Đại Giới – Ái Nô

Chương 66 : Ngoại truyện 8

Đêm dài, Harry bị cảm giác chuyển động trước ngực làm bừng tỉnh. Anh mở mắt ra, chút mơ màng trong nháy mắt chuyển thành tỉnh táo khi anh thấy Snape trán mướt mồ hôi và sắc mặt tái nhợt. Anh vội vã ngồi dậy, cẩn thận ôm hắn vào lòng, liên tiếp hỏi: “Sev, Sev, làm sao vậy?” Như thể đang cố chịu đựng, nhưng chỉ vài giây sau, Snape đẩy Harry ra, vội vàng lao vào phòng tắm, âm thanh nôn mửa lập tức truyền tới tai anh. Bối rối chạy tới, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng run rẩy của người yêu, Harry bắt đầu phân tích nguyên nhân dẫn tới tình huống của Snape hiện tại. Là hoa quả buổi chiều ư? Không đúng, anh bóc hết vỏ rồi mới đưa cho hắn. Hay là bữa tối? Nhưng trong bữa tối cũng không có đồ ăn gì có tính kích thích, hoặc sử dụng nguyên liệu có thể dẫn tới tình huống này. Trong lúc Harry còn đang rối rắm tìm kiếm nguyên nhân, thân thể dưới tay anh ngừng co rúm. Snape hơi choáng váng tựa vào ngực Harry, lúc được ôm lấy, đem bên má vùi vào cần cổ ấm áp, nhưng giây tiếp theo, cảm giác mơ màng của giấc ngủ biến mất, mùi hương nước tắm quen thuộc khiến hắn lại giãy giụa muốn thoát ra. Không buông thân thể đang cố gắng thoát khỏi mình, Harry trực tiếp ôm Snape xoay người, khiến người trong lòng nôn khan vì cảm giác khó chịu đến từ tư thế bị ôm. Dạ dày vừa trải qua đợt nôn vừa rồi hầu như không còn gì, huống chi, sức ăn của Snape vốn cũng không lớn. Thật vất vả, như thể muốn nôn mà không thể nôn được, suy yếu, Snape được Harry ôm trở về giường, sau đó nhìn anh xanh cả mặt, hỗn loạn thu dọn đồ đạc: “Làm… gì vậy…” Sau khi lấy từ trong tủ ra bộ quần áo ở nhà thật dày để mặc vào cho người bạn đời đã cả người vô lực, một thân ứa ra mồ hôi lạnh, Harry vừa ôm đối phương vào lòng, vừa cầm lấy song diện kính: “Bác sĩ Wills!” Rất nhanh, trong gương hiện lên khuôn mặt tươi tỉnh của bác sĩ Wills: “Đây? Anh Potter? Làm sao thế?” Harry thở phào: “Hôm nay ông trực à? Cảm ơn Merlin! Sev không thoải mái! Tôi lập tức qua đó, lò sưởi bên ông đã mở chưa?” Vị bác sĩ Bệnh viện Thánh Mungo này gần như đã trở thành bác sĩ riêng của Snape. Ông nhíu mày, cảm thấy giật mình trước vẻ vội vàng, tràn ngập lo lắng và những lời nói bối rối của Harry. Khoảng hai năm rưỡi trước, Snape không còn phải đi kiểm tra định kỳ nữa, cũng không xuất hiện vấn đề gì lớn: “Đúng vậy, anh có thể lập tức tới đây!” Snape thấy Harry hoàn toàn không nghe được lời của hắn, sau khi sắp xếp tốt tất cả liền ôm lấy hắn lao xuống tầng dưới, nắm một nắm bột Floo hô to ‘phòng khám bác sĩ Wills’, sau đó trực tiếp tiến vào ngọn lửa xanh. Đến lúc hắn lấy lại tinh thần, hắn đã thấy bác sĩ Wills cầm đũa thần đứng chờ trước lò sưởi. Sau một hồi rối loạn, Harry chỉ mặc một chiếc áo ngủ lôi thôi, chân đi dép bông trong nhà, vạt áo hỗn độn, tóc chẳng có ‘hình thù’ gì. Anh lo lắng nhìn Snape đen mặt nhận sự kiểm tra của bác sĩ Wills, lúc thấy hắn vốn im lặng lại đột nhiên cau mày và hơi hơi mấp máy môi, liền cầm lên một đồ vật gì đó. Anh cũng không xem nó là gì, trực tiếp niệm một lời chú, biến nó thành cái chậu nhỏ đưa tới bên miệng Snape. Bác sĩ Wills thu lại đũa thần. Với vẻ mặt cổ quái, ông nhìn Harry cẩn thận vuốt vai Snape đang ghé vào giường bệnh nôn khan, lại ngẫu nhiên liếc mắt tới cái chậu nhỏ được biến hình, khóe miệng co rút – ôi cái tách trà đã làm bạn với ông suốt 7 năm… Đợi tới lúc người yêu đã hộc ra được một ít nước, sau đó suy yếu nằm xuống, Harry gầm nhẹ với vị bác sĩ đang đứng bên cạnh xem trò vui: “Merlin! Bác sĩ Wills! Rốt cuộc là sao thế?!” Vuốt cằm, bác sĩ nheo mắt, quyết định ‘báo thù’ cho cái tách trà quen thuộc của mình: “A, anh Potter, tôi phải nói rằng…” Mắt chợt mở to, Harry bất an nhìn bác sĩ ra vẻ thực rối rắm, thực khổ sở. Anh lắp bắp: “Sao, như thế nào? Chết tiệt! Ông nói đi chứ!” Quay đi, chờ nghe được tiếng Đấng cứu thế hô hấp ngày càng dồn dập, thậm chí còn nghe được cả tiếng nghiến răng kẽo kẹt, bác sĩ mới quay đầu lại, tủm tỉm cười nhìn Harry đang ôm chặt Snape, một người sắc mặt tái nhợt, một người sắc mặt xanh mét: “… Chúc mừng! Ông Snape – mang thai!” Vừa muốn mở miệng bức bác sĩ nói ra kết quả, Harry sững sờ há hốc miệng, lộ cả răng nanh, biểu tình vẫn còn duy trì trong tình trạng kinh hoảng và phẫn nộ. Còn Snape sau một lúc sửng sốt, gương mặt đỏ bừng, thoáng không thể tin run run chạm tay lên bụng mình, ngẩn người nhìn nơi bằng phẳng đó. Một hồi lâu sau, Harry mới trúc trắc mở miệng: “Không thể nào… Chuyện này rất… A không… Merlin! Đứa nhỏ? Đứa nhỏ??? Đứa nhỏ!” Đấng cứu thế tiền nhiệm tựa hồ lâm vào vòng tuần hoàn ‘đứa nhỏ’ vô hạn, vô thức ôm chặt người trong lòng hơn, trợn mắt nhìn hư không, thì thào lẩm bẩm, một phút đồng hồ sau, đặt tay lên đùi mình, dùng sức! ‘Á ~!’ Bởi vì lực cấu của chính mình mà kêu thảm thiết, Harry rốt cuộc lấy lại tinh thần. Gương mặt đỏ bừng hưng phấn, anh luống cuống không biết phải kiềm chế như thế nào, hai tay không ngừng vuốt ve trên người Snape, cuối cùng, dừng lại trùm lên bàn tay đang đặt trên bụng của người yêu, thật cẩn thận vây quanh những ngón tay lành lạnh ấy, cúi đầu run rẩy thì thầm bên tai bạn đời: “Đứa nhỏ! Con của chúng ta! Merlin! Sev! Thật là kỳ diệu… Con của chúng ta… của chúng ta… Sev…” Snape nghe những lời nỉ non run rẩy mà dịu dàng bên tai, tâm hơi hơi buông lỏng. Chuyện vui nhiên ập tới cũng khiến hắn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng hắn biết ơn, biết ơn Merlin đã cho hắn kỳ tích này, một đứa trẻ, hắn và Harry, huyết mạch của hai người. Đó chính là mối liên kết vững chắc nhất, không thể bị chặt đứt giữa hắn và anh! Nhưng giây tiết theo, thân thể vừa muốn thả lỏng vì lời nói của Harry mà lại căng thẳng. “Từ từ! Không được!” Vị bác sĩ đang cực kỳ hài lòng đứng xem náo nhiệt kinh ngạc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đấng cứu thế. Ông nhướn mày, “Sao thế? Anh Potter, anh có vấn đề gì sao?” Không kịp trấn an người trong lòng khi thấy thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, Harry vội vàng nhìn bác sĩ, “Không, bác sĩ Wills, tôi thực sự rất vui sướng, hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có được… Nhưng nguyên nhân cũng chính là ở chỗ đó! Snape là nam mà! Hơn nữa thân thể của hắn! Merlin! Nếu, nếu chuyện này khiến hắn bị làm sao… Tôi thà rằng…” Ngậm miệng, Harry không thể nói hết yêu cầu. Anh cúi đầu, cọ cọ gương mặt người yêu, một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Sev, Sev đã phải chịu đựng quá nhiều… Bác sĩ, tôi không muốn hắn phải chịu chút thương tổn gì nữa, một chút cũng không! Cho nên…” Khóe miệng gợi lên, bác sĩ Wills nhìn người đàn ông trong lòng Harry dần dần thả lỏng. Ông gãi đầu, “A, đúng vậy, thân thể của ông Snape vẫn yếu ớt như trước. Hơn nữa, tuy rằng trước đây cũng đã có tiền lệ nam giới mang thai, nhưng vẫn phải nói đây là một kỳ tích. Pháp lực của ông Snape hầu như hoàn toàn bị phong bế, thế mà hai người vẫn có thể có con, chậc chậc, có lẽ anh Potter đây đúng là nhận được ưu ái sâu sắc của Merlin?” Dúi đầu vào cổ người yêu, Harry gầm nhẹ: Tôi không cần loại ưu ái này! Nếu Merlin thực sự ưu ái tôi, Sev sẽ không bị…” Snape thở dài, quay đầu, không tự nhiên nhẹ nhàng chạm môi lên trán Harry, biểu đạt sự trấn an mà mình không thể nói ra. Người đàn ông này, dù mình đã trở lại bên anh gần ba năm, thậm chí trên hộ khẩu hai người đã trở thành bạn đời, thế nhưng con người cường đại này vẫn bất an như trước, vẫn vì hắn mà cảm thấy thống khổ như trước. Xỏ tay vào túi, mỉm cười, bác sĩ nhìn hai người biểu lộ sự chân tình: “Không gay go đến như vậy đâu, anh Potter. Như vừa rồi tôi kiểm tra, ông Snape tuy rằng thân thể không khá lắm, nhưng đối với việc có đứa nhỏ tựa hồ cũng không thành vấn đề quá lớn. Hơn nữa, thật thần kỳ, chúng ta nên cảm tạ việc pháp lực của ông ấy bị phong bế, tình trạng này khiến những biến hóa thân thể trong quá trình mang thai trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, sẽ không gặp phải tình cảnh bị pháp lực bài xích hoặc quấy nhiễu. Sự thống khổ sẽ giảm đến thấp nhất, tuy nhiên anh sẽ phải vất vả đôi chút. Thai kỳ đầu, đại khái 4 tháng, chúng ta có thể dùng ma dược bổ sung cho sự hình thành của thai nhi cùng với một ít vật chất mà thai nhi cần. Nhưng 4 tháng sau, thai nhi sẽ bắt đầu hấp thu pháp lực.” Tạm dừng một chút, vừa lòng thấy Harry từ kinh ngạc chuyển sang lắng nghe chăm chú, bác sĩ tiếp tục: “Giai đoạn sau mới là thời điểm ông Snape khó trôi qua nhất. Giai đoạn trước, cùng lắm sẽ chỉ phải chịu những phản ứng mang thai bình thường mà thôi, có thể hơi suy yếu hoặc cảm thấy hơi hơi đau gì đó. Nhưng tới gian đoạn sau, thai nhi bắt đầu hấp thu pháp lực nhưng pháp lực mà thân thể ông ấy cung cấp được hoàn toàn không đủ cho thai nhi. Nguy hiểm có thể phát sinh vì pháp lực nhanh chóng xói mòn, cho nên, sẽ cần cả người cha còn lại của đứa nhỏ – cũng chính là anh, cung cấp tất cả pháp lực mà đứa nhỏ cần!” Harry nghe xong, nhíu mày, chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười của bác sĩ, hoài nghi: “Chỉ là như vậy? Ý tôi là, nếu hậu kỳ, tôi đảm nhiệm gánh nặng cung cấp pháp lực cho con tôi, Sev sẽ không phải chịu thương tổn gì?” Bác sĩ nhún vai: “Mang thai, cho dù là nữ phù thủy hay nam phù thủy, nhất định đều sẽ có mạo hiểm nhất định. Nhưng anh Potter, tôi chỉ có thể nói, tình huống của ông Snape coi như không tồi. Dù sao bạn đời của ông ấy là anh, pháp lực cường đại, thân thể khỏe mạnh, đủ để bảo vệ hoàn toàn cho ông ấy ~ Còn nữa, anh Potter, tôi đề nghị anh hãy hỏi ý kiến ông Snape trước một chút đi~” Do dự quay đầu, Harry bắt gặp đôi mắt đen tràn ngập sự vui sướng cùng với một chút bất an nho nhỏ. Nhận thấy vẻ khẩn cầu trong đôi mắt ấy, thật lâu sau, Harry thở dài, dịu dàng hôn lên đôi môi vì lúc trước không khỏe mà trở nên tái nhợt: “Được rồi, Sev…” Thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, anh ôm lấy hắn, nhìn vị bác sĩ đang cười tủm tỉm: “… Nói cho tôi biết tôi cần chú ý tới những vấn đề gì? Bác sĩ Wills, tôi muốn bảo đảm tất cả đều phát triển giống như lời ông vừa nói!” Buông tay, bác sĩ thỏa mãn cười: “Đương nhiên! Anh Potter, đầu tiên, dựa theo phản ứng của ông Snape, a, còn theo cả kết quả kiểm tra nữa, con của hai người đã xuất hiện gần hai tháng rồi, nhưng vì thể chất mỗi người khác nhau, tình huống bình thường còn sẽ kéo dài khoảng hơn tháng nữa. Ông Snape sẽ xuất hiện cảm giác không khỏe, như sự buồn nôn lúc trước, có lẽ sẽ chán ăn đối với đại đa số các loại hương vị, điều này anh cần cẩn thận quan sát.” Gật đầu, Harry thúc giục vị bác sĩ đang dùng ánh mắt ai oán chằm chằm nhìn cái chậu nhỏ anh vừa đưa Snape. Chậc lưỡi, bác sĩ bất đắc dĩ tiếp tục: “Thứ hai, tùy theo sự phát triển của thai nhi, sẽ xuất hiện cảm giác vô lực cùng với hơi hơi đau đớn. Điểm này, chúng ta có thể điều tiết thông qua ma dược, nhưng anh luôn luôn phải chú ý. Đầu tháng thứ tư, tuyệt đối cấm ông Snape đụng chạm đến các loại ma dược, đồng thời không được sử dụng phép thuật. Một ngày ít nhất mười tiếng phải nghỉ ngơi, sau đó cần vận động ở mức vừa phải, bởi thể chất của ông ấy còn kém hơn cả nữ phù thủy bình thường!” Harry siết chặt cánh tay đang ôm bạn đời, trầm mặt nhìn bác sĩ. Thở dài, bác sĩ giơ lên ba ngón tay: “Thứ ba… trong vòng 4 tháng, cấm – chuyện phòng the! Những thứ khác… hết 4 tháng này rồi nói tiếp!” Suýt thì ngã quỵ, Harry cắn răng, trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, ngay cả Snape cũng run rẩy khóe miệng. Nửa ngày sau, anh ôm hắn đi nhanh về phía lò sưởi. Trong nháy mắt khi ngọn lửa bùng lên, còn nghe được tiếng bác sĩ không ngừng truy đến cùng: “Sao sao? Anh Potter? Nhớ kỹ đó, trong vòng 4 tháng không thể làm chuyện phòng the! Sau 4 tháng – mới nói sau!” Nghe được câu ‘trả lời’ nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông vừa biến mất trong lửa, bác sĩ Wills cười híp mắt, phất tay, cáo biệt cái tách trà quen thuộc đã biến thành cái chậu nhỏ… “Tôi biết rồi! Bác sĩ! Đúng là cái nơ con bướm của Merlin!…”