Bị Diệp Tiếu mắng xong, lũ yêu ngoan ngoãn hơn nhiều, tuy không phải là hoàn toàn im lặng, nhưng ít ra cũng biết nói nhỏ đi, từ bùm bùm thành vo ve vo ve, cộng thêm không ít tiếng cười trộm. Sao lại cười trộm ấy hở, chính là vì lớp trưởng Hồ Đa Đa của bọn họ vừa bị gọi lên. “Thầy đã dạy nhiều lần như vậy, tất cả mọi người đều không phải là trẻ con, chắc cũng đọc được rồi đúng không? Thầy sẽ gọi một người lên đọc các chữ ghép vần trên bảng.” Diệp Tiếu nhìn quanh phòng học tìm kiếm mục tiêu. Lũ yêu đều vùi đầu xuống. Đừng gọi em, đừng gọi em! Ngàn vạn lần xin thầy đừng gọi em! Thầy giáo đúng là nóng vội mà, bọn em muốn học tiếng Ma giới cũng mất hơn chục năm đấy! Sống lâu chính là không tốt ở điểm ấy, học cái gì cũng chậm rì rì, hiệu suất thấp thiệt là thấp. “Ừm…Vậy Hồ Đa Đa lên đi, bạn là lớp trưởng, phải đi đầu làm tấm gương cho các bạn khác.” Diệp Tiếu chỉ tên. Hồ Đa Đa, “…” Lúc trước hắn chỉ nghĩ lớp trưởng là chức quan lớn nhất cho nên mới liều mạng phấn đấu làm chức vụ này, có biết phải đi làm gương gì đâu, chẳng phải chỉ học tri thức nhân loại thôi sao, có gì mà khó. Giờ thì vui rồi, vấn đề đã tới, không phải chỉ khó một chút, mà là siêu khó siêu siêu khó a! “Rồi, thầy chỉ chữ nào bạn đọc chữ ấy.” “….A ——-” Hồ Đa Đa chỉ thấy khó muốn chết, rõ ràng chữ này giống với chữ ‘a’ trong ngôn ngữ thông dụng của Ma giới (chính là tiếng Anh), cơ mà sao lại đọc là ‘A’ chứ. Diệp Tiếu chỉ chữ O. “…O.” Hồ Đa Đa thấy mình chẳng khác gì con gà trống, gà là đồ ăn của hắn cơ mà. (O trong tiếng tàu còn là từ tượng thanh chỉ tiếng gà kêu, như ò ó o o của mình.) Mới đầu còn ổn, đến mấy phụ âm liền chết thẳng cẳng, hắn toàn bị lẫn lộn tiếng Anh với ghép vần. “Phụt ha ha ha…” Lũ yêu xung quanh cười hô hô không ngừng. Hồ Đa Đa mất mặt muốn chết, hắn là quan lớn nhất ở đây đấy! Giờ thì hay rồi, học nghệ không tinh trở thành trò cười cho mọi người, hu hu hu… Về sau nhất định phải học cho tốt! Diệp Tiếu lại gọi mấy yêu quái khác, tuy nhiên mọi người đều đọc không ổn lắm, bọn họ căn bản không hề vội học, cả đám đều chậm rì rì, Diệp Tiếu bỗng thấy đầu mình sao đau quá. “Eaton.” Diệp Tiếu bắt đầu để mắt tới Eaton ngồi trước bục giảng, cậu nghĩ có thể trẻ con sẽ tiếp thu cái mới nhanh hơn, “Em đọc thử xem.” “A —- o —- u—–” Eaton quả nhiên không làm Diệp Tiếu thất vọng, hắn là người đầu tiên đọc được gần như hoàn chỉnh, chỉ đọc sai duy nhất một âm, khác hẳn với mấy yêu quái trước, rất tốt! Diệp Tiếu vui mừng. “Mọi người tự nhìn mình đi, còn không bằng một đứa bé như Eaton, ai cũng lười biếng không chịu học, trong giờ toàn nói chuyện, không chịu nghe giảng, như vậy làm sao mà học giỏi được.” Diệp Tiếu tận tình khuyên nhủ đám yêu im lặng nghe lời một chút, noi theo học sinh giỏi Eaton. “Thằng nhỏ này là ai? Cậu biết không?” “Không biết, cơ mà tui biết nhất định là người ma giới.” “Hôm qua thầy giáo đưa nó về nhà, nó còn ra ngoài kết giới được đó!” “Lợi hại vậy sao?! Ra ngoài kiểu gì thế nhỉ? Hôm qua tôi thử ra, suýt nữa thì bị sét oánh chết!” “Ha ha ha ha, đã bảo có sét rồi cậu còn đi, không phải là muốn tìm ngược sao.” “Nó bé tí bé teo như vậy, tôi không tin tôi học không bằng nó được!” … Trải qua chuyện này, không ít yêu quái bị khơi dậy lòng hiếu thắng, thua một đứa nhỏ quả thật cũng hơi xí hổ. Lũ yêu nhao nhao bàn luận về Eaton, mà Eaton thì đang đắc ý vô cùng, hắn được thầy khen đó nghen! Người bị biến nhỏ thì sao, không được làm quan thì sao, sao ngăn được trí thông minh của mình! Thầy giáo nhất định sẽ càng thích mình hơn! Từ đó, việc học đột nhiên thuận lợi hơn nhiều, Diệp Tiếu thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên trong lớp cần phải có học sinh thành tích tốt để làm gương cho học sinh khác, phải có cạnh tranh và khích lệ thì mới tiến bộ được. Vào giờ nghỉ giữa tiết một và tiết hai, Diệp Tiếu nhận được điện thoại, đồ cậu đặt đã được đưa tới. Trưa hôm qua cậu đã đặt mua rất nhiều đồ trên mạng, cả đồ văn phòng phẩm và đồ sinh hoạt đều đã được đưa tới, đang đứng ở cổng chờ. “Mấy bạn học sinh theo thầy đi lấy đồ.” Tốt rồi, đồ văn phòng phẩm đã tới, lập tức có thể bắt đầu học viết chữ.