‎‎‎Võ Huệ Phi thở một hơi thật dài, trong lòng dần dần bình ổn. Võ Huệ Phi luôn lo lắng, Tiêu Duệ ‎đi một mạch tới ngày hôm nay, hắn sẽ không “nôn” quyền lực có thể đạt được dễ như trở bàn tay trả lại ‎cho Lý Kỳ. Mà một khi Tiêu Duệ soán vị đăng cơ, vương triều Lý Đường sẽ hoàn toàn chơi xong. Đã ‎không có một đứa con làm hoàng đế, quý phi cao cao tại thượng như nàng, lúc đó thật sự sẽ rơi xuống ‎đất biến thành gà mái rồi. ‎ Trong sảnh, Lý Kỳ bắt lấy tay Tiêu Duệ không bịu buông, mặt đỏ bừng lên. Mà ngoài phòng, Lý Lâm Phủ ‎không khỏi thất vọng mà chà chà chân, cũng không có tiến vào trong phỏng, đi thẳng trở về viện lạc của ‎người Lý gia sống trong Tiêu phủ. ‎ Lại nói Lý Lâm Phủ cũng là hoàng tộc Lý Đường, nhưng nhánh hoàng tộc này lại một lòng một dạ muốn ‎lật đổ Lý Đường, cố gắng khuyến khích Tiêu Duệ soán vị xưng đế. Loại lòng dạ này nhìn qua ít nhiều có ‎chút cổ quái. Kỳ thật, cẩn thận mà nghĩ sẽ không khó hiểu rõ: đầu tiên Lý Lâm Phủ là một người rất có ‎dã tâm, hắn coi trọng quyền lực, không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Cho tới nay, Lý ‎Lâm Phủ đều vạn phần mơ ước đối với hoàng quyền cao cao tại thượng. Sau khi hắn cảm thấy bản thân ‎không có khả năng ngồi lên chiếc ghế kia, toàn bộ hy vọng của hắn đều ký thác trên người Tiêu Duệ. ‎Con rể làm đế, làm Quốc Trượng, có lẽ có thể an ủi tấm lòng tịch mịch là lại rục rịch kia của Lý Lâm Phủ. ‎ Nhưng dù sao Tiêu Duệ cũng là Tiêu Duệ, Tiêu Duệ không có đi theo “kế hoạch” hắn thiết kế, mặc dù ‎khoảng cách tới chiếc ghế kia chỉ có một bước. Trong lòng Lý Lâm Phủ hơi bực bội, vội vàng trở về ‎phòng ngủ của mình, ngay cả Lý phu nhân kêu gọi cũng không nghe thấy. ‎ Lý Kỳ đạt được “cam đoan” của Tiêu Duệ, tâm tình thả lòng mà dẫn Võ Huệ Phi rời khỏi Tiêu gia. Không ‎cần bao lâu, hắn có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên chiếc ghế kia, quân lâm thiện hạ, nói thiếu niên ‎thái tử không hưng phấn trong lòng đó là giả. ‎ Tiêu Duệ đứng ở cửa lớn Tiêu gia, nhìn xa giá Lý Kỳ và Võ Huệ Phi dần đi xa, nụ cười thản nhiên lập tức ‎không thấy. Sắc mặt hắn có chút âm trầm quay đầu lại nhìn bốn cô gái Lý Nghi: ‎- Nghi nhi, Dương Lan đi nơi nào rồi? Ta về phủ đã nhiều ngày, như thế nào không thấy tung tích của ‎nàng? ‎ Lý Nghi nhướn mày, thở dài: ‎- Nha đầu kia mất tích đã nhiều ngày, dẫn người tìm khắp thành cũng không có tung tích, cũng không ‎biết có phải hay không…. ‎ Trước mắt Tiêu Duệ hiện lên dung nhan vô cùng tuyệt mỹ của Dương Lan khiến Tiêu Duệ đột nhiên biến ‎sắc giật mình trong lòng. Tuy rằng Dương Lan đã trở thành nữ nhân của hắn, nhưng dù sao nàng vẫn là ‎con gái Dương Lăng. Nhớ tới dư nghiệt Tùy Triều Dương Lăng luôn thúc đẩy ở sau màn, một loại cảm ‎giác cổ quái bắt đầu nổi lên trong lòng hắn. ‎ Sau khi trầm ngâm thật lâu, Tiêu Duệ thở dài: ‎- Tùy nàng đi thôi. ‎ Ba ngày sau, đại điển tân hoàng đăng cơ rốt cục cử hành, thái tử Lý Kỳ như nguyện tiếp nhận vương ‎miện hoa lệ đại biểu quyền bình tối cao của Đại Đường mà hắn đợi hồi lâu kia. Lý Long Cơ lui về ở cung ‎Mạo Ninh, xưng thái thượng hoàng. ‎ Lý Kỳ đăng cơ tuyên bố đại xá thiên hạ, ngay cả Phu Mông Linh khởi binh theo giặc cũng được xếp vào ‎bên trong danh sách tân hoàng đặc xá. Đến lúc này, hoàng triều Đại Đường lật qua một trang Lý Long ‎Cơ, chân chính nghênh đón thời đại của Lý Kỳ. ‎ Tiếp đó, Lý Kỳ liếp tiếp ra hai chiếu thư, một đạo triệu Lý Hanh về kinh, một đạo thì triệu Phu Mông Linh ‎về kinh yết kiến. ‎ ‎… ‎… ‎ Công việc thay thế hoàng quyền cũ mới phức tạp, hơn nữa thiên hạ mới ổn định sau phản loạn Lý Tông, ‎nhiều việc còn dây dưa chưa làm xong Lý Kỳ lại vội vàng xưng đế. Nếu không có hai người Bùi Khoan ‎và Chương Cừu Kiêm Quỳnh phân chia chính sự rõ ràng, mà đại cục tổng thể lại nằm trong tay Tiêu Duệ, ‎Lý Kỳ căn bản không ứng phó được loại tình huống này. ‎ Hắn thật không ngờ, hoàng đế lại vất vả như vậy, trước mắt bày ra đống tấu chương giống như hòn núi ‎nhỏ, bên tai quanh quẩn tiếng dâng tấu của văn võ đại thần cả triều mồm năm miệng mười, mày Lý Kỳ ‎nhíu càng chặt. Hắn thở dài, chậm rãi buông bút son trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Duệ, cười khổ: ‎- Tỷ phu, trẫm thật không ngờ, làm hoàng đế lại có khổ mà không nói nổi như vậy… ‎ Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười cổ quái, cúi người thi lễ: ‎- Hoàng thượng, nếu đã làm vua của người, quân lâm thiên hạ nắm hết quyền hành, tự nhiên phải vất vả ‎một chút. Triều chính, quốc sự, quân vụ, dân sinh, thương nhân, nông canh… Những việc này, tất cả ‎đều cần hoàng thượng tự mình quyết đoán. Lãnh thổ quốc gia Đại Đường mênh mông ngàn dặm, dân ‎số phong phú, nếu muốn làm một vị vua đầy hứa hẹn sao lại dễ dàng? Nếu hoàng thượng muốn nhàn hạ, ‎cũng chỉ có thể buông thả triều chính này, từ đó… ‎ Lý Kỳ duỗi người, cười khổ: ‎- Trẫm đương nhiên muốn làm một hoàng đế tốt, nhưng nhiều chuyện phức tạp như vậy, đều chờ trẫm ‎ngự phê, ngay cả trẫm không ăn không ngủ sợ cũng không nổi… ‎ Tiêu Duệ khẽ mỉm cười: ‎- Chính bởi vì như thế, cho nên thần mới khẩn cầu hoàng thượng thi hành tân chính. Thành lập Viện Chính ‎Vụ, thiết lập một đại thần Thủ tướng Nội các, một hoặc vài đại thần Phó thủ tướng; mà trong Viện chính ‎vụ thì thiết lập nhiều tổ chức công, nông, binh, thương, học hình, phân biệt quản lý các chính vụ Đại ‎Đường… Quan lại tổ chức này, trợ giúp lẫn nhau, hạ cấp chịu trách nhiệm với thượng cấp, mà đại thần ‎thủ tướng Nội các thì trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng thượng… ‎ Lý Kỳ nhảu dựng lên, cúi đầu nói: ‎- Tỷ phu, lời huynh nói thật ra trẫm cũng có thể hiều. Nhưng quyền lực của các đại thần thủ tướng Nội ‎các quá lớn, chẳng phải tương đương với trẫm mất quyền lực… ‎ Tiêu Duệ thản nhiên cười: ‎- Đại thần thủ tướng nội các xử lý quốc chính, trong tay chỉ nắm giữ quyền lực không thật để quản lý ‎chính sự, mà không phải thực quyền… Mà trong kế hoạch tân chính của thần, còn cần thành lập một ‎Viện giám sát hình thành giám sát và chế hành Viện chính vụ. Viện giám sát có chức trách chỉnh đốn các ‎loại quan lại trong Viện chính vụ, phàm là Viện chính vụ muốn đưa ra lệnh đều phải được Viện giám sát ‎thông qua mới có thể thi hành… Mà Giám sát sứ trong Viện giám sát, có thể do thành viên hoàng thất và ‎Hàn lâm học sĩ công bằng chính trực làm. ‎ Lý Kỳ trầm ngâm, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, thần sắc nhìn Tiêu Duệ hơi cổ quái, hắn cúi đầu nói: ‎- Tỷ phu, dựa theo ý nghỹ tân chính này của huynh, như vậy, còn muốn hoàng đế trẫm làm gì? Triều ‎chính có Viện chính vụ, giám sát có Viện giám sát, hoàng đế trẫm chẳng phải là chỉ có thể tránh ở trong ‎cung xem náo nhiệt? ‎ Tuy rằng Lý Kỳ trẻ tuôi, tâm tư cũng đơn thuần, nhưng hắn cũng không phải thằng ngốc. Làm hoàng đế, ‎hắn cực kỳ mẫn cảm nhận ra được hoàng quyền của mình sắp nguy hiểm trong kế hoạch tân chính của ‎Tiêu Duệ. ‎ Tiêu Duệ lắc đầu: ‎- Hoàng thượng, nội dung tân chính quan trọng không phải phân quyền của hoàng thượng, mà là chia lo ‎cho hoàng thượng, tăng hiệu quả vận hành triều đình. Hoàng quyền độc tài, cũng là thống trị vạn dân ‎thiên hạ, mà chính quyền thuộc về Viện quốc vụ, đồng dạng vẫn là thống trị vạn dân thiên hạ, ai hơn ai ‎kém không phân rõ ràng… Về phần hoàng thượng lo lắng hoàng quyền rơi ra ngoài, thần nghĩ rằng cũng ‎không nhất định. Viện chính vụ và Viện giám sát cân bằng lẫn nhau, quyền lực này chỉ có thể vận hành ‎dưới quy phạm luật pháp Đại Đường và sự giám sát điều khiển của hoàng thượng… ‎ Lý Kỳ thở dài: ‎- Tỷ phu, trẫm nghe không hiểu. ‎ Tiêu Duệ thở phào một cái, khỏe miệng nở ra một nụ cười cổ quái, đột nhiên cúi đầu nói: ‎- Hoàng thượng, việc lựa chọn quan lại cao tầng trong Viện quốc vụ, đều do hoàng thượng nêu tên ‎thông qua Viện giám sát bổ nhiệm, mà Viện giám sát thi hành đủ loại giám sát với Viện chính vụ, cuối ‎cùng dâng tấu đến chỗ hoàng thượng, cuối cùng do hoàng thượng quyết đoán. Kể từ đó, Viện giám sát ‎thực hiện giám sát Viện chính vụ, mà hoàng thượng thì thực hiện theo dõi Viện giám sát, hai bên cân ‎bằng, mà hoàng quyền thì vượt qua cả hai. Hoàng thượng, tại sao lo lắng hoàng quyền bị rơi ra ngoài ‎đây? ‎ Lý Kỳ trầm ngâm không nói, cuối cùng hắn cũng rõ ràng lời Tiêu Duệ nói. Nhưng hắn vẫn lo lắng trong ‎lòng. Thậm chí, một ý niệm còn lặng lẽ thoáng hiện lên trong đầu hắn, từ bản năng hắn hoài nghi dụng ‎tâm đích thực của Tiêu Duệ. ‎ Nhưng hắn chợt xua tan điều này. Dùng hiểu biết của hắn đối với Tiêu Duệ, nếu hắn có lòng soán quyền, ‎lúc trước trực tiếp soán vị là được, cần gì trước tiên nâng mình lên hoàng vị sau đó lại hao hết tâm tư thi ‎hành tân chính cái gì. ‎ Lý Kỳ phức tạp liếc Tiêu Duệ một cái, thở dài nói: ‎- Tỷ phu, việc này quan trọng, trẫm muốn tiếp tục cân nhắc… Ngoài ra, trên triều hội ngày mai, trẫm sẽ ‎nói với các đại thần chuyện tân chính, nghe ý kiện mọi người một chút… ‎ Tiêu Duệ khẽ cười, khom người nói: ‎- Tất nhiên đều do hoàng thượng, thần cáo lui trước. ‎ Tiêu Duệ rời đi. ‎ Bóng dáng hắn vừa mới biến mất, bóng dáng già nua của Cao Lực Sĩ liền đi ra từ trong phòng. ‎ Cao Lực Sĩ chậm rãi kỳ rạp xuống trước bàn Lý Kỳ, cúi xuống không nói. ‎ Lý Kỳ khoát tay áo: ‎- Đại tướng quân đứng lên đi…. Đại tướng quân! đối với chuyện tân chính Tiêu Duệ vừa mới nói, ý ‎ngươi như thế nào? ‎ Cao Lực Sĩ run rẩy đứng dậy, ho khan vài tiếng, cúi đầu nói: ‎- Hoàng thượng, lão nô không hiểu quốc sự cũng không dám can thiệp quốc sự. Lão nô chỉ truyền đạt ý ‎chỉ của thái thượng hoàng mà thôi. Hoàng thượng, thái thượng hoàng nói, thái thượng hoàng và hoàng ‎thượng huyết mạch tương liên, thiên hạ Đại Đường chính là thiên hạ của Lý Đường, khi nào hoàng ‎thượng thi hành tân chính của Tiêu Duệ, thì hoàng thất Đại Đường nguy rồi… ‎ Ánh mắt Lý Kỳ ngưng lại, trầm giọng nói: ‎- Ý tứ của thái thượng hoàng là, Tiêu Duệ có lòng soán quyền của trẫm? ‎ Cao Lực Sĩ lại thở dài một tiếng, giọng nói trở nên có chút mờ ảo không định: ‎- Hoàng thượng, thái thượng hoàng nói, lòng của Tiêu Duệ người qua đường đều biết, vì cơ nghiệp Đại ‎Đường muôn đời, hoàng thượng phải phòng bị! ‎ Lý Kỳ nghe xong lời này, im lặng một lát, đột nhiên bĩu môi: ‎- Vậy thái thượng hoàng muốn trẫm làm thế nào? Diệt trừ Tiêu Duệ? ‎ Đầu vai Cao Lực Sĩ run một trận, cúi đầu không nói. ‎ Lý Kỳ đột nhiên cười ha ha: ‎- Trẫm không phải thằng ngốc, cũng sẽ không làm con rối. Đại tướng quân, ngài trở về chuyển cáo thái ‎thượng hoàng đi, nếu Tiêu Duệ muốn cướp giang sơn Lý Đường, đã sớm xuống tay, còn có thể để trẫm ‎đi lên ngôi vị hoàng đế sao? Tiêu Duệ vẫn là người trẫm tín nhiệm và dựa vào. Ít nhất, hắn làm không ít ‎chuyện cho trẫm, hôm nay trẫm có thể đăng cơ xưng đế, toàn bộ đều dựa vào sự bảo vệ của hắn. Nếu ‎không có Tiêu Duệ, có lẽ trẫm đã sớm chết dưới dao mổ của phản quân Lý Tông đi… Không hy vọng ‎nhìn thấy trẫm ngồi ở đây, cũng không phải Tiêu Duệ. ‎ ‎- Đi thôi, Đại tướng quân. Bẩm báo thái thượng hoàng, trẫm đã triệu Lý Hanh về kinh, nếu hắn không ‎quay về kinh, đừng trách trẫm không niệm tình cảm huynh đệ. Lý Kỳ khoát tay áo, trầm giọng nói. ‎ Cao Lực Sĩ mệt mỏi cúi người thi lễ, run rẩy mà rời khỏi ngự thư phòng, bước về chỗ sâu nhất trong ‎cung Mạo Ninh.‎