cảm lãnh đạm, ẩn ẩn còn thêm một tia nghi ngờ, nghiễm nhiên điều này chỉ khiến cho Tiểu Ứng Long thêm kích thích mà thôi.
- Bây giờ đi hướng nào?
Tinh Hồn thanh âm nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Ứng Long xoa xoa chiếc cằm nọng mỡ, ánh mắt quét nhìn một vòng, chiếc sừng nhỏ trên đầu phát ra ánh sáng màu vàng, tựa hồ đang dùng lực lượng đê cảm ứng.
Sau một lúc, nó chỉ về phía trước, hướng hơi chệch sang bên trái một chút, nói:
- Đi hướng này, bổn long cảm nhận được có linh dược phẩm cấp khá cao.
Theo hướng Tiểu Ứng Long chỉ định, Tinh Hồn bắt đầu tiến sâu vào trong khu rừng. Khi đi đến gần bìa rừng, khoảng cách khoảng chừng hơn chục thước nữa mới tiến vào, mặc dù còn chưa bắt đầu đi vào trong, nhưng trực giác cảnh báo cho hắn biết, khu rừng này nhất định ẩn tàng nguy hiểm.
Bất quá, là nơi càng nguy hiểm thì càng dễ cất giấu bảo vật. Vậy nên Tinh Hồn bước chân không hề dừng lại, thần thức tản ra dò xét xung quanh, vừa bước chân thẳng tiến về phía trước.
Đột nhiên, từ phía bên dưới lòng đất lan truyền từng đợt gợn sóng.
- Cẩn thận, bên dưới có thứ gì đó. Tự lo nhé, bổn long té trước.
Tiểu Ứng Long âm thanh la lớn, sau đó ba chân bốn cẳng hóa thành một đạo linh quang, cấp tốc bỏ trốn vào không gian động thiên ngay lập tức. Không thể không nói, tài bỏ chạy của Tiểu Ứng Long quả thật không chê vào đâu được.
Cảm nhận được áp lực nguy hiểm, Tinh Hồn thân thủ triển khai nhảy lùi về phía sau, ánh mắt quét nhìn về phía hắn vừa mới đứng, chỉ thấy từ bên dưới lòng đất trồi lên rất nhiều khô lâu. Từ bọn chúng phát ra mùi hôi tanh nồng nặc, vô cùng khó chịu.
Những khô lâu này thực lực rất mạnh, yếu nhất cũng là hậu kỳ Phù Tiên cảnh, mà mạnh nhất chính là đỉnh phong Địa Tiên Cảnh.
Bọn chúng ăn mặc rách rưới, y phục đã bị năm tháng tang thương làm cho hư hoại, thế nhưng nhìn sơ qua thì phát hiện những y phục bọn chúng mặc tương đồng, đoán chừng đều là đồng môn của nhau, vì nguyên nhân nào đó mà toàn bộ vẫn lạc.
Chỉ thấy bọn chúng nhìn chằm chằm Tinh Hồn, từ trong miệng đầu lâu phát ra âm thanh khàn khàn khó chịu, rồi sau đó đồng loạt xông đến, tựa muốn ăn tươi nuốt sống nhân loại phía trước.
- Mấy hôm nay chưa sử dụng toàn lực, liền thử xem Trấn Ngục Huyền Thể tầng thứ hai cực hạn ở đâu.
Tinh Hồn gương mặt lạnh như tiền, trong ánh mắt lộ ra chiến ý. Nguyên lực triển khai, Hư Không Chiến Thể tầng thứ nhất luyện bì gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể, rồi sau đó xông về phía trước, một quyền chưởng về phía trước.
Sức mạnh thân thể của Tinh Hồn hiện tại đã tương đương với Tiên Thiên hoang thú cấp một, lực lượng công phá vô cùng to lớn. Thế nên chỉ đơn giản một quyền đã dễ dàng kích sát được hơn mười đầu khô lâu đang muốn công kích hắn, biến đám khô lâu này thành một đống tro bụi.
“Có độc?” Sau khi kích sát, bỗng nhiên từ trong khô cốt lờ mờ xuất hiện một loại khí độc xông vào cơ thể hắn. Có điều, chất độc này đối với hắn chẳng tạo thành ảnh hưởng nào cả, bởi Hư Không Chiến Thể có khả năng bài trừ được chất độc của đám khô lâu này.
Số lượng khô lâu xuất hiện ngày một nhiều hơn, nhưng Tinh Hồn chiến đấu ngày một hăng hái, ngay cả khô lâu thực lực đỉnh phong Địa Tiên cảnh cũng bị một kích diệt sát. Nếu đám khô lâu đỉnh phong Địa Tiên cảnh này còn sống, muốn giết bọn chúng e rằng hơi khó khăn. Nhưng bây giờ bọn chúng chỉ là những cái xác vô hồn, ngoại trừ sử dụng sức mạnh thân thể ra thì chẳng còn biết sử dụng chiến kỹ hay thứ gì khác, ngược lại tiện nghi, mặc cho Tinh Hồn chém giết thỏa thích.
Chất độc tích tụ trên cơ thể Tinh Hồn sau khi giết chết khô lâu, muốn bức chất độc này ra không khó, nhưng hắn cảm giác chất độc này đối với thực lực của hắn có sự cải biến lớn, vì vậy hắn mới điên cuồng chém giết.
Trải qua hai canh giờ đồng hồ chém giết, Tinh Hồn bóng dáng cô lãnh ngồi xếp bằng phía trên đống xương cốt đang hủ hóa.
Lúc này, Tiểu Ứng Long mới xuất hiện trở ra, gương mặt thích thú nhìn xung quanh:
- Có chút phong phạm của bổn long năm đó à.
Cái bộ dạng sợ sệt của nó lúc gặp đám khô lâu này biến mất sạch sẽ, thay vào đó bộ mặt dương dương tự đắc, cơ hồ kẻ đã giết sạch đám khô lâu này không phải Tinh Hồn, mà chính là bản thân Tiểu Ứng Long nó.
- Bớt nói nhảm, ta muốn bế quan.
- Hừ, vậy bổn long dạo quanh một vòng, xem thử có thứ gì chơi được không.
- Không phá là được.
Tiểu Ứng Long lè lưỡi trêu ngươi, sau đó thân thể béo tròn cục mịch nhảy khỏi vai hắn, ánh mắt lém lỉnh nhìn xung quanh, rồi sau đó bắt đầu tìm tòi.
Trước khi để cho Tiểu Ứng Long bỏ đi, Tinh Hồn đã lưu lại trên cơ thể nó một đạo thần niệm, nếu có biến thì lập tức hắn sẽ triệu hồi nó quay lại không gian động thiên ngay.
Không quan tâm đến nó nữa, bây giờ Tinh Hồn tiến hành tu luyện. Hư Không Chiến Thể vận chuyển, cơ thể hắn dần dần biến thành màu đen huyền, nhìn từ xa giống như một pho tượng vậy, từ trên người tản ra một luồng khí tức kỳ dị.
Chỉ thấy chất độc đang bám trên cơ thể đang bị khả năng kháng độc của Hư Không Chiến Thể bài trừ chiết xuất, đem những thứ tạp chất tống bức hết ra ngoài. Còn sót lại là một nguồn năng lượng vô cùng tinh thuần, lại khởi động Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết, vận chuyển toàn bộ nguồn năng lượng này tiến vào linh đài, để cho Thể Đạo Liên cắn nuốt.
Chỉ cần là năng lượng thích hợp, Thể Đạo Liên liền biểu hiện tính tham lam của nó, mất gần ba giờ đồng hồ liền thôn phệ sạch sẽ năng lượng kia. Chỉ thấy màu cam của Thể Đạo Liên đang dần rõ ràng hơn, chứng tỏ năng lượng này giúp cho Thể Đạo Liên trưởng thành. Bất quá, tựa bao nhiêu năng lượng đây vẫn còn rất ít, chỉ khiến cho Thể Đạo Liên lớn hơn một vòng, màu sắc nổi bật hơn trước đây thì liền dừng lại.
Dĩ nhiên rất công bằng, Thể Đạo Liên phát triển, đồng dạng nhả ra năng lượng để cho Tinh Hồn luyện hóa ngược lại. Đem năng lượng màu cam luân chuyển vào thần hải, lúc này thần hải của Tinh Hồn là một mảnh không gian hỗn độn, ở vị trí trung tâm lơ lửng một cái tiên phù cao chín thước, chính là Hỗn Độn Tiên Phù.
Tiên giả Phù Tiên cảnh dùng năng lượng nuôi dưỡng tiên phù, cho đến khi bên trong tiên phù sản sinh ra một tia phù linh. Ngưng tụ được phù linh, đồng nghĩa với việc tiên giả sắp tiến vào giai đoạn đột phá Địa Tiên cảnh.
Tinh Hồn mới ngưng kết được Hỗn Độn Tiên Phù không lâu, mà năng lượng dùng để nuôi dưỡng Hỗn Độn Tiên Phù lại phải phụ thuộc vào sự trưởng thành của Thể Đạo Liên, vì vậy khoảng cách đến khi Hỗn Độn Tiên Phù đản sinh phù linh có lẽ còn rất xa xăm.
Mặc dù rất nóng vội muốn thực lực biến mạnh, nhưng còn đường tu luyện của hắn so với tiên giả thông thường phi thường mờ mịt, phía trước ẩn tàng rất nhiều khó khăn chông gai.
Trải qua một thời gian luyện hóa hoàn toàn được năng lượng do Thể Đạo Liên bài xuất, thực lực của Tinh Hồn lại có một bước tiến lớn. Nhìn khí tức, hắn đã bước vào trung kỳ Phù Tiên cảnh, nhưng nếu buộc phải bộc lộ hoàn toàn sức mạnh, cơ hồ bây giờ hắn đủ sức chiến thắng được tiên giả Địa Tiên cảnh.
Săn giết khô lâu lại khiến thực lực biến mạnh, nội tâm Tinh Hồn rất hài lòng. Thu lại công pháp, hít sâu vào một nhịp, Tinh Hồn liền đứng dậy, ánh mắt nhìn xuống thì phát hiện có một bóng dáng tròn tròn đang ngồi cách hắn không xa.
Chính là Tiểu Ứng Long, chỉ thấy nó đang ngồi một chỗ, trên tay cầm một chiếc nhẫn không ngừng săm soi.
Nghe tiếng bước chân, Tiểu Ứng Long xoay mặt lại nhìn, phát hiện Tinh Hồn, nó liền giơ chiếc nhẫn đó lên:
- Tinh Hồn tiểu nhi, đồ tốt bổn long mới nhặt được này.
- Đồ tốt?
Tinh Hồn nhướng mày, thò tay đến cầm lấy chiếc nhẫn kia. Chỉ thấy chiếc nhẫn này thập phần cũ kỹ, cơ hồ đã bị vô tận tuế nguyệt phong hóa, tuy nhiên vẫn có điểm bất phàm.
“Không gian giới vật?”
Nhanh chóng nhận ra lai lịch của chiếc nhẫn này chính là một cái không gian giới vật, so với lục bảo giới vật trân quý hơn rất nhiều. Nghe nói không gian giới vật được tế luyện từ thiên ngoại vẫn tinh ẩn chứa lực lượng không gian pháp tắc, mỗi một khối thiên ngoại vẫn tinh ẩn chứa lực lượng pháp tắc giá trị không thể đếm xuể, bởi không gian bên trong đó vô cùng rộng lớn.
Bởi vì vậy, nó thường được thay thế cho bảo khố của tông môn đại phái, mang theo bên người vô cùng tiện dụng.
Nếu như chiếc nhẫn này thực sự chính là không gian giới vật, vậy thì bên trong nhất định bất phàm.
Tinh Hồn thả tinh thần lực vào chiếc nhẫn để tra xét. Do bị thời gian phong hóa quá lâu, thế nên cấm chế dùng để bảo vệ tài sản bên trong không gian giới vật đã bị hư tổn rất nhiều. Không mất quá nhiều thời gian, hắn liền xóa đi thần thức mà chủ nhân trước đây lưu lại, thay vào đó là thần thức của chính mình.
Đột nhiên, một luồng hào quang sáng rực bao trùm lấy Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long lại. Khi ánh sáng biến mất, cả Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long đều không thấy bóng dáng đâu nữa, mà cái không gian giới vật này liền hóa nhỏ thành một hạt bụi rồi rơi xuống đất.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
41 chương
501 chương
97 chương
32 chương
495 chương
60 chương
382 chương