Đại Giới – Ái Nô
Chương 57
Thời gian chậm rãi trôi qua, theo tình cảm càng ngày càng sâu nặng giữa hai người cùng với cuộc sống chung thân thiết – chậc, nhà Potter không lớn lắm, dường như nơi nào cũng có dấu vết tình yêu của họ. Tới ngày khai giảng của Hogwarts, Harry bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện gì đó. Mỗi ngày, anh bủn xỉn bỏ ra một giờ không ở bên Snape mà tới Hẻm Xéo, Quán Đầu Heo, thậm chí còn tới cả cửa hàng trang sức của Muggle. Đôi khi anh còn tới gặp George và Draco hỏi han. Điều này khiến Snape có chút ngạc nhiên.
Sau khi hắn trở về, anh chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút không rời khỏi hắn, thậm chí chỉ cần hắn tắm nhiều hơn vài giây đồng hồ, anh sẽ vọt vào phòng tắm tìm người. Thế mà bây giờ lại có thể đem tới tận một giờ dùng để lang thang?
Từ lúc Harry không ngừng rời khỏi nhà, Snape bắt đầu thoáng thấy bất an. Nửa năm nay, sự che chở và chiều chuộng của anh khiến hắn không thể ngăn mình không càng lúc càng trầm mê, rốt cuộc không thể chạy thoát, những thống khổ đã trải qua cũng dần phai nhạt. Thế nhưng hiện giờ, những hành động của Harry khiến Snape một lần nữa cảm thấy hoảng sợ và đau đớn. Hắn cố gắng ngăn cản mình không suy nghĩ lung tung, nhưng những suy nghĩ đột nhiên trào đến này giống như một lưỡi dao sắc nhọn, từng chút một đâm sâu vào tim hắn.
Trong lúc đương miên man suy nghĩ, chờ đợi bất an, Harry đột ngột trở về sau khi đã biến mất khoảng hai tiếng. Snape nhìn anh mang biểu tình do dự và giãy giụa, cảm thấy trái tim mình co thắt. Đừng! Đừng giống như điều hắn nghĩ chứ… Thế nhưng lúc Harry cất bước, Snape luống cuống muốn đứng lên trốn tránh, hành động bất ngờ của anh khiến hắn sững sờ ngây người.
Đấng cứu thế quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên trước hắn một chiếc hộp nhỏ màu xanh ánh bạc, gương mặt anh tuấn ngượng ngùng, khẩn trương, chờ mong và thoáng sợ hãi. Môi anh mấp máy cả nửa ngày, cuối cùng phun ra những lời nói khiến hắn có cảm giác như trong nháy mắt đi từ địa ngục tới thiên đường: “Severus Snape, ấy, em đã là người mang họ Potter rồi, nếu vậy, em có nguyện ý biến nó thành danh chính ngôn thuận không? Kết hôn cùng tôi đi, Sev!”
Giống như bị nguyền hóa đá, Snape cứng đơ ngồi tại chỗ. Cảnh tượng hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn khiến hắn không biết phải phản ứng như thế nào, nhưng rất nhanh, hắn tỉnh táo lại, cảm giác vui sướng và hạnh phúc vừa ập đến đã bị đè ép xuống một cách vô tình. Tuy rằng hắn đã tiếp nhận tình yêu của Harry, đồng ý sẽ ở lại bên anh, có lẽ là cả đời, nhưng hắn không thể đáp lại anh, hắn không thể chấp nhận để mình trở thành bạn đời danh chính ngôn thuận của Đấng cứu thế. Hắn có tư cách gì chứ? Dùng thân phận gì chứ? Một kẻ già nua đã 46 tuổi ư? Một tên Tử thần Thực tử à? Gián điệp hai mang sao? Hay là – nô lệ!
Ánh mắt Harry chưa từng rời khỏi gương mặt Snape, thấy rõ niềm hạnh phúc thoáng qua trên gương mặt nhợt nhạt mà anh yêu thương chuyển thành sự tuyệt vọng và kiên quyết. Harry biết, sự tình mà anh dự kiến đã xảy ra. Được rồi, sự tình mà Draco, George và Hermione dự kiến đã xảy ra. Snape trốn thoát, không phải cự tuyệt, không phải không muốn, mà là trốn tránh.
Harry cực kỳ hiểu rõ rằng tình cảm của Snape và của chính mình tuyệt đối không phải là sự phục tùng khế ước. Có lẽ thật sự có một chút nguyên nhân đó đi, nhưng hoàn toàn nhỏ bé tới mức không đáng để nhắc tới. Anh nhớ rõ ánh mắt mà người đàn ông này nhìn anh, bình tĩnh và thỏa mãn. Anh nhớ rõ người đàn ông này mềm mại và tin tưởng rúc vào ngực anh, không e dè, ném đi lớp vỏ kiên cường và vững chắc, chỉ vì anh mà để lộ sự nhu hòa không phòng bị.
Harry nhớ rõ mỗi lần ôm lấy hắn, đằng sau biểu tình mê mang gột rửa bởi ham muốn và khoái lạc chính là sự mê luyến sâu sắc. Anh nhớ rõ hắn cố gắng nghênh hợp và tiếp nhận, nhớ rõ mỗi rung động mê người của thân thể nhợt nhạt mà tuyệt vời kia, nhớ rõ những tiếng rên rỉ ngọt ngào, khàn khàn vỡ vụn mà khiến anh trầm mê.
Tất cả đều khiến Harry hiểu rằng Snape muốn che dấu tình cảm thật sự của mình, nhưng hắn cũng không muốn trực tiếp phản ứng lại lời bày tỏ của anh. Nếu bị bức quá, hắn sẽ cắn môi, ôm lấy thân thể gày gò vì dạ dày từng chịu thương tổn không thể hoạt động bình thường của mình, từ trong lỗ mũi thoát ra tiếng ừ hữ mơ hồ đáp lại.
Hít sâu một hơi, dưới sự cổ vũ và khuyến khích của bạn bè, Harry đã sớm chuẩn bị ‘trường kỳ kháng chiến’!
Đứng dậy, thu lại chiếc hộp tinh xảo chứa lời thề nguyện của mình, anh ngồi xuống bên cạnh Snape, ôm lấy người đàn ông trầm mặc này vào lòng, nhẹ nhàng thốt lên: “Ôi chao… Được rồi, Sev, tôi biết em đang lo lắng, nhưng đừng nghĩ một người Gryffindor, hơn nữa là một người Gryffindor họ Potter, sẽ buông tay! Tôi nghĩ trong ký ức cho dù là tốt đẹp hay tồi tệ của em – chậc, được rồi, không có tốt đẹp – một tên Gryffindor họ Potter cố chấp và quật cường đến thế nào. Tiếp theo, tiếp theo tôi sẽ khiến em và tôi cùng thề trước Merlin! Tuyên bố với toàn giới phù thủy là em thuộc về Harry Potter!”
Thân thể cứng đơ dần dần thả lỏng, nội tâm bắt đầu dao động, nhưng Snape cắn răng, hắn phải kiên trì! Đây là giới hạn của hắn! Nhưng hắn sẽ không lại làm ra hành động gì nữa, về sau biết được phản ứng của Harry khi đó vẫn luôn khiến hắn hối hận không thôi. Vì sao chứ, tên Potter đáng chết này, cứ như bây giờ không tốt sao, vì sao cứ bắt hắn phải đối diện với mặt xấu xí của bản thân…
“Sev… Kết hôn đi… Được rồi! Tiếp theo!”
“Tình yêu của tôi! Kết hôn cùng tôi được không? Ối… Được rồi! Tiếp theo!”
“Hô… hô… Sev ~ bảo bối… A, chết tiệt, chặt quá, không không! Hô… Kết hôn cùng tôi… A! Sev! Được rồi! Chúng ta còn nhiều thời gian mà…” …
Lần lượt Harry dùng hết thủ đoạn, thậm chí cả ‘sắc dụ’, ừm ừm, được rồi, là anh muốn tiến hành ‘dụ dỗ’ Snape lúc những tình cảm mãnh liệt khiến thần trí hắn mê mang, nhưng hiển nhiên, anh hoàn toàn bại trận! Người đàn ông này tuy rằng để lộ ra mặt mềm mại và yếu đuối, tuy rằng nguyện ý vì anh mà hiến dâng tất cả, chết tiệt, cũng sở hữu nghị lực sắt đá và sự cảnh giác được tôi luyện từ trong khổ ải, mà những điều này lại được dùng để phòng thủ trước sự ‘dụ dỗ’ của anh.
Qua mấy tháng dồn ép, tới lễ Giáng Sinh, anh cùng nhóm bạn thân đã hàn gắn lại, cùng nhau tới trang trại Hang Sóc. Sau bữa tối ngon lành của đêm Giáng Sinh, họ bị mọi người vây quanh, thậm chí ngay cả Hermione vốn đang bụng mang dạ chửa cũng vọt lên tuyến đầu.
Nữ phù thủy cau mày, xoa thắt lưng, không thèm để ý chồng muốn nâng cánh tay cho mình, nhìn Harry ngoan ngoãn bưng trà nước cho Snape, lên tiếng với suy nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Harry! Sao mà lâu thế! Hôn lễ mà cậu hứa hẹn cho mọi người đâu rồi! Cậu vẫn bảo cậu sẽ đem hôn lễ giữa cậu và thầy Severus làm quà sinh nhật cho con tớ kia mà!”
Ôm lấy thân thể đột nhiên cứng đờ của Snape, Harry bất đắc dĩ trợn trắng mắt, anh làm sao có thể rống to với phụ nữ mang thai chứ? Merlin! Anh sẽ bị mọi người trong phòng xé xác! Kể cả Draco Malfoy, người đã kết hôn cùng George!
Cố gắng kiềm chế, Harry bất đắc dĩ gầm nhẹ: “Cậu nghĩ là tớ không muốn chắc! Ôi! Merlin! Sev của tôi! Ôi chao, vì sao em không muốn kết hôn cùng tôi chứ! Đằng nào em cũng mang họ Potter rồi cơ mà!”
Run rẩy, Snape ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng làm tất cả mọi người ngậm miệng. Vì sao chứ? Vì sao phải bắt ép hắn? “… Chuyện… này… không… được… Har… ry…”
Harry luống cuống ôm chặt Snape, không ngừng giải thích và hôn lên trán, lên môi hắn. Ôi trời, hôm này anh có uống một chút rượu! Chết tiệt! Vì sao mình không thể bỏ cái tật xấu hay quá xúc động này chứ!
Xoa thái dương, Hermione nhìn Draco cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, lại lên tiếng: “… Thầy còn nghĩ về khế ước sao, thầy Severus? Bọn em biết, tất cả mọi người đều biết cái khế ước đó bị lập thất bại, vì sao thầy còn để mình phiền lòng vì cái thứ mà đám con hoang đó tự gọi là ‘khế ước nô lệ’?” Cô thậm chí còn bước tới, mở cổ áo Harry ra, để lộ đồ án đã trở thành nhạt nhòa tới mức khó nhận ra dấu vết: “Nó đang biến mất đây này!”
Hơi run rẩy, Snape đương nhiên biết, hắn từng một lần lâm vào khủng hoảng vì điều này. Khế ước từng làm hắn e ngại chán ghét, không biết từ lúc nào đã được hắn coi là mối dây liên kết duy nhất giữa hắn và Harry.
Tất cả mọi người trầm mặc. Đúng lúc có người định mở miệng, chú gia tinh cần mẫn vốn luôn tích cực yêu cầu hủy bỏ ‘ngày nghỉ’ mà Hermione vận động cho nó – Mimi chạy tới hỗ trợ, tức giận thét chói tai: “Vì sao các người lại nói chủ nhân Severus là nô lệ! Ông ấy không phải như vậy! Ông ấy là bạn đời của chủ nhân!”
Bị tiếng the thé đột ngột của gia tinh làm hoảng sợ, mọi người ngây ra nhìn Mimi kích động. Hermione lên tiếng trấn an: “Được rồi, Mimi, chúng ta biết, thầy Severus đương nhiên không phải là nô lệ! Chỉ là thầy không nên tự coi mình như vậy, cũng bởi vì cái khế ước thất bại chết tiệt đó!”
Biểu tình của Mimi trở nên hòa hoãn rất nhiều. Với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khinh thường, nó nhìn nhóm phù thủy mà danh tiếng tuyệt đối trong mười người đứng đầu giới phù thủy: “Cái khế ước kia là có hiệu lực đó, hoàn toàn hữu hiệu! Hơn nữa tuyệt đối không phải là khế ước nô lệ. Tuy rằng tôi cũng không biết nó, nhưng mà Mimi cảm thấy được khế ước này vô cùng cổ xưa. Nó liên kết chủ nhân và chủ nhân Severus lại cùng nhau! Dùng thân phận bạn đời! Từ một năm rưỡi trước cũng đã rất rõ ràng!”
Ối Merlin! Tất cả mọi người choáng váng, đây là tình hình gì chứ? Cái ‘khế ước nô lệ’ khiến bọn họ rối rắm, buồn bực suốt hơn ba năm, trong ý tứ của gia tinh chính là – hôn khế!!!
Lặng ngắt như tờ, trang trại Hang Sóc chìm trong im lặng. Một hồi lâu sau, nhãn tình Hermione mới sáng lên. Giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, cô bật dậy, lao vào thư phòng trong tiếng thét chói tai của Ron. Cô kêu lên: “Merlin! Vì sao mình không nghĩ ra chứ! Khế ước nô lệ cái gì chứ, chúng ta bị lừa gạt lâu như vậy!”
Sau khi Hermione biến mất, mọi người lấy lại tinh thần, bắt đầu bàn tán lung tung. Gia tinh bị ‘thẩm vấn’ liên tục, trở nên căng thẳng, mà sau khi nhận được câu trả lời cực kỳ mơ hồ của nó – ‘liên kết bạn đời’ – mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đợi, chờ Hermione có thể mang về tin tức tốt đẹp.
Gắt gao ôm lấy Snape, cảm nhận được hắn căng thẳng và kinh ngạc, Harry bỗng nhiên thấy một phút đồng hồ dài tựa như cả thế kỷ! Tới lúc anh không nhịn được muốn tiến vào thư phòng, Hermione cười lớn, ôm theo một cuốn sách cổ tới mức có thể tống vào triển lãm, trở về phòng khách dưới sự bảo hộ cẩn thận của Ron, ông chồng mặt mũi trắng bệch và nghiêm trọng.
Sau khi nghe được đáp án của Hermione, tất cả mọi người ngây ra như phỗng! Ôi Merlin, họ lãng phí nhiều thời gian như vậy, làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, đi một vòng luẩn quẩn lớn như vậy, cái thứ này không ngờ lại là khế ước hôn nhân!
Snape cứng ngắc ngồi trong lòng Harry. Hắn thậm chí không biết Đấng cứu thế từ lúc nào đã chuyển mình từ ghế sa lông lên hai chân rắn chắc, hắn vẫn còn đang cố tiêu hóa sự thật kinh người này.
Khế ước giữa hắn và Harry là một hôn khế cổ xưa, có tác dụng với những cặp phù thủy mà vì nguyên nhân nào đó mà cần một cuộc hôn nhân vững chắc dù không có tình cảm làm trụ cột. Thời điểm ký kết khế ước, bên cường thế sẽ có được sự chủ đạo hoàn toàn, mà bên yếu thế sẽ cảm thấy giống như bị khế ước thôi thúc, từ phục tùng và mong muốn một cách bị động tới chân chính động tâm, mà khế ước cũng sẽ sinh ra biến hóa theo sự chuyển biến tình cảm giữa hai người.
Nếu lúc bị bắt ký kết khế ước, tình cảm của hai người đều lạnh nhạt, như vậy ở giai đoạn chung sống đầu tiên, họ sẽ rơi vào trạng thái cuộc sống chỉ dựa vào mệnh lệnh và sự phục tùng, nhưng sẽ không chấm dứt hôn nhân. Tuy nhiên cuối cùng, vào lúc hai người đã yêu nhau, đồ án hình sao của khế ước sẽ chuyển thành bụi gai màu vàng, và rồi dần dần biến mất khi hai người hoàn toàn thuộc về nhau, mà lúc này, khế ước mới xem như chân chính thành lập.
Chẳng qua, khế ước này mới được dùng trong thời gian rất ngắn đã bị tuyên bố cấm sử dụng, bởi vì điều kiện của nó quá mức hà khắc, bên yếu thế thậm chí còn có cảm giác bị nô dịch hóa. Nó rất nhanh biến mất, bị thay thế bởi những khế ước tốt đẹp và dễ dàng hơn. Không còn ai sử dụng nó nữa, nhưng nào ngờ đám Tử thần Thực tử kia lại dùng nó như là khế ước nô lệ! Được rồi, miêu tả điều khoản của nó đúng là giống hệt khế ước nô lệ.
Theo Hermione phân tích, tên Pierce có lẽ đã lấy được nội dung của khế ước, không có hiểu biết kỹ đã vội vàng sử dụng. Dù sao khế ước nô lệ cũng đã biến mất khỏi giới phù thủy được mấy trăm năm rồi! Mà đám Tử thần Thực tử đang chạy trốn rõ ràng không có đường chạm tới bản khế ước đầy đủ vốn chỉ tầng lớp cấp cao của giới phù thủy và một số ít quý tộc lớn mới có và niêm phong cất vào kho! Ngay tư liệu trong tay cô cũng không có mô tả về đồ án của khế ước, cho nên lúc trước cô mới có thể bỏ qua bản khế ước này.
Mỉm cười, Hermione khép lại cuốn ‘Giới thiệu Khế ước cổ của Giới phù thủy’ mà cô mượn đọc hơn bốn năm từ nhà Malfoy nhưng vẫn bị đem gác xó. Cô thực lòng cảm thấy vui mừng cho hai kẻ vẫn còn đang đờ đẫn kia!
Hai phút sau, mọi người tiêu hóa xong tin tức này, không khỏi hò reo và hoan hô vui mừng. Vài giây đồng hồ sau, Đấng cứu thế nhảy dựng lên hô to, căn bản không ra từ ngữ gì, chỉ đơn giản là hét lên, sau đó nhảy qua nhảy lại quanh bàn ghế, biểu hiện y như một con khỉ quá mức hưng phấn!
Snape không tin nổi, hắn chịu đựng nhiều như vậy, buông tay nhiều như vậy, ai ngờ lại là kết quả này! Chết tiệt! Vì sao không phát hiện sớm hơn một chút chứ! Vì sao…
Thân thể bị Đấng cứu thế ôm chầm lấy, gương mặt ửng đỏ kề sát, bên tai vang lên tiếng anh lắp bắp: “Sev! Em yêu tôi? Em yêu tôi! Em là của tôi! Bạn đời của tôi! Tôi, của tôi! Oa ha ha! Của tôi! Của tôi!”
Mọi người nhìn Harry ôm Snape điên cuồng xoay tròn, sau đó lúc nghe được tiếng nức nở nho nhỏ chìm trong tiếng cười của Harry, đều trở nên trầm mặc. Họ yên lặng nhìn Đấng cứu thế buông người đàn ông đang bưng mặt xuống, gắt gao ôm lấy thân thể run rẩy ấy vào lòng, dịu dàng hôn lên môi, trấn an con người vừa được giải thoát…
1 phút, 5 phút, 10 phút sau, Snape ngừng run rẩy, nhưng cự tuyệt ngẩng đầu lên, đem mình cố gắng nhét vào vòng tay ôm ấp rộng mở của Harry. Mọi người bắt đầu cười vang, tiếng cười mang theo thiện ý, mang theo sự chúc phúc đối với niềm hạnh phúc mà người đàn ông này rốt cuộc có được…
Không biết từ khi nào, những bông tuyết lả tả bay trong không trung, nhiễm ánh vàng ấm áp trong ánh đèn chiếu ra từ trang trại Hang Sóc. Thỉnh thoảng tiếng gầm nhẹ ảo não mà bất đắc dĩ của ai đó vang lên trong âm thanh hỗn loạn mà vui vẻ, thoát khỏi căn phòng ấm áp, trôi đi giữa những bông tuyết không ngừng rơi xuống.
“Sev! Sev! Hiện tại em có thể đáp ứng lời cầu hôn của tôi rồi! Em yêu, kết hôn cùng tôi nhé!”
“… Không!”
“Á! Vì sao?!? A! Không! Sev! Đây không phải là sự thật! Oa oa! Em đã mang họ Potter rồi mà! A, không! Hôn khế có hiệu lực, chết tiệt! Tôi muốn đi Bộ Pháp Thuật! Tôi muốn đi kiểm tra hộ khẩu! Hiện tại! Lập tức! Lập tức… Ôi… Sev… Tôi yêu em…”
“Ha ha! Được đấy! Harry, cố lên! Hai người có thể đột phá 10 phút!”
“Cha đỡ đầu! Không thể thua Gryffindor! Ối! Buông! George Weasley!”…
Trong ngày lễ, Bộ Pháp Thuật tối đen. Tại sở quản lý hộ tịch của giới phù thủy, trên tấm biển đề ‘Hộ khẩu của nhân viên Bộ Pháp Thuật’ đột nhiên xuất hiện một vầng ánh sáng nhạt. Nếu có người lật xem, hẳn sẽ phát hiện trong sổ hộ khẩu đó có nội dung như thế này:
Chủ hộ: Harry James Potter
Thành viên: Severus Snape Potter
Quan hệ: Bạn đời
Mọi đau khổ đã nằm lại trong quá khứ. Hạnh phúc, có lẽ đã nằm sẵn trong một góc nho nhỏ khuất mắt, kiên nhẫn chờ đợi người đi tìm kiếm phát hiện ra…
Truyện khác cùng thể loại
274 chương
18 chương
18 chương
8 chương
55 chương
22 chương
4 chương
62 chương