‎‎‎Trong điện lặng ngắt như tờ, bầu không khí tĩnh lặng mang theo chút áp lực, có thể nghe thấy rõ ‎tiếng hít thở dồn dập. Lý Long Cơ há miệng thở dốc, đột nhiên khoát tay áo phẫn nộ quát to: ‎ ‎- Bãi triều! ‎ ‎- Hoàng thượng có chỉ, bãi triều! ‎ Theo tiếng hô lanh lảnh run rẩy của Cao Lực Sĩ, chúng thần tâm tình phức tạp chậm rãi lùi ra khỏi đại điện. ‎Nhưng vừa mới đi đến cửa điện thì lại lui trở lại, Văn Đức điện đã bị quân lính An Tây phong tỏa, Lý Tự ‎Nghiệp cầm trong tay mạch đao sát khí đằng đằng đứng ở giữa cửa, hắc giáp quân đông nghịt đao ‎thương loang loáng xếp thành hai hàng. Đám quyền quý Đại Đường hít sâu một hơi khí lạnh, không thể ‎không dừng chân. ‎ Lý Long Cơ thân người run lên, vô lực mà phẫn nỗ quát: ‎ ‎- Phản, Tiêu Duệ, ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi dẫn quân bức cung đó là tử tội, trẫm, trẫm phải tru ‎sát cả nhà ngươi! ‎ Tiêu Duệ thản nhiên cười, thở dài, chậm rãi đi về phía trước vài bước. ‎ ‎- Hoàng thượng, xin trả lời câu hỏi của thần, Ngọc Chân điện hạ hà cớ gì… ‎ Lời này của Tiêu Duệ nói ra đều đều mà tràn ngập cừu hận âm trầm, mờ ảo như có như không truyền ‎vào trong tai của Lý Long Cơ. Sắc mặt Lý Long Cơ dần dần trở nên trắng bệch. ‎ ‎- Ngươi thật muốn mưu phản? ‎ Lý Long Cơ được Cao Lực Sĩ nâng đỡ chầm chậm đứng dậy. ‎ ‎- Ngọc Chân ngỗ nghịch với trẫm, chết chưa hết tội… ‎ Sắc mặt trắng bạch của Lý Long Cơ đột nhiên biến thành đỏ hồng, cánh tay run rẩy chỉ vào Tiêu Duệ: ‎ ‎- Muốn trách thì trách ngươi, tên nghịch tặc! ‎ ‎- Dục vọng là nguồn gốc mọi tội lỗi. Xem ra chính là cái đạo lý này. ‎ Giọng điệu của Tiêu Duệ tràn ngập vẻ tràm phúng. ‎ ‎- Hoàng thượng, ngài không biết là ngài quá đê hèn bẩn thỉu sao? Ngọc Chân, Ngọc Chân dẫu sao cũng ‎là muội muội ruột của ngài, mà ngài… Lại vô sỉ tới trình độ này. Có thể nói là người thứ nhất từ trước ‎đến nay, ngay cả bạo quân tiền triều Dương Quảng cũng không giống như ngài quên đi tam cương ngũ ‎thường (*: nội dung đạo nho, tham khảo ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Nho_giáo). ‎ ‎- Lão già! ‎ Tiêu Duệ đột nhiên bước nhanh về phía trước, vài bước đã bước lên hoàng đài, cúi xuống nhìn Lý Long ‎Cơ giận dữ, thấp giọng chửi một tiếng. ‎ Lý Long Cơ toàn thân chấn động, cả người run rẩy kịch liệt. ‎ ‎- Sự việc đã đến nước này… ‎ Tiêu Duệ chậm rãi lui xuống xoay người đi ‎ ‎- Cho ngươi hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, sự việc bố cao khắp thiên hạ, thể diện của hoàng ‎thất mất sạch. Để Tiêu mỗ đá ngươi từ trên ngôi vị hoàng đế xuống. Thứ hai, chính ngươi tự động thoái ‎vị nhường ngôi, truyền ngôi vị hoàng cho thái tử Lý Kỳ. ‎ Nói xong Tiêu Duệ bước nhanh bỏ đi. ‎ ‎***************** ‎ Tiêu Duệ ra khỏi Văn Đức điện, thần sắc âm trầm đứng ở trước cửa Văn Đức điện. Cách đó không xa, ‎Lý Nghi và Lý Kỳ dìu Võ Huệ Phi chậm rãi đi tới. Ánh mắt thanh u của Võ Huệ Phi dừng lại trên quan tài ‎của Ngọc Chân, không kìm lòng được khe khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu lên thật sâu nhìn Tiêu Duệ bên ‎hông đeo băng trắng. ‎ Lý Nghi bỏ mẫu tử Võ Huệ Phi qua một bên nhẹ nhàng đi tới, sắc mặt vô cùng vô cùng phức tạp. Phu ‎quân của mình dẫn quân bức vua cũng chính là phụ hoàng của mình thoái vị, một bên là chồng một bên ‎là cha, trong lòng Lý Nghi có một loại tư vị không thể nói thành lời. Nhưng mà cái chết của Ngọc Chân ‎hoàng cô quả thực là quá… Lý Nghi thở dài đôi mắt đỏ hồng, đôi môi mấp máy thật lâu không nói được ‎thành lời. ‎ ‎- Tử Trường… Nhất định phải như vậy sao? ‎ Rốt cuộc Lý Nghi buồn bã nói. ‎ ‎- Vốn không cần phải như vậy. ‎ Tiêu Duệ cắn răng, tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên nhu hòa hơn. ‎ ‎- Nghi nhi, thật sự ta không thể nuốt trôi cơn tức giận này được. Ông ta ngay cả tam cương ngũ thường ‎cũng vứt bỏ, lòng lang dạ sói đến mức này… ‎ ‎- Ta chỉ muốn làm cho ông ta thoái vị mà thôi, cũng chỉ vậy thôi. ‎ Tiêu Duệ chợt nói thêm: ‎ ‎- Nếu như ông ta không thoái vị, không chỉ Tiêu gia chúng ta ngay cả thái tử cũng không có cách nào an ‎toàn được. Sớm hay muộn chúng ta đều trở thành quỷ dưới đao của lão. Vì Tiêu gia, Nghi nhi, ta không ‎thể không làm như vậy, mong nàng đừng oán trách ta. ‎ Lý Nghi lại buồn bã thở dài, vừa mở miệng định nói thì đột nhiên nhớ đến câu "tam cương ngũ thường ‎cũng vứt bỏ" trong lời nói ban nãy của Tiêu Duệ không khỏi nhíu mày, trong đôi mắt tràn ngập vẻ mê ‎hoặc. Nhưng một người thông mình như nàng, hiểu rằng Tiêu Duệ tuyệt không vô duyên vô cớ nói ra lời ‎này, nàng bình tĩnh quay đầu lại nhìn Võ Huệ Phi, thấp giọng nói: ‎ ‎- Mẫu thân… ‎ Võ Huệ Phi thần sắc biến ảo một trận, đột nhiên quay đầu lại nhìn quan tài của Ngọc Chân thở dài, thật ‎lâu sau mới quay người lại nắm lấy bàn tay của Lý Nghi, ghé sát vào tai nàng thì thầm vài câu. ‎ Tiêu Duệ phẫn nộ quay đầu đi chỗ khác, không cần nghe hắn cũng có thể hiểu được là Võ Huệ Phi đang ‎kể lại chuyện năm đó khi Lý Long Cơ say rượu cường bạo Ngọc Chân. Chuyện này tuy rằng là một đoạn ‎vô cùng bí ẩn của hoàng gia nhưng những người thuộc thế hệ trước trong hoàng thất vẫn biết được vài ‎phần nội tình trong đó. ‎ Năm đó khi Lý Long Cơ say rượu nhận nhầm Ngọc Chân là Thái Bình, không để ý đến lời cầu xin đau ‎khổ của Ngọc Chân cường bạo nàng… Cuối cùng, nếu không phải Lý Long Cơ quỳ xuống sám hối, lại ‎có thêm vài vị hậu phi cầu tình, chú ý đến thể diện của hoàng thất, Ngọc Chân xấu hổ và giận dữ muốn ‎chết, lúc này mới không thể không nuốt xuống trái đắng này. ‎ Mà chính bởi vì nguyên nhân như vậy cho nên Ngọc Chân mới suốt đời không lấy chồng, xuất gia thành ‎đạo cô, trở thành một dạng khác trong đám công chúa hoàng thất. Mà cũng chính bởi vì như vậy cho ‎nên sau khi Lý Long Cơ lên ngôi hoàng đế mới vô cùng ân sủng Ngọc Chân, không chỉ ngoan ngoãn ‎phục tùng nàng mà còn phong thưởng không ngừng, thậm chí còn không tiếc tiền tài, bỏ mặc lời can ‎ngăn của văn võ toàn triều và sự phản đối mãnh liệt của dân chúng, vì Ngọc Chân xây dựng một tòa ‎cung thất xa hoa trong Yên La cốc, lấy nó làm nơi để nàng tu hành. ‎ Lý Nghi thuộc hàng hậu bối đương nhiên là không biết việc này nhưng Võ Huệ Phi sao có thể không biết ‎rõ việc này. Kỳ thật hai ngày nay Võ Huệ Phi cũng dần dần đoán được, sở dĩ Lý Long Cơ ra tay hạ độc ‎đối với Ngọc Chân hơn phân nửa là muốn giết người diệt khẩu. ‎ Lời này, tất nhiên là Ngọc Chân lấy nó "áp chế" hoàng đế không được xuống tay đối với Tiêu Duệ bởi ‎vậy mà khiến hoàng đế nổi ý giết người. ‎ Lý Nghi toàn thân kịch liệt run rẩy, sắc mặt của nàng từ đỏ hồng chợt biến thành tái mét. Nàng thật ‎không ngờ đến, phụ hoàng của mình lại… Dù thế nào nàng cũng không thể tiếp nhận được hiện thực tàn ‎khốc này, nàng kêu lên một tiếng, trước mắt tối sầm, thân người mềm mại ngã về phía sau, liền ngất đi ‎trong lòng ngực Tiêu Duệ. ‎ ‎**************** ‎ Thái tử Lý Kỳ tuổi còn trẻ đừng xa xa nhìn về phía Tiêu Duệ, trong mắt toát ra vẻ lo sợ không yên. Tiêu ‎Duệ phẫn nộ xung thiên dẫn quân bức vua thoái vị, điều này đã vượt xa khỏi tầm nhận thức của hắn. ‎Trong "âm mưu" của hắn và Tiêu Duệ, chỉ chuẩn bị thông qua các loại phương thức khác nhau, từng ‎bước từng bước làm tan rã thế lực của hoàng đế, đồng thời dần dần làm lực lượng của mình trở nên ‎mạnh mẽ. Sau đó ở đằng sau bức bách hoàng đế thoái vị nhường cho hắn, nhưng hiện tại Tiêu Duệ lại ‎làm việc này một cách gọn gàng trực tiếp, quả thực so với việc bức vua thoái vị cũng không có gì khác ‎biệt. ‎ Kỳ thực màn diễn bức vua thoái vị ngày hôm nay cũng không phải là ý muốn của Tiêu Duệ. Nguyên bản, ‎hắn chuẩn bị dùng mấy tháng thời gian, từng bước uy hiếp bức bách hoàng đế truyền ngôi lại cho thái ‎tử. Dù sao ở trong tiềm thức hắn cũng không nguyện ý làm một vị quân thần soán ngôi tiếng xấu lưu lại ‎muôn đời. ‎ Bởi vậy hắn mới giả bộ rời khỏi Trường An, biến thành ép bức Lý Long Cơ không thể không đem mấy ‎vạn liên quân Giang Nam và Lĩnh Nam điều đến phòng vệ quân Thổ Phiên, sau đó một lần nữa chậm rãi ‎mưu tính. Trong cái nhìn của hắn, không có mấy vạn liên quân ủng hộ, dưới sự khống chế của Trịnh Lũng, ‎hoàng đế gần như đã trở thành quân cờ nằm trong lòng bàn tay hắn, thoái vị chỉ là chuyện sớm muộn ‎mà thôi. ‎ Thậm chí Tiêu Duệ đều đã lên sẵn kế hoạch, sau khi nghỉ ngơi khôi phục nửa tháng ở châu, liền lấy danh ‎nghĩa phản quân Phu Mông Linh Sát xâm chiếm, đột nhiên đánh một đòn "Hồi mã thương", một lần nữa ‎quay trở lại phòng vệ Trường An. Đợi đến thời điểm thích hợp, hắn sẽ dùng biện pháp "nhẹ nhàng" khiến ‎cho hoàng đế ngoan ngoãn thối vị, thực hiện chính sách bình ổn quá độ trong bộ máy triều đình và ngôi ‎vị hoàng đế. ‎ Có thể không động đinh đao thì không động binh đao mới là tốt nhất. Vô luận là đối với Đại Đường hay ‎là đối với hắn đều không phải là việc xấu. Nhưng mà người tính không bằng trời định, đến cuối cùng vẫn ‎xuất hiện ngã rẽ. Ngọc Chân lại cùng Lý Long Cơ nổi lên xung đột, bị ban một ly rượu độc cho chết, ‎điều này khiến cho Tiêu Duệ không thể nào chấp nhận được. ‎ Thứ nhất, Ngọc Chân trong mấy năm nay đối với bản thân hắn tình thâm ý trọng và vô tư nỗ lực, vừa ‎nghĩ đến việc Ngọc Chân bị lão già kia vũ nhục, Tiêu Duệ liền cảm thấy đâu đớn xé rách tâm can. Vô tận ‎lửa giận cuốn lấy trái tim hắn khiến cho tất cả mưu tính và kế hoạch an bài trước đây đều biến thành bọt ‎nước, hoặc là không làm đã làm phải làm cho đến cùng, dẫn quân bao vây thành sau đó mãnh mẽ tiến ‎cung bức vua thoái vị. Bất luận thế nào hắn cũng nên báo thù cho Ngọc Chân, đẩy ra một ngụm ác khí ‎trong lòng hắn. Nếu như không phải bởi vì có Lý Nghi, hắn thậm chí còn có ý xử lý Lý Long Cơ. ‎ Cùng Tiêu Duệ đối mắt nhìn nhau thật lâu, Lý Kỳ chậm rãi đi tới. Việc đã đến nước này rồi hắn nhất định ‎phải làm cho rõ ràng: Tiêu Duệ là muốn bản thân làm hoàng đế hay là vì hắn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế. ‎ Lý Kỳ hít sâu một hơi, hắn rời ánh mắt đi. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đột nhiên cảm thấy Tiêu Duệ ‎ở trước mặt xa lạ và lạnh lùng. Đây mới chính là vị tỷ phu mà mình có thể tín nhiệm và ỷ lại sao? Trong ‎lòng Lý Kỳ càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng khó chịu. ‎ ‎- Tỷ, Tĩnh Nan quận vương… ‎ Lý Kỳ cúi đầu nói. ‎ Tiêu Duệ cúi đầu im lặng rồi đột nhiên bỏ đi. Chỉ là khi đi ngang qua Lý Kỳ, trong tai Lý Kỳ truyền đến ‎giọng nói đều đều của Tiêu Duệ: ‎ ‎- Kỳ đệ, bình tĩnh chớ nóng vội, ngôi vị hoàng đế kia trước sau cũng là của đệ. ‎ Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm. ‎ Bên cạnh, Võ Huệ Phi thần sắc đỏ bừng, ánh mắt có chút do dự theo bóng lưng Tiêu Duệ càng lúc càng ‎xa ánh mắt này dần dần trở nên phúc tạp. Bà tha thở dài một tiếng: ‎ ‎- Kỳ nhi, trở lại Thịnh vương phủ của con đi, yên lặng đợi chiếu thư thối vị của phụ hoàng con. ‎ Nhìn thấy Lý Kỳ thần sắc có vẻ không yên tâm, Võ Huệ Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: ‎ ‎- Kỳ nhi, con không cần lo lắng, Tiêu Duệ như vậy vẫn là vì Ngọc Chân… Nếu sự việc đã muốn tới nước ‎này rồi, con cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, chờ xem đi, chắc chắn phụ hoàng con sẽ hạ chiếu ‎thoái vị. ‎ Lý Kỳ nhướng mày, khẽ nói: ‎ ‎- Mẫu phi, giữa phụ hoàng và Ngọc Chân hoàng cô rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Ông ấy lại ra ‎tay… ‎ Ánh mắt phức tạp của Võ Huệ Phi một lần nữa chuyển dời về phía quan tài của Ngọc Chân, thanh âm ‎phiêu hốt mờ mịt: ‎ ‎- Đi thôi, hài tử, Ngọc Chân hoàng cô của con cũng là một người đáng thương… Nhớ kỹ lời của nương, ‎đợi sau khi con đăng cơ rồi hãy làm cho nàng ta một tang lễ long trọng. ‎ Võ Huệ Phi mẫu tử dắt tay nhau rời đi. ‎ Trong Văn Đức đại điện, Lý Long Cơ dưới sự dìu đỡ của Cao Lực Sĩ rốt cuộc cũng đứng dậy được. ‎Lão đứng trước ngai vàng của mình nhìn thật lâu, thần sắc dần dần trẫm tĩnh trở lại, bình tĩnh tới mức ‎khiến cho Cao Lực Sĩ cảm thấy sợ hãi. ‎ Lý Long Cơ đột nhiên mỉm cười, lão nhẹ nhàng khoát tay áo xoay người chậm rãi ngồi xuống, hai tay ‎lão nắm chặt tay vịn của ngai vàng, đôi mắt sáng ngời hữu thần đảo qua đám đại thần dáng vẻ lo sợ ‎đang đứng trong đại điện, sau đó lấy lại bình tĩnh cao giọng nói: ‎ ‎- Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan các khanh thay trẫm thảo một đạo chiếu thư. Trẫm tuổi già sức ‎yếu, không chịu nổi mệt mỏi quốc sự, truyền ngôi vị hoàng đế cho thái tử!‎