Trong mắt Sở Lăng Thường thoáng hiện chút ưu tư tựa như làn sương mờ ảo. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Vương gia nên biết trời đất được tạo nên bởi âm và dương, vạn vật trong trời đất đều không ngừng biến hóa. Sự chuyển hóa qua lại giữa âm và dương tạo nên sự hưng suy trên thế gian. Âm dương là hai mặt của sự sống, đảm bảo cân bằng âm dương là đảm bảo cho vạn vật được tồn tại và phát triển. Nếu dương quá vượng thì cần có âm để cân bằng lại cũng giống như việc trăng tròn lại khuyết, tức nước vỡ bờ vậy. Hy vọng vương gia có thể hiểu đạo lý này. Trên đời không có người nào có thể mãi mãi nắm giữ phần thắng trong tay cả, cho nên hết thảy hãy để thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.” “Sở cô nương nói vậy thực khiến bản vương phải suy nghĩ. Những lời này, bản vương sẽ nhớ kỹ.” Hắn khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhẹ tưởng như rất vô hại. Sở Lăng Thường cũng không nói gì thêm nữa. Nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân thế này. Nghe giọng nói của hắn thì sẽ tưởng như không có chuyện gì, nhưng nếu tỉ mỉ phân tích sẽ thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nàng thực sự thu hút sự chú ý của hắn sao? Bước tiếp theo, nàng phải làm thế nào mới ổn đây? Sở Lăng Thường còn đang cân nhắc thì giọng nói nhẹ nhàng của Bạc hoàng hậu đã vang lên, “Hoàng thượng, đêm nay là tiệc hoà thân, việc chúng ta cần làm hiện giờ là chọn ra một vị công chúa thật thích hợp. Tả hiền vương là nhân tài tột bậc, nhất định phải lựa chọn cẩn thận mới được” Thanh âm của Bạc hoàng hậu tuy không lớn nhưng lại đem lại hiệu quả rất rõ rệt. Ngồi ngay ngắn ở vị trí chính cung, y phục khoác trên người Bạc hoàng hậu đều cực kỳ hoa mỹ, áo lụa trắng thướt tha, từng đường chỉ thêu đều là sắc vàng rực rỡ, cổ áo cùng ống tay áo đều vô cùng diễm lệ kết hợp với đai lưng mềm mại, váy dài phủ xuống gót chân, trâm cài tóc bằng vàng ròng, hoa tai là những viên minh châu lấp lánh. Dựa vào khuôn mặt có thể thấy Bạc hoàng hậu còn rất trẻ nhưng sắc mặt đã sớm có vẻ tái nhợt. “Đúng đó, hoàng thượng.” Ở một bên, Lật phi nương nương cũng bất ngờ lên tiếng. Thật hiếm khi bà ta có cùng ý kiến với hoàng hậu như vậy. So với sắc mặt tái nhợt của hoàng hậu thì dung mạo của Lật phi vô cùng tươi tắn chứng tỏ bà ta đang rất được sủng ái. Lúc nói chuyện bà ta còn đưa tay kéo lấy long bào của Cảnh Đế, “Thần thiếp nghe nói Tả hiền vương rất có hứng thú với cầm kỳ thi họa, ca múa, vũ đạo của Trung Nguyên ta. Chi bằng tối nay để Hoa Dương công chúa tấu một khúc, không biết ý hoàng thượng thế nào?” Cảnh Đế còn chưa kịp mở miệng, Bạc hoàng hậu đã lên tiếng trước. So với dung nhan kiều mỵ của Lật phi, sắc mặt của hoàng hậu lúc này đã khôi phục lại đôi chút, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, “Hoàng thượng, thần thiếp thấy tối nay nên có ca vũ vẫn hay hơn. Nam Hoa công chúa không chỉ giỏi cầm kỳ thi họa mà ca vũ cũng đến mức xuất thần nhập hoá, có lẽ Tả hiền vương sẽ cực kỳ tán thưởng.” Hai vị nương nương đều cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn bề ngoài trông vô cùng thân thiết mà suy nghĩ cũng rất vì đại cục. Sở Lăng Thường vẫn lặng lẽ cùng bình thản quan sát cục diện trên đại điện, trong lòng cũng thầm hiểu được bảy, tám phần. Hoa Dương công chúa mà Bạc hoàng hậu nói đến kia xuất thân từ Ba thị, xưa nay vốn rất gần gũi với hoàng hậu. Vì hoàng hậu không sinh được bất kỳ người con nào cho Cảnh Đế nên địa vị sớm đã lung lay. Chính vì vậy, hoàng hậu mới nghĩ đến việc dùng cuộc hôn nhân này làm cứu cánh. Tả hiền vương kia là mối lo lớn đối với Đại Hán, cho nên dùng việc hoà thân chính là để kìm chế hắn. Việc hoà thân nếu chọn người thân cận với mình sẽ tốt hơn bỏi nếu hoàng thượng có ý phế truất hoàng hậu cũng không thể khinh suất vọng động. Mà Nam Hoa công chúa trong miệng Lật phi nương nương đích thực là một tuyệt đại giai nhân tinh thông cầm kỳ thi hoạ. Thường ngày Nam Hoa công chúa cũng hay lui tới Hoàn Dư điện. Người này tính tình ôn nhu, không có chút kiêu ngạo như mấy vị công chúa khác, vẫn thường cùng Thanh Tụ cười giỡn rất thoải mái. Chỉ bất quá hôm nay bị Lật phi nương nương lợi dụng như vậy xem ra Lật phi nương nương cũng là vì ngôi vị thái tử mà chuẩn bị tích cực để đối phó với hoàng hậu. Nghĩ tới đây, khóe môi Sở Lăng Thường không khỏi hơi cong lên để lộ ý trào phúng kín đáo. Lòng người hiểm ác, nhất là cuộc chiến giữa nữ nhân lại càng đáng sợ. Việc hòa thân nguyên bản vốn là để kiềm chế sự vọng động của nước lân bang, không ngờ lại khiến không ít người dính líu vào. Không biết Tả hiền vương kia có hứng thú với việc này không? Sở Lăng Thường vô thức ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt mang đậm ý cười của nam tử ở đối diện. Dường như hắn có thể nhìn thấy suy nghĩ vừa rồi của nàng cho nên khoé môi tà mị kia cũng cong lên thành nụ cười như có như không.