Đại Học Yêu Quái
Chương 17
“Ọe —–”
“Vẫn khó chịu thế sao?” Diệp Tiếu 囧囧 nhìn Eaton, không phải trẻ con đứa nào cũng thích uống sữa à, thằng nhỏ này sao vừa uống một ngụm đã nôn thành ra thế, “Hồi xưa em ăn gì để lớn vậy, sao lại không thích uống sữa chứ.”
Eaton tranh thủ giữa những cơn ọe yếu ớt trả lời, “Bọn em sinh ra từ trứng rồng, không uống sữa, vừa sinh ra đã ăn thịt được rồi.”
“À à, đúng rồi đúng rồi.” Diệp Tiếu bừng tỉnh đại ngộ, “Nhưng sữa rất tốt cho cơ thể, sao em lại nôn như vậy nhỉ, hay bị dị ứng rồi?” Có cần phải đưa nhóc đến bệnh viện kiểm tra không đây?
“Dị ứng là gì?” Eaton súc miệng, “Em không thích vị này, tanh tanh khó uống lắm, sao nhân loại các người cứ thích uống cái này.” Kem đánh răng hôm qua cũng thế, nhân loại thích tự ngược vậy à? Trước kia hắn đã nhìn thấy nhiều tiểu yêu quái uống sữa, thế nhưng thầy giáo đã lớn chừng này rồi sao vẫn uống sữa, đã vậy còn uống sữa bò nữa chớ! Nhân loại đúng là kì lạ ghê…
“Uống ngon mà.” Diệp Tiếu rất thích sữa, cậu uống sữa từ nhỏ đến lớn, sáng nào cũng phải uống một cốc.
Eaton và Diệp Tiếu dậy từ lúc bảy giờ, giờ đang ăn bữa sáng, bác Chu đã tìm đầu bếp hợp đồng cho căng tin và nhân viên quét tước vệ sinh tới, ngay khi đến trường là có thể bắt tay vào làm, tiền lương và phí hợp đồng đều đã thỏa thuận xong.
“Tiếu Tiếu, mọi người đã chuẩn bị xong rồi, quần áo cháu bảo bác đặt cũng đã chuẩn bị tốt, có thể chuyển luôn đến trường.” Bác Chu bước vào phòng ăn, “Sao cháu phải làm hết mấy việc này, trường kia có phải trường chính quy không thế?” Bác Chu không khỏi lo lắng.
“Cảm ơn bác Chu.” Diệp Tiếu cũng thực bất đắc dĩ, cậu không thể bỏ việc, chỉ có thể cắn răng làm, “Bọn họ trả cho cháu ba vạn một tháng, đương nhiên phải làm nhiều rồi.”
“Ba vạn?!” Bác Chu bị dọa nhảy dựng, đãi ngộ của giáo viên giờ tốt vậy sao, lẽ nào là vì trường dành cho người khuyết tật nên tiền lương mới cao đặc biệt? “Tiếu Tiếu, hay là cháu bị lừa?”
Tiếu Tiếu nhà bọn họ đương nhiên rất tốt, nhưng cậu ấy là giáo viên mới ra trường thôi, không có kinh nghiệm gì, trả lương ba vạn thì muốn giáo viên nào chả được, tự dưng mới một người không chuyên nghiệp không đúng bậc dạy như Tiếu Tiếu nhà họ làm chi, thực sự rất đáng nghi!
Diệp Tiếu, “…” Cậu đúng là bị lừa đây này!!! (Q^Q)
“Chẳng phải cháu đang phải làm vất vả thế sao, tiền lương thế này cháu còn ngại thấp kìa!” Diệp Tiếu nói lung tung mấy câu, không dám nói sự thật.
Bác Chu lắc đầu, Tiếu Tiếu nhà bọn họ nhiều tiền quen rồi, không biết mức tiền lương bên ngoài, bình thường giảng viên đại học cũng không được tiền lương cao vậy đâu.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Tiếu bế Eaton, dẫn nhân viên hậu cần đến trường. Đến trường, việc đầu tiên cậu làm chính là bảo đầu bếp chuẩn bị làm bữa sáng, nhóm đầu bếp hợp đồng đã mua trước nguyên liệu, có thể bắt tay vào nấu ngay lập tức.
“Mọi người dọn rác trong căng tin đi.” Diệp Tiếu yêu cầu nhân viên quét rọn thu dọn hộp cơm tiện lợi hôm qua.
Chờ xử lý xong, Diệp Tiếu đi gọi học sinh dậy, đã sắp tám giờ, cậu sử dụng loa phát thanh, sau đó đến mấy phòng kí túc xá tầng một xem một chút, hôm qua cậu về sớm, không biết mọi người sống thế nào.
“Em chào thầy Diệp!” Hồ Đa Đa ở tầng một, vừa thấy Diệp Tiếu xuất hiện ở phòng khách hắn đã vội vàng chào hỏi.
“Bạn đi đánh răng rửa mặt đi.” Diệp Tiếu phất tay, “Thầy chỉ xem chút thôi.”
Diệp Tiếu nhìn vài phòng ký túc, thấy có vẻ nhóm yêu quái cũng không đến nỗi nào, không xảy ra chuyện hỏng bét gì, lúc này cậu mới yên tâm.
Chờ nhóm yêu quái rửa mặt đến căng tin ăn bữa sáng xong, cuộc sống học đường của bọn họ liền chính thức bắt đầu.
Trước khi bọn họ đến căng tin Diệp Tiếu còn cẩn thận dặn dò, dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể hiện nguyên hình, không cần nói chuyện thì nhất định không được nói, tránh cho bị lộ.
Đám yêu quái gật đầu liên tục, bây giờ bọn họ còn nhà quê lắm, sao dám nói chuyện, ngộ nhỡ nói gì khiến người ta cười cho thì mất mặt chết.
“Thầy Diệp, sao tôi chỉ thấy có mỗi thầy là giáo viên, trường học trống không, đến bảo vệ cổng cũng không có.” Một đầu bếp trong căng tin thấy kì lạ, hỏi Diệp Tiếu, “Đám học sinh này cũng lạ ghê, coi cách ăn mặc này, chậc chậc…”
“Trường thiếu giáo viên, không có cách nào.” Diệp Tiếu không biết giải thích thế nào, chỉ hàm hồ nói một câu như vậy.
“Đúng rồi, mọi người làm việc tại căng tin, không được đi đến những khu vực khác trong trường không thuộc nhiệm vụ của mình, quy định ở đây rất nghiêm ngặt, nếu không tôi sẽ nhận người khác.” Diệp Tiếu cảnh cáo, “Học sinh ở đây có chút đặc biệt, mọi người cố gắng không tiếp xúc với bọn họ, bọn họ hơi nhạy cảm, đừng để bọn họ tự ái.”
Nhóm đầu bếp trong căng tin liên tục gật đầu, người khuyết tật nhất định rất nhạy cảm, bọn họ đều hiểu mà. “Yên tâm đi, chúng tôi chỉ lo làm cơm ngày ba bữa, dạy học là chuyện của giáo viên mấy người, chúng tôi sao có thể nói bừa.” Tiền hợp đồng ở trường này rất cao, học sinh ăn cũng nhiều, cho nên lợi nhuận của bọn họ khá cao, nhất định phải làm cho tốt.
Ăn bữa sáng xong, nghỉ ngơi thêm một lát, chín giờ sáng, giờ học chính thức bắt đầu.
Tiết một, dạy ghép vần.
Lý do dạy ghép vần đầu tiên? Hôm qua Diệp Tiếu đã suy nghĩ thật lâu, công nhận xã hội hiện đại không thể tách khỏi điện thoại và máy vi tính.
Sử dụng điện thoại không khó, chỉ cần biết các thao tác là được, quen tay hay việc, gọi điện hay nhắn tin đều dễ, di động hiện tại cho phép viết tay, nói chuyện phiếm a, lên mạng a dần dần đều sẽ biết hết.
Sử dụng máy tính thì khó khăn hơn, không thể cứ viết tay được, phải sử dụng bàn phím, khó hơn học cầm bút viết, thêm nữa Diệp Tiếu cũng không rành cái này, dạy ghép vần coi bộ sẽ dễ hơn, trên cơ bản mọi người đều có thể học được.
Ngoài ra, Diệp Tiếu còn phải dậy đám yêu quái nói tiếng phổ thông đúng chuẩn, trong số bọn họ có rất nhiều yêu nói tiếng địa phương, ở nhà thì không sao, nhưng ra ngoài vẫn nên nói tiếng phổ thông chuẩn thì hơn.
“Tiết đầu tiên chúng ta sẽ học ghép vần, về sau sẽ phải dùng nó để gõ chữ.” Chí hướng của Diệp Tiếu là trở thành giáo viên dạy văn cấp một, vì vậy dạy ghép vần với cậu mà nói chỉ là muỗi, cậu đã sớm thuộc làu làu, xoẹt xoẹt lưu loát viết chữ lên bảng đen, “Thầy vốn định dạy các em viết chữ, nhưng đồ dùng văn phòng phẩm còn chưa tới, nên chúng ta sẽ tạm thời học nội dung đó sau.”
Đám yêu cười to, Hồ Đa Đa cười hì hì nói, “Thầy ơi, viết chữ mà cũng phải dạy ạ, bọn em đều biết viết nha, hơn nữa, chữ là phải viết ra, sao mà gõ ra được?” Thầy giáo nói nghe kì ghê.
“Đúng đó đúng đó.” Đám yêu xôn xao bàn tán, đúng là bọn họ hay dùng từ địa phương, nhưng mà vẫn nói chuyện được với thầy giáo đó thôi, chữ viết cũng không khác bây giờ là mấy, trước kia thầy giáo cũng nói đây là chữ phồn thể, sao giờ lại phải học viết chữ chứ, bọn họ có phải trẻ con đâu.
“Im lặng.” Diệp Tiếu vỗ bàn, “Đương nhiên thầy sẽ dạy những thứ hữu ích, mai sau lên mạng các em sẽ biết.”
“Vì sao lại gọi là lên mạng?”
“Bắt cá sao?”
“Yêm, à không, em viết được rồi, không cần học đâu!”
…
Phòng học ồn ào không chịu nổi, Diệp Tiếu đầu như muốn nở ra, mấy người không thể làm một đám mỹ nam ngoan ngoãn nghe giảng à, cứ hỏi mãi không ngừng, giờ tôi có trả lời mọi người, mọi người cũng có hiểu được đâu!
Bộp bộp bộp! Ba tiếng đập bàn vang lên, Diệp Tiếu trừng lũ yêu bên dưới, “Im miệng hết cho tôi! Muốn nghe thì nghe, không nghe ra ngoài! Mấy bạn có biết chữ cái và cách viết của các bạn đều rất lạc hậu không, các bạn sử dụng cách viết của một nghìn năm trước, có thể giống được bây giờ hả! Giờ con người viết bút lông chỉ để tu thân dưỡng tính, bình thường còn ai dùng nữa! Không chỉ vậy, có rất nhiều người kì thị người nông thôn, mấy bạn ăn nói thế này đi ra ngoài nhất định sẽ bị người ta khinh thường! Các bạn đã xem tivi rồi, xem người ta nói chuyện thế nào, xem mình nói chuyện thế nào, như thế mà còn không chịu học?! Đến trường phải ngoan ngoãn nghe giảng, đừng có suốt ngày tranh cãi ầm ĩ, có muốn tốt nghiệp không hả?!”
Lũ yêu đều câm miệng.
Tía má ơi, thầy Diệp thiện lương dịu dàng lại đáng yêu của bọn họ đi đâu mất rồi? Sao chớp cái đã biến thành quỷ dọa xoa như thế! Hung dữ quá đi hu hu hu…
Cơ mà Eaton lại chìm trong cơn mê say, người trong lòng của hắn đúng là tuyệt vờiĐại, ngay cả khi tức giận cũng siêu siêu dễ nhìn!
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
130 chương
111 chương
99 chương
13 chương