Đúng là xe của Hách Liên Túc Thiên đã đụng phải một cô gái. Cô gái té xuống khe khẽ cất tiếng kêu đau đớn. Cơn mưa như trút nước nhanh chóng thấm ướt bộ trang phục màu trắng tinh khiết của cô. Chiếc ô của cô rớt xuống nằm trơ trọi một bên, rất nhanh bị cơn mưa xối xả hất đi xa cùng với vô số lá vàng rơi rụng.
Ánh mắt Hách Liên Túc Thiên hơi nhíu lại, vội vàng bước tới gần. Bởi không dám xác định cô gái có bị thương nặng hay không nên hắn chỉ đưa tay khẽ vén mái tóc cô, cẩn thận nhìn xem có thương tích nào không.
“Cô không sao chứ?” Vừa hỏi, hắn vừa lấy di động ra, chuẩn bị gọi xe cứu thương.
Cô gái chậm rãi ngồi dậy. Mái tóc cô rất dài nhưng bởi vì nước mưa nên có chút rối tung. Dưới màn mưa, gương mặt cô có vẻ càng thêm tái nhợt, tay hơi giơ lên như thể muốn chắn đi ánh đèn xe làm chói mắt.
Hách Liên Túc Thiên hơi nhích người, che bớt đi ánh đèn chói lóa, nhân tiện cũng nhìn rõ hơn gương mặt của cô gái.
Khuôn mặt cô gái thực sự xinh đẹp khó tả. Dưới cơn mưa, đôi mắt trong trẻo của cô có chút kinh hãi, hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại vì đau đớn, đôi môi đỏ mọng cũng hé mở. Khi thanh âm trầm thấp của đàn ông vang lên, cô cũng thuận thế ngẩng đầu, nhìn thẳng về người đối diện.
Hai đôi mắt bất giác nhìn thẳng vào nhau trong một khoảnh khắc. Cô gái vô thức chấn động, dường như hô hấp cũng ngừng lại khi nhìn thấy một người đàn ông quá mức anh tuấn xuất hiện trước mặt. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta sâu thẳm, cảm giác như có thể xuyên qua muôn sông nghìn núi, vượt qua thời gian, phảng phất như lúc thiên địa vạn vật còn sơ khai đã có mối liên hệ với cô, ánh mắt đó dường như mang theo một khát vọng thiên thu…
Hách Liên Túc Thiên cũng ngẩn ra, một cảm giác kỳ lạ không cách nào giải thích chợt dâng lên trong lòng nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại tinh thần, khẽ cất tiếng hỏi, “Cô có bị thương không?” Cô gái này trông giống như một sinh viên đại học, mi thanh mục tú, trên người không có lấy một chút tạp khí, thanh khiết tựa một đóa sen trắng.
Cô gái lúc này mới có lại phản ứng, vội vã cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không bị thương, chỉ là đứng không vững mà thôi.” Chiếc xe đột ngột lao tới như vậy khiến cô quá kinh hãi, cũng may là lái xe kịp thời phanh lại bằng không cô cũng không được lành lặn thế này.
Hách Liên Túc Thiên nhìn thoáng qua cây dù đã bị mưa dội vào ướt sũng lăn lóc bên đường, không nói lời nào, xoay người trở lại xe, lấy từ bên trong ra một cây dù màu đen, nhanh chóng mở ra che cho cô gái.
“Đi thôi, tôi đưa cô tới bệnh viện.” Dù sao cũng là hắn lái xe không cẩn thận.
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Khi hắn nâng tay cô, giúp cô đứng dậy, cô khẽ mỉm cười hệt một bông hoa nở rộ giữa đêm tối, giọng nói dịu dàng tựa như dòng suối hiền hòa.
“Tôi thực sự không sao mà.”
Hách Liên Túc Thiên nhìn cô một hồi, thấy cô kiên trì không chịu tới bệnh viện cũng đành phải thôi. Xem ra vừa rồi là do quá kinh hãi nên mới vậy. Nghĩ một chút, hắn lấy cây dù trong tay nhét vào tay cô gái, rồi cúi xuống nhặt hết đồ đạc của cô đang rơi ở dưới, bỏ lại vào túi xách cho cô.
Cô gái lại lần nữa mỉm cười, nói lời cảm ơn. Dưới sự cường thế của hắn đành cầm lấy cây dù kia rời đi hệt như một làn gió nhẹ. Đứng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần một lúc lâu, hắn mới rời đi.
Đây cũng chỉ là một sự gặp gỡ tình cờ trong cuộc đời mà thôi. Hách Liên Túc Thiên cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng trở lại xe.
Màn đêm lại lần nữa nuốt chửng chiếc xe của hắn. Khi chiếc xe vừa khuất dạng, một chiếc máy tính xách tay nằm lại trên mặt đất ở vị trí dưới gầm xe lúc trước, trên mặt chiếc máy tính chỉ có 1 chữ - Kha.
Sẽ chẳng ai để ý đến cuộc gặp gỡ này, cũng có người sẽ nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi.
Nhưng sau 12h trưa ngày hôm sau, một sự kiện lớn đã xảy ra khiến mọi người kinh tâm động phách. Giới truyền thông nhất loạt đưa tin, con trai trưởng của gia tộc Hách Liên - Hách Liên Túc Thiên đã bất ngờ bỏ mạng lúc hừng đông. Cả gia tộc Hách Liên rơi vào cảnh hỗn loạn.
Tin tức vừa đưa ra, thị trường chứng khoán liền lập tức chao đảo, một trường hạo kiếp bao trùm cả thương giới. Tất thảy mọi người đều chỉ quan tâm tới tin tức trưởng tử của gia tộc Hách Liên qua đời nhưng không ai hay biết vào lúc hừng đông, bất ngờ bỏ mạng còn có một người nữa, là một cô gái, tên của cô chỉ có duy nhất 1 chữ - Kha.
Mọi chuyện đều không có lời giải thích. Dường như tất cả những thứ khó đoán định trên đời đều đã tụ về một chỗ. Số mệnh mỗi người đều đã được sắp đặt. Dưới vòng quay định mệnh, không ai có thể cưỡng lại…
Truyện khác cùng thể loại
821 chương
118 chương
140 chương
115 chương
36 chương
59 chương