Đại Hiệp Thỉnh Bảo Trọng
Chương 5
“Hai tháng trước, ta cùng cha ngươi đến Miêu Cương dạo chơi. Ngươi cũng biết miêu nữ đa tình, cha ngươi tuy có tuổi, nhưng khối da mặt kia rất tuấn tú, lại bảo dưỡng thích đáng, nên liền bị một công chúa Miêu tộc coi trọng mắt, ép cha ngươi làm Phò mã. Cha ngươi đương nhiên không thể đáp ứng, công chúa Miêu tộc trong lòng uất hận, hạ Miêu Cương kì độc cha ngươi, nói cái gì, nhân lưu mệnh cũng lưu, người đi mệnh ô hô.”
Quả nhiên là da mặt chọc họa!
Vốn tưởng rằng là cừu gia hạ thủ, không đoán ra là miêu nữ cướp nam nhân. Nhiễm Phong Đình biết được chân tướng sau, thật không còn gì để nói, lại hiểu rõ loại chuyện cẩu huyết này thật đúng rất có khả năng phát sinh, dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn đã gặp qua không ít nữ nhân bị khuôn mặt kia của cha câu hồn, tìm tới cửa định dùng chiêu hoành đao đoạt ái, chiếm vị trí Nhiễm phu nhân!
(* hoành đao đoạt ái: dùng biện pháp mạnh, bạo lực để chiếm tình yêu *)
“Nương, ngài cứ đem cha để lại Miêu Cương, làm Phò mã Miêu tộc đi cho rồi!” Nhịn không được bất hiếu nói thầm.
“Nếu đem tặng cha ngươi cho nữ nhân khác, ta thà để hắn đi đời nhà ma, cùng lắm thì ta lo xong hậu sự cho hắn lại đi tìm hắn.” Hai mắt đỏ mắng to, đối với Nhiễm phu nhân mà nói, việc đem vị phu quân cho người ta, chỉ có bốn chữ — không có khả năng!
“Phải đấy! Biểu ca, ngươi sao có thể nói muốn đem dượng để lại Miêu Cương đâu?” Ngồi ở một bên, Nhan Hương Phù mở miệng hát đệm trách cứ.
“Vô luận như thế nào, ta là ngàn dặm xa xôi đem cha ngươi đã trở lại, cha ngươi trên người hiện trúng kịch độc, nên nhanh nhanh thỉnh danh y đến xem, nếu thực xảy ra chuyện gì bất trắc, ta cũng sẽ theo hắn mà đi.” Hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn vị phu quân nằm im trên giường , Nhiễm phu nhân gấp đến độ vội thúc giục. “Phong Đình, ngươi mau mau đi thỉnh danh y, đừng kéo dài thời gian thêm nữa, ta nghĩ cha ngươi không chống đỡ được bao lâu –”
“Nương, ngài đừng nóng vội, danh y còn không phải đã đến đây!” Nhiễm Phong Đình đem phía sau Dịch Vô Tình kéo ra trước mặt mẫu thân.
“Danh y?” Nhiễm phu nhân sửng sốt, không biết vị cô nương lạ mặt, khí chất trầm tĩnh trước mắt này là người phương nào. “Phong Đình, vị này là?”
“Nương, nàng là bạn tốt của ta, tên là Dịch Vô Tình, y thuật thực cao siêu; Vô Tình, đây là nương của ta.” Vội vàng thay hai người giới thiệu.
“Nhiễm phu nhân hảo!” Lễ phép thăm hỏi, Dịch Vô Tình thế này mới nghiêm túc hỏi: “Có thể để ta xem tình huống của Nhiễm trang chủ sao?” Đôi mẹ con này tán gẫu hoài không dứt, đem bệnh nhân quan trọng nhất đẩy sang một bên, thực làm cho người ta hoài nghi bọn họ lo lắng là thật hay là diễn trò?
“Đương nhiên! Đương nhiên!” Vừa nghe nói nàng y thuật cao siêu, Nhiễm phu nhân cũng không cần nghĩ xem con khi nào quen biết cô nương như vậy, lập tức vội vàng tránh ra, để nàng tiến lên khám cho phu quân.
Đến bên giường, Dịch Vô Tình cẩn thận xem xét sắc mặt ám đen của Nhiễm trang chủ, lại bắt mạch hồi lâu –
“Rốt cuộc có được không? Ta thấy vẫn là đi thỉnh danh y trong thành đến, đừng để chậm trễ bệnh tình của dượng–” Đứng ở một bên, Nhan Hương Phù lại giở tính tình, trong lòng vẫn mãnh liệt nghi ngờ bản sự của Dịch Vô Tình.
“Phù muội, ngươi trước để Vô Tình xem xét một cái, đừng nóng vội như vậy!” Hơi hơi nhíu mi, liên tiếp hai lần kinh nghiệm, trong mấy ngày ngắn ngủn Nhiễm Phong Đình dần ý thức được biểu muội mà hắn trước kia cho rằng tính tình tương đối tùy hứng kiêu căng, không ưa phong nhã , kỳ thật là cực kì vô lễ.
“Ta chỉ là quan tâm dượng, biểu ca cần gì phải hung với ta?” Nàng khi nào bị hắn dùng bộ mặt nghiêm trọng như vậy nói chuyện qua, cho dù lời nói không phải là trách cứ giáo huấn, Nhan Hương Phù cũng cảm thấy ủy khuất, lập tức chảy nước mắt, tức giận chạy ra ngoài.
“Phù muội!” Nhiễm Phong Đình vội gọi, lại không kịp bước đi của nàng, không khỏi ảo não không thôi.
Ai — hắn nào có hung với nàng? Chẳng qua là sắc mặt hơi trầm chút mà thôi a!
“Mặc kệ nàng đi!” Một bên, Nhiễm phu nhân thật ra rất hiểu tính tình nũng nịu của cô cháu gái, liền theo thói quen phất phất tay, vô tâm đi để ý cô nương gia tính tình.
Hiểu được thời khắc này việc cha bị trúng kịch độc trọng yếu hơn so với biểu muội loạn sử cô nương gia yếu ớt, Nhiễm Phong Đình chỉ có thể tùy ý nàng đi, tầm mắt quay lại Dịch Vô Tình đang chẩn trị.
Dịch Vô Tình chuyên chú khám bệnh thật lâu, thậm chí còn lấy ra kim châm, châm xuống huyệt đạo trên người lại rút ra, nín thở nheo mắt quan sát vết máu biến hóa trên kim châm, cuối cùng mới khẽ “Di” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Nghe tiếng, Nhiễm phu nhân kinh hãi, nghĩ đến tình huống không ổn, trong lòng lo sợ không yên.
“Vô Tình, rốt cuộc là độc gì? Có biện pháp giải không?” Nhiễm Phong Đình cũng gấp giọng hỏi, tuy rằng mới vừa rồi vui đùa nói cho cha thân ở lại Miêu Cương làm Phò mã, nhưng đáy lòng vẫn là thực lo lắng.
Trầm mặc lau đi vết máu trên kim châm, thu dọn kim châm vào hộp, Dịch Vô Tình thế này mới chậm rãi mở miệng nói: “Nhiễm trang chủ trúng một loại Miêu Cương kì độc tên là ‘Quân hồi’, là loại độc mà miêu nữ chuyên dùng trên nam tử phụ lòng, nếu muốn giải cũng không khó –”
“Nói như vậy chính là có thể giải?” Nghe vậy, hai mẹ con Nhiễm gia hưng phấn cùng kêu lên, đánh gãy lời nàng.
Lắc lắc đầu, lập tức lại gật gật đầu, hai người nhìn mà không hiểu ra sao, nàng lúc này mới trầm tĩnh giải thích, “Chân chính giải dược chỉ có người Miêu mới có, bất quá ta còn có một phương pháp khác có thể giải.”
“Cái gì?” Lại trăm miệng một lời.
Tựa hồ vì hai mẹ con Nhiễm gia ăn ý mà cảm thấy thú vị, ánh mắt Dịch Vô Tình ánh lên một chút hứng thú, không có lập tức trả lời, ngược lại quay sang Nhiễm Phong Đình muốn một cây đao.
“Ngươi muốn đao làm cái gì?” Mặc dù cảm kỳ quái, Nhiễm Phong Đình vẫn đem tùy thân bảo đao trên người giao cho nàng.
Rút ra bảo đao lóe sáng mũi nhọn, nàng cười nhẹ, lập tức bắt lấy cổ tay vị nam nhân còn đang buồn bực, nhanh chóng gọn gàng khứa một nhát. Thấy máu đỏ tươi từ miệng vết thương không sâu lắm chậm rãi thấm ra, hai mẹ con Nhiễm gia nhất thời há hốc mồm.
“Di? Vì sao phải làm bị thương Phong Đình?” Yêu con sốt ruột, Nhiễm phu nhân sợ hãi kêu lên.
“Nương, ngươi đừng lo lắng, ta nghĩ Vô Tình nhất định có dụng ý của nàng.” Hiểu được nàng sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn mình, Nhiễm Phong Đình mặc dù cảm thấynghi hoặc, nhưng vẫn đối nàng tràn ngập tín nhiệm.
Thấy hắn vô điều kiện tín nhiệm mình như thế, Dịch Vô Tình nghe xong không khỏi ấm áp, nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh, không chút gợn sóng, chỉ lẳng lặng lấy cái chén, hứng dòng máu đỏ tươi đang chậm rãi nhỏ giọt xuống, cho đến khi được nửa chén, mới lấy dược giúp hắn cầm máu.
“Được rồi!” Buông ra cổ tay cường tráng, nàng nhờ Nhiễm phu nhân hỗ trợ nâng Nhiễm trang chủ còn hôn mê ngồi dầy, rồi dưới bốn ánh mắt nghệch ra nhìn chằm chằm, chậm rãi đem nửa chén máu tươi đút cho Nhiễm trang chủ.
“Ách –” Nhìn mà không hiểu ra sao, Nhiễm Phong Đình chần chờ cả buổi, rốt cục nhịn không được, vẻ mặt cổ quái vui đùa nói: “Uống máu của ta có thể giải độc sao?”
“Đúng là có thể giải độc!” Thản nhiên, nàng nhẹ nhàng bâng quơ tung một câu làm cho hai mẹ con Nhiễm gia lại hai mặt nhìn nhau, há hốc mồm thật lâu không nói được gì.
“Máu của ta khi nào thành linh đan diệu dược?” Ngây người cả buổi, rốt cục hoàn hồn kinh hãi quỷ kêu lên.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Liên tục phụ họa gật đầu, Nhiễm phu nhân như chìm trong năm dặm sương mù. “Ta cũng không biết nguyên lai ta sinh ta một viên trân quý đại linh đan, chẳng lẽ ngay cả hắn ngáp một cái cho người ta nghe cũng có thể kéo dài tuổi thọ đi?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả tính tình thanh lãnh như Dịch Vô Tình, cũng nhịn không được bị câu nói đùa của Nhiễm phu nhân làm bật cười.
“Vô Tình, ngươi đừng cười nữa, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi nói đi a!” Đã muốn hoàn toàn hồ đồ, Nhiễm Phong Đình gấp gáp muốn nghe giải đáp.
“Còn nhớ ta muốn ngươi ăn những bông hoa đó sao?” Đạm thanh nhắc nhở.
“Đương nhiên!” Mỗi lần chỉ cần hai người gặp mặt, nàng sẽ ép hắn ăn cái loại hoa vớ vẩn đó, hại hắn ăn đến miệng đắng nghét, sao có thể không nhớ?
“Đó chính là nguyên nhân!” Mỉm cười, biết hắn không hiểu, hảo tâm bổ sung giải thích, “Thứ hoa vớ vẩn đó tên là ‘Ngân Linh’, mặc dù không thể dùng làm phối dược, nhưng nếu ăn từ năm này qua tháng nọ, người ăn không chỉ có chuyển hóa thể chất, bách độc bất xâm, mà máu còn có giải thiên hạ trăm độc.”
Không thể nào? Nguyên lai ba năm nay thứ hoa vớ vẩn bị hắn ghét bỏ đến cực điểm lại thần kỳ như thế, khó trách nàng mắng hắn “Ngưu ăn mẫu đơn, không biết tốt xấu”.
Ngây ngốc trừng mắt nhìn bình thản thần sắc của nàng, Nhiễm Phong Đình nha nha lại hỏi: “Vậy, ta đây hiện tại bách độc bất xâm, ngay cả máu cũng có thể giải độc?”
“Có thể nói như vậy.” Gật đầu cho khẳng định đáp án.
Nghe vậy, hắn khiếp sợ nói không ra lời.
Trời ạ! Người trên giang hồ bày ra trăm phương ngàn kế, chỉ cầu một viên linh đan diệu dược có thể giải trăm độc, mà hắn nay toàn thân cao thấp đều là, này, này, này…… Này cũng quá chấn động đi!
“Vậy hoa kêu ‘Ngân Linh’ đó – dễ trồng sao?” Gải gãi râu xồm, nhịn không được tò mò hỏi, thầm nghĩ loại hoa kỳ quái như vậy, hẳn là không dễ hầu hạ.
“Đến nay chỉ còn một gốc cây sống, hoa nở ra toàn tiến vào bụng ngươi.” Không nghĩ nhiều, Dịch Vô Tình ăn ngay nói thật.
Quả nhiên không dễ hầu hạ!
Trong lòng đoán được chứng thật, Nhiễm Phong Đình kinh ngạc nhìn nàng, đáy lòng có chút mờ mịt – loại kỳ hoa trân quý như thế, vì sao nàng không lưu cho bản thân ăn, lại không cầu hồi báo dùng trên người hắn, nhưng lại kéo dài đến hơn ba năm? Loại dụng tâm này, không phải bằng hữu tầm thường có thể làm được.
“Vì sao…… Đối ta tốt như vậy?” Có chút cảm động, hắn ách thanh hỏi.
Nghe vậy, Dịch Vô Tình cảm thấy không khỏi chấn động, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia co quắp, nhưng trên mặt vẫn không tiết lộ chút tình cảm, thần sắc không dao động, đạm thanh nói: “Chúng ta là tri kỷ, không phải sao? Lại nói, nếu không đem ngươi biến thành bách độc bất xâm, ngày nào đó ngươi bị người ta hạ độc mà đi đời nhà ma, ta đây chẳng phải không còn ‘Vạn kim thư nhà’ mà phê duyệt.”
Ngẩn người, ý thức được câu cuối cùng là trêu chọc mình, Nhiễm Phong Đình trong lòng mặc dù cảm động khi nghe hai chữ “Tri kỷ” từ miệng nàng, vẫn nhịn không được cười ha hả. “Ha ha ha — khá lắm vạn kim thư nhà! Vô Tình, ngươi thật sự là hồng nhan tri kỷ của ta a! Ha ha ha –”
Tùy hắn tự vui tự cười, Dịch Vô Tình hoàn toàn mặc kệ. Còn Nhiễm phu nhân mặc dù không rõ lắm chuyện giữa hai người, nhưng cũng nhìn ra một chút hứng thú.
Cô nương này — đối con mình thực sự chính là tri kỷ sao?
Quả như Dịch Vô Tình nói, liên tiếp vài ngày, nhờ Nhiễm Phong Đình ngày ngày cắt cổ tay cho máu, sắc đen ám trên mặt Nhiễm trang chủ dần dần tán đi, mặc dù chưa chuyển tỉnh, cũng đã nhìn ra tình huống rõ ràng biến chuyển tốt. Lo lắng trong lòng hai mẹ con Nhiễm gia mẫu tử giảm bớt hơn phân nửa, tâm tình cũng khoan khoái lên, chỉ chờ Nhiễm trang chủ thức tỉnh.
Vài ngày sau, giữa trưa, sau khi lại cắt cổ tay lấy máu cho cha, Nhiễm Phong Đình cùng với Dịch Vô Tình rời đi chỗ ở của cha mẹ. Khi đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy hai thân ảnh đang ở trong thạch đình không xa, ánh mắt hắn tâm không khỏi lâm vào buồn bã, hàm oán nói thầm –
“Họ Quân rốt cuộc còn muốn ở lại bao lâu a? Rõ ràng độc trên người đều đã giải, còn không biết xấu hổ không chịu đi –”
Nếu nói mấy ngày nay, chuyện duy nhất làm lòng hắn không thoải mái, kia đại khái chính là chuyện Quân Mặc Khiếu chết dí ở lại làm thực khách, bởi vì hắn không đi, Phù muội cả trái tim đều để tại trên người hắn, khiến hắn vạn phần khó chịu.
Nghe tiếng nói thầm, Dịch Vô Tình nâng mắt nhìn lại, lập tức không khỏi thấy không ổn, đang muốn đường vòng nhanh chóng rời đi, lại nghe thanh thanh lãnh lãnh tiếng nói của Quân Mặc Khiếu không nhanh không chậm truyền tới –
“Dịch cô nương, cùng đến đây nói chuyện phiếm đi?” Xa xa liền nhìn thấy người, Quân Mặc Khiếu ra tiếng mời, lại ngay cả nói cũng không nhắc đến tên Nhiễm Phong Đình, cố ý bỏ qua không nhìn hắn.
“Ai nha! Quân công tử, chúng ta tâm sự đang nói hảo hảo, việc gì lại đế người ta đến quấy rầy đâu?” Dưới thạch đình, Nhan Hương Phù nũng nịu kháng nghị, trong lòng có chút ngầm bực.
Chán ghét! Mấy ngày nay, nàng cố hết sức tìm cơ hội tiếp cận Quân công tử, ý đồ lưu lại ấn tượng tốt, nề hà mỗi lần hắn nếu không phải tìm cớ rời đi, chính là nửa đường kéo người thứ ba tiến vào — giống như hiện tại, làm cho nàng cho dù muốn nói hết tâm ý cũng không có cách nào khác, thật sự là tức chết người!
Tâm sự? Coi như hết! Hắn đây chính muốn chạy còn sợ không kịp! Cảm thấy bực bội, Quân Mặc Khiếu vô tâm làm người yêu hoa, chỉ muốn kéo một người đến làm đệm lưng, giúp hắn thoát đi kiều hoa ưu ái.
Cách đó không xa, Dịch Vô Tình phảng phất có thể cảm nhận ánh mắt oán giận nóng rực của Nhan Hương Phù, trong lòng thật sự không muốn đi hứng nước đục, dù sao mấy ngày nay thường xuyên bị Quân Mặc Khiếu kéo đi làm đệm lưng, bất kể ý muốn của mình, có khi nàng cảm thấy mình sắp bị trừng ra hai cái lỗ thủng.
Nghĩ vậy, nàng đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị Nhiễm Phong Đình lôi kéo đi hướng thạch đình, trong lòng thật sự là có chút bất đắc dĩ.
“Họ Quân, cuộc sống thực khách của ngươi thật thích ý đi!” Vào thạch đình, Nhiễm Phong Đình liền đặt mông ngồi giữa Quân Mặc Khiếu và Nhan Hương Phù, rõ ràng có ý đồ ngăn cách hai người, vừa ló đầu vào liền tung ra một trận châm chọc khiêu khích.
Mụ nội nó, đời này chưa thấy qua người nào da mặt dày như vậy, độc đã giải rồi cũng không mau mau cút đi, làm người ta chán nản.
Nghe ra trào phúng, Quân Mặc Khiếu cười lạnh, còn chưa mở miệng đáp trả, Nhan Hương Phù đã tức giận nói lại:
“Biểu ca, ngươi sao có thể nói như vậy đâu? Khó có dịp Quân công tử đến làm khách Nhiễm gia, chúng ta nên chiêu đãi mới phải. Lại nói, độc trên người Quân công tử tột cùng là ai hạ, còn không có điều tra ra đâu! Đương nhiên phải ở lâu vài ngày, truy xét kĩ càng mới phải.” Ngữ khí nàng mang trách cứ, đối Nhiễm Phong Đình không có chút hoà nhã.Hừ! Mấy ngày trước, biểu ca hung nàng xong lại không đuổi theo xin lỗi, nàng còn nhớ kỹ đâu!
Biết nàng còn oán trách mình, Nhiễm Phong Đình đáy lòng thực buồn, miệng không khỏi tức giận. “Phù muội, rốt cuộc ngươi vẫn hoài nghi là ta hạ độc họ Quân phải không?”
“Biểu ca, ta lại không nói như vậy, ngươi làm gì lại hung ta?” Từ nhỏ chỉ nhận hắn đau sủng cùng thương tiếc, lần trước hắn cũng chỉ hơi nghiêm mặt mà thôi, nhưng lần này hắn chính là giận nhan tướng hướng, mặc dù không thực sự cao giọng, nhưng yếu ớt Nhan Hương Phù thế nào chịu được, nhất thời ủy khuất đỏ mắt, nước mắt ngưng tròng.
Bộ dạng u oán điềm đạm đáng yêu của nàng vừa ra, Nhiễm Phong Đình không khỏi hoảng tay chân, vội vàng theo quán tính thấp giọng nhận sai. “Phù muội, ta, ta không phải hung ngươi, ngươi đừng buồn — đều là ta không tốt, là ta không nên, ta xin lỗi ngươi được không –”
Gặp hai người biểu huynh muội nhà người ta vì mình xảy ra mâu thuẫn, Quân Mặc Khiếu không những không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn thầm cảm thấy buồn cười đến cực điểm, quay đầu muốn tìm Dịch Vô Tình hảo hảo giễu cợt một phen, đã thấy nàng nhìn Nhiễm Phong Đình nhỏ nhẹ chịu tội mà thần sắc ảm đạm, trong mắt ẩn ẩn ảm đạm, chát ý, lập tức trong lòng liền hiểu rõ.
“Dịch cô nương!” Nhẹ giọng gọi người.
“Sá?” Đột nhiên hoàn hồn, đã thấy hắn lấy hiểu rõ ánh mắt nhìn mình, vẻ mặt vô ba của Dịch Vô Tình nhanh chóng hiện lên một chút xấu hổ.
“Tại hạ nghe đồn Hàng Châu Tây hồ cảnh đẹp như họa, không biết Dịch cô nương có nguyện cùng tại hạ đi du hồ ngắm cảnh một phen?” Mỉm cười, Quân Mặc Khiếu khó có dịp đưa ra lời mời với người khác.
Nghe vậy, Dịch Vô Tình đầu tiên là ngẩn ra, lập tức gặp kia nụ cười thanh lãnh trung ẩn hàm thân thiết của người nọ, nhất thời hiểu được tâm ý hắn, vì thế mỉm cười khẽ gật đầu. “Hảo!”
A — Quân công tử kỳ thật là người rất thấu hiểu a!
Được đến đáp ứng, Quân Mặc Khiếu cười lên, bỗng nhiên đứng dậy, hướng kia hai người biểu huynh muội một người thì giận dỗi, không được tự nhiên, một người ôn nhu trấn an, giương giọng nói: “Nhiễm công tử, Nhan cô nương, xin thứ cho tại hạ cùng Dịch cô nương hẹn nhau đến Tây hồ du thưởng, cáo lui trước.”
“Cái gì?” Mới vừa rồi vội vàng trấn an biểu muội mà không chú ý tới hai người, không ngờ chỉ chốc lát thành muốn đi du hồ, Nhiễm Phong Đình lúc này biết được, rốt cục kinh ngạc rống to lên.
“Di?” Còn tại nũng nịu giở đại tiểu thư tính tình, nghe nói người trong lòng nhưng lại cùng cô nương khác đi du thưởng danh thắng, lập tức không để ý rụt rè cũng tưởng đi theo. “Ta đây cũng –”
Như nhìn thấu “Kiều hoa” tâm tư, một người vô tình không chút do dự ngắt lời. “Cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tin tưởng hai vị có thể thông cảm tâm tình của tại hạ, muốn một mình cùng Dịch cô nương ở chung đi?”
Dứt lời, không để ý đôi biểu huynh muội nghẹn họng nhìn trân trối, quay sang nhướng mày cười với “Yểu điệu thục nữ”: “Dịch cô nương, chúng ta đi thôi!”
Biết rõ hắn nói như vậy chính là tưởng đá Nhan Hương Phù dây dưa, Dịch Vô Tình vẫn là bị một phen ngôn từ kia làm xấu hổ không thôi, da mặt trắng nõn nhịn không được nổi lên sắc hồng, chỉ có thể đáp nhẹ “Ân” một tiếng, chạy nhanh cùng hắn một khối đi rồi.
Cái gì kêu là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu? Cái gì kêu làm muốn hai người một mình ở chung? Quỷ dị nhất là, Vô Tình nàng vốn thần sắc thanh lãnh — nàng thế nhưng mặt đỏ! Chẳng lẽ trừ bỏ Phù muội, Vô Tình cũng có ý với họ Quân?
Trơ mắt nhìn hai người kề cận rời đi, Nhiễm Phong Đình không thể tin nổi, đầu nhất thời hỗn loạn đến cực điểm, chỉ cảm thấy ngực có cảm giác mất mát, phiền muộn và — phẫn nộ!
Đúng vậy! Hắn không hiểu ra sao phát giận, nổi giận, nôn nóng bất an, mà cỗ cảm xúc tức giận thình lình xảy ra này làm cho hắn cảm thấy muốn bạo phát –
“A!! Biểu ca, ngươi cứ như vậy để bọn họ đi?”
Vạn vạn không nghĩ tới người trong lòng nhưng lại trước mặt mình nổi lên tâm ý “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” đối một cô nương tư sắc bình thường, Nhan Hương Phù nhất thời tức giận đến phẫn nộ hét rầm lên.
“Dịch Vô Tình kia có cái gì tốt? Nàng tư sắc bình thường, thân hình đơn bạc, không có chút so được với ta, tính cái gì yểu điệu thục nữ a? Biểu ca, ngươi đừng đứng sững ở đó, chúng ta mau chút đuổi theo đi nhìn một cái –”
“Đủ!” Rít gào ra tiếng, Nhiễm Phong Đình sắc mặt xanh mét, tâm phiền ý loạn, cái gì cũng vô pháp nghĩ nhiều, lần đầu tiên thần sắc nghiêm nghị giận mắng nàng: “Đuổi theo cái gì? Ngươi không nghe người ta nói muốn hai người một mình ở chung sao? Đuổi theo là muốn để người ta chế giễu có phải hay không?”
Tuy rằng mới vừa rồi hắn cũng từng có chút hờn giận, nhưng đây là lần đầu hắn chân chính tức giận rít gào với mình, Nhan Hương Phù nhất thời sợ tới mức đứng im, sửng sốt, thẳng đến một hồi lâu sau, rốt cục ý thức mình vừa bị rống, nàng mới “Oa” một tiếng khóc lên –
“Oa — biểu ca, ngươi hung ta cái gì? Ta chỉ bất quá muốn ngươi giúp ta đuổi theo đi nhìn một cái, ngươi không làm thì thôi, việc gì lại khi dễ ta như vậy? Ngươi trước kia không đối với ta như vậy –”
Ai oán lên án, khóc kể cuồn cuộn không dứt chui vào tai Nhiễm Phong Đình, làm hắn vì bản thân mới vừa rồi không khống chế được có chút hối hận, nhưng cảm xúc tức giận khó hiểu lại khiến cho hắn táo bạo, khó chịu, không tâm tình đi dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi, lập tức không khỏi đứng cương ở một chỗ, trong cuộc đời lần đầu tiên đối mặt nàng khóc nháo mà không nói trấn an, thậm chí còn ẩn ẩn hiện lên vài tia phiền muộn, cảm thấy bắt đầu nghĩ –
Ai — nếu là Vô Tình, sẽ không luôn khóc sướt mướt, muốn hắn cúi đầu trấn an!
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
3 chương
42 chương
95 chương
49 chương
330 chương