‎‎‎Trong khoảng khắc bước qua bậc cửa vẫn nhịn không được mà quay lại nhìn tòa thành hùng vĩ ‎phía xa xa, chỉ là cái nhìn này, tận sâu nơi đáy mắt toát lên vẻ u sầu vô cùng vô tận và lo lắng nhớ nhung. ‎ ‎- Ài… ‎ Tiếng thở dài tựa như giận dữ tựa như ai oán theo tiếng gió núi gào thét bay đi xa. ‎ Mà tại Tiêu gia ở trong thành, Lý Nghi sắc mặt trắng bạch đứng ở trong sân im lặng không nói năng gì, ‎đứng đằng sau là Lý Đằng Không, Chương Cừu Liên Nhi còn có cả Dương Ngọc Hoàn. ‎ Ngọc Chân đột nhiên bị hoàng đế ban chết, đối với Tiêu gia tứ nữ mà nói tin tức này không khác gì tiếng ‎sấm giữa trời quang mây tạnh. Không chỉ Tiêu gia ngay cả Chương Cừu Kiêm Quỳnh, thái tử Lý Kỳ và ‎Võ Huệ Phi, cho đến bây giờ đều nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, không thể nào tin tưởng. Ngọc ‎Chân công chúa luôn được Đại Đường hoàng đế yêu thương lại đột nhiên bị hạ độc thủ kinh thế hãi tục ‎như vậy. ‎ Không một ai biết vì sao, rốt cuộc là vì cái gì. Người trong hoàng thất không biết, văn võ đại thần toàn ‎triều không biết, đến ngay cả Cao Lực Sĩ cũng không biết. Nhưng bất kỳ ai cũng hiểu được, cái chết của ‎Ngọc Chân có lẽ là điềm báo hoàng đế sẽ ra tay đối với Tiêu gia. Có lẽ bởi nguyên nhân này mà cánh ‎cổng Tiêu gia luôn đông đúc mấy ngày nay bỗng nhiên trở nên vắng vẻ hẳn đi. ‎ Ngày trước đám hoàng tộc quyền quý nối đuôi nhau thành hàng dài qua lại không dứt, đến bây giờ ngay ‎cả một cái bóng cũng không thấy, giống như chạy trốn ôn thần tránh xa cánh cổng Tiêu gia. ‎ Dương Ngọc Hoàn, Chương Cừu Liên Nhi cùng với Lý Đằng Không ba người đưa mắt nhìn nhau, trao ‎đổi với nhau một cái ánh mắt. Hoàng đế ban chết cho Ngọc Chân đây là việc bí mật riêng trong hoàng ‎thất, làm người ngoài, nhất là vị hoàng thất công chúa Lý Nghi đang đứng trước mặt này, bọn họ mặc ‎dù trong lòng phẫn nộ nhưng cũng không dám nói gì. ‎ Lý Nghi chậm rãi quay đầu lại, thần sắc thê lương. Nàng khẽ thở dài: ‎ ‎- Liên nhi tỷ tỷ, Ngọc Hoàn muội muội, Không nhi, Tiêu Hổ được phái đi truyền tin cho Tử Trường đã trở ‎về chưa? ‎ Dương Ngọc Hoàn buồn bã thở dài: ‎ ‎- Đã trở lại, đang ở phòng phía trước chờ đợi. ‎ Lý Đằng Không nhíu mày: ‎ ‎-Tú nhi, cho hắn vào đây đi.. . ‎ Tú nhi vội vàng chạy đi đem Tiêu Hổ kêu vào. ‎ Tiêu Hổ trên mặt bám đầy bụi đất vội vàng chạy vào, yên lặng quỳ xuống đất, cao giọng nói: ‎ ‎- Bốn vị phu nhân, tiểu nhân đã đem bức thư của bốn vị phu nhân và của Ngọc Chân điện hạ một lượt ‎chuyển đến tay quận vương… ‎ Lý Nghi trong lòng run lên, buồn bã hỏi: ‎ ‎- Tiêu Hổ, Tử Trường nói thế nào? ‎ ‎- Quận vương… Quận vương nghe xong tin dữ này ngất xỉu ngay tại chỗ… Sau đó, quận vương sai tiểu ‎nhân mau chóng trở về, muốn tiểu nhân sau khi trở về bẩm báo với bốn vị phu nhân, trước khi quận ‎vương trở lại kinh thành, đóng cửa không ra. ‎ Tiêu Hổ buồn bã nói, nhất thời nhớ lại tình cảnh ngày đó Tiêu Duệ ở trong quân doanh sau khi nghe ‎được tin tức sắc mặt kịch biến đương trường ngất đi. ‎ Lý Nghi thở dài xoay người đi về phòng ngủ: ‎ ‎- Cứ làm theo ý của Tử Trường đi, Tiêu Hổ, thông báo cho tất cả hạ nhân trong phủ, không có mệnh lệnh ‎của tỷ muội chúng ta hết thảy không được bước ra khỏi cửa, đóng chặt cửa phủ đợi Tử Trường quay ‎trở lại kinh thành. ‎ Chương Cừu Liên Nhi và Dương Ngọc Hoàn khe khẽ thở dài, dắt tay nhau trở lại phòng ngủ của chính ‎mình. Lý Đằng Không oán hận dẫm chân, nhìn theo bóng lưng bơ vơ của Lý Nghi trong miệng thì thảo ‎lẩm bẩm, nhưng bên tai lại truyền đến một giọng nói thản nhiên: ‎ ‎- Không nhi! ‎ Lý Đằng Không quay đầu nhìn lại thì thấy phụ thân và mẫu thân sóng vai đứng cách đó không xa, đang ‎nhìn về phía mình. Lý Đằng Không không biết tại sao đôi mắt chợt đỏ lên, chạy nhanh đến, lao vào lòng ‎ngực Lý phu nhân, nức nở nói: ‎ ‎- Phụ thân, mẫu thân, tại sao lại như vậy? ‎ Từ lúc hoàng đế niêm phong Yên La cốc, Lý Lâm Phủ một nhà dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Đằng ‎Không lặng lẽ chuyển sang Tiêu gia. Hàng lông mày Lý Lâm Phủ khẽ giật: ‎ ‎- Không nhi, bình tĩnh một chút chớ nóng nảy. Tất cả đợi Tử Trường trở lại kinh thành rồi hãy nói. ‎ ‎- Nhưng mà hoàng thượng không hề triệu Tiêu lang trở về, chàng trở về như vậy có thể khiến cho hoàng ‎thượng… ‎ Lý Đằng Không lo lắng nói, chậm rãi rời khỏi lòng ngực Lý phu nhân, ‎ ‎- Phụ thân, hoàng thượng là bởi vì Tiêu lang mà giận lây sang Ngọc Chân điện hạ có phải không? ‎ ‎- Không hẳn, có lẽ không liên quan đến Tiêu Duệ. ‎ Lý Lâm Phủ khoát tay áo ngữ điệu chắc như đinh đóng cột. ‎ ‎- Nguyên nhân trong đó có lẽ vĩnh viễn là một điều bí ẩn. Còn như Tiêu Duệ trở lại kinh thành cũng rất ‎bình thường. Dù sao Ngọc Chân cũng là kiền nương (mẹ nuôi) của hắn, Ngọc Chân đã chết, phận làm ‎con trở về chịu tang cũng có thể nói được, ngày cả hoàng thượng cũng không thể… ‎ ‎* * * ‎ Bên ngoài Châu. ‎ Mặt trời chói chang đã lên quá đỉnh đầu, Tiêu Duệ một thân giáp trụ hiên ngang ngồi trên ngựa. Hắn ‎chậm rãi vuốt ve đầu ngựa, nhìn về phía Trường An, giơ cao cánh tay đang run rẩy, giận dữ hét lớn: ‎ ‎- Quay đầu, hồi kinh! ‎ Lý Tự Nghiệp ngồi vững trên ngựa, thanh đao bản rộng lạnh lẽ trong tay vung vẩy trong không trung, ‎hàn quang lập lòe. Hắn thúc ngựa dẫn đầu, phía sau là tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc của hai vạn Tây ‎kỵ. ‎ Suốt chặng đường mấy trăm dặm, đại quân Tiêu Duệ khi rời đi chậm chạp mất hơn mười ngày, lần này ‎đột nhiên quay trở lại kinh thành nhưng lại ngày đêm không nghỉ chạy đi, chỉ dùng thời gian hai ngày đã ‎đến nơi. ‎ Bên ngoài thành Trường An, Tiêu Duệ dừng ngựa. Hắn quay đầu lại nhìn Lý Tự Nghiệp, thần sắc tiều tụy ‎hốc hác, giọng nói khàn khàn: ‎ ‎- Tự Nghiệp, bao vây trường thành cho ta, tất cả hỏa pháo chuẩn bị … Không có mệnh lệnh của bổn ‎vương bất kỳ kẻ nào cũng không được phép ra khỏi thành hoặc vào trong thành! ‎ Trong Trường thành nhất thời trở nên hỗn loạn, thương nhân bách tính đều kinh hoảng thất sắc chạy ‎nhanh bẩm báo, mà Kiến Nam quân thủ hạ của Trịnh Lũng nhận nhiệm vụ bảo vệ Trường thành khiếp sợ ‎rối loạn hết cả lên. Không biết nên làm gì, cũng không biết nên ngăn cản Tiêu Duệ hay là… ‎ Thời tiết nóng bức, Ngọc Chân bị tứ tử (ban thưởng cái chết) được hoàng đế phái người hậu táng trong ‎Yên La cốc. Tang lễ đơn giản cũng vừa mới chấm dứt, bên ngoài Yên La cốc bị phong bế còn đóng ‎hơn trăm danh vũ lâm quân sĩ. ‎ Tiêu Duệ thần sắc âm trầm phóng ngựa chạy đến, theo sau là Lý Quang Bật và Lệnh Hồ Xung Vũ tay ‎cầm bảo kiếm sát khí đằng đằng. ‎ ‎- Tránh ra! ‎ Lệnh Hồ Xung Vũ quát lớn. ‎ Đám sĩ tốt này làm sao lại không nhận ra Tiêu Duệ đây, thấy Tiêu Duệ sắc mặt không tốt phẫn nộ mà tới, ‎lại biết quan hệ giữa hắn và Ngọc Chân, trong lòng đều phát run tự giác né tránh sang một bên để Tiêu ‎Duệ dẫn theo mười tên nha minh phi ngựa mà vào, bốc lên bụi đất đầy trời. ‎ Không lâu sau quân sĩ vũ lâm thủ vệ ở trước cửa cốc chợt nghe thấy tiếng khóc trầm thấp nức nở từ ‎trong cốc truyền ra. Tiêu Duệ quỳ rạp xuống trước ngôi mộ mới đắp, hai tay run rẩy vuốt ve mặt trước ‎tấm bia mộ, nước mắt như mưa. ‎ ‎" Đi thôi, lang quân, tân nương tử đang chờ ngươi đấy…" ‎ ‎"Tiểu oan gia…" ‎ ‎"Tiểu oan gia ăn không no, ngươi thật không biết tâm tư của ta?" ‎ ‎"Ngươi muốn thế nào thì làm như thế ấy đi, nhưng ngươi phải hứa với ta, tự mình phải bảo trọng." ‎ ‎........... ‎ Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Chân lộ ra vẻ vui sướng lại như trách mắng, giọng điệu nũng nịu mà ai ‎oán, tất cả lần lượt lên trước mắt Tiêu Duệ, vô số chuyện cũ trước đây như thủy triều kéo đến, trước ‎mắt hắn trở nên mơ hồ, như muốn nghẹt thở. ‎ Hắn tuyệt vọng ngồi trên thảm cỏ, hai tay cắm sâu vào trong lớp đất mềm nhũn trước mặt, đầu óc từ từ ‎trở nên trống rỗng, hắn ngơ ngác nhìn bia mộ, đầu óc choáng váng, ánh mắt mơ hồ, trái tim đau đớn ‎như nút toác. ‎ Hắn run rẩy từ trong lòng ngực lấy ra bức thư cuối cùng mà Ngọc Chân gửi cho hắn, dùng lửa đốt nó ‎thành tro bụi trước mộ phần. Hắn dùng hết sức lực đánh mạnh một quyền vào bia mộ, hoàn toàn không ‎phát hiện ra nắm tay mình đã bị bia mộ cứng rắn phản kích làm cho máu thịt lẫn lộn, hít thở kịch liệt, hắn ‎giống như một đầu dã thú gào lên một tiếng: ‎ ‎- Lão súc sinh! ‎ ‎*** ‎ Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp ba ngàn cung điện Đại Đường, thâm cung điện vũ tầng tầng lớp lớp nguy ‎nga, cao vút và hoa lệ, nhưng không thể che lấp đi bầu không khí nặng nề và áp lực thật sâu. ‎ Tiêu Duệ dẫn quân vây thành, văn võ toàn triều đều bị hoàng đế triệu gọi vào cung thương nghị đối sách. ‎Nhưng Lý Long Cơ đợi hơn nửa ngày, trong đám quần thần không phát hiện ra thân ảnh quen thuộc, ‎cũng không phát hiện ra tung tích của Trịnh Lũng. Trong lòng ông ta dần dần trầm xuống, lòng bàn tay ‎nhớp nháp run rẩy: ‎ ‎- Người đâu, mau truyền Trịnh Lũng! ‎ Cao Lực Sĩ đứng ở sau lưng ông ta, thân người cúi xuống càng thêm sâu, một đầu tóc bạc không gió ‎mà lay động, thấp giọng than thở nói: ‎ ‎- Hoàng thượng, sợ rằng Trịnh Lũng sẽ không đến đây… ‎ Lý Long Cơ thân người rúng động, bỗng nhiên đứng bật dậy, tức giận nói: ‎ ‎- Trịnh Lũng!? Hắn… Hắn phản bội trẫm!? ‎ Cao Lực Sĩ thở dài không nói thêm gì nữa, tiếp đó nghe một tên tiểu thái giám quỳ trước cửa Văn Đức ‎điện, thanh âm run rẩy: ‎ ‎- Hoàng thượng, hoàng thượng, Tĩnh Nan quận vương dẫn theo mấy ngàn quân An Tây mang theo quan ‎tài Ngọc Chân điện hạ đã xông vào trong cung đang tiến đến đây… ‎ Thanh âm của tiểu thái giám vừa dứt thì tiếng nhạc đưa tang ai oán nức nở từng trận từng trận truyền ‎vào trong Văn Đức điện. Văn võ toàn triều trong lòng rúng động, bọn họ rõ ràng nghe xen lẫn trong tiếng ‎nhạc bi thương ai oán kia là tiếng bước chân rầm rập và tiếng binh khí va chạm vào nhau đã gần trong ‎gang tấc. ‎ Lý Long Cơ ngã bịch xuống ngai vàng hoàng đế của mình. Tiếng nhạc đưa tang đột nhiên trở nên hùng ‎hồn, đám vũ lâm quân sĩ thủ vệ ở bên ngoài Văn Đức điện trừng mắt há hốc miệng nhìn đám đại hán An ‎Tây quân trên người mặc áo tang vác quan tài đặt xuống quảng trường trước cửa điện, sau đó xếp ‎thành vòng tròn, mạch đao trong tay cắm trên mặt đất, quỳ một gối hướng về phía quan tài. ‎ Hơn mười người mặc váy trắng trong tiếng nhạc bi thương quyến luyến, vây quanh quan tài u ám bắt ‎đầu múa. Cánh áo trắng bạch và giải băng dài bay múa đầu trời giống như màn tuyết vô cùng vô tận. ‎ Đột nhiên, tiếng nhạc bi thương chợt chuyển, tiếng trống đùng đùng đùng bỗng vang len. Hợp với tiếng ‎trống là tiếng tiêu như kể lể như khóc than. Một người ca cơ chậm rãi đi ra giữa sân, áo váy bay bay, cất ‎tiếng hát: ‎ ‎"Kiêm gia thương thương bạch lộ vi sương Nghiễm tụ phiêu phiêu kim tại hà phương Kỷ kinh thương tang kỷ độ bàng hoàng Y cư miểu miểu chung thành tuyệt hưởng … ‎...Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương Yểu điệu nhi, hà xử quy hương Y cư miểu miểu, chung thành tuyệt hưởng..." ‎ Cỏ lau trắng xóa vì sương Váy dài tha thướt nay phương trời nào? Tang thương lắm thì do dự lắm Mịt mù tan áo áo quần quần ‎-------------------- Cỏ lau trắng xóa vì sương Ai kêu người ấy ở phương trời nào? Còn tĩnh mịch nơi quê hương đó Mịt mù tan áo áo quần quần ‎ Bài hát “Tại thủy nhất phương” – phim “Mẫu nghi thiên hạ / The Queens (2008)” http://www.dienanh.net/forums/showth...Queens-(2008)? ‎ ‎ Tiếng ca bách chuyển thiên hồi, quyến luyến vô cùng, cho dù là đám hán tử An Tây trái tim như sắt thép ‎cũng bị tiếng ca bi thương mà tuyệt vọng này lay động, càng không nói đến đám đại thần quyền quý ‎đang đứng lắng nghe trong Văn Đức điện. ‎ Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan ánh mắt phức tạp liếc nhìn nhau, thở dài im lặng cúi thấp đầu. ‎ Bịch bịch bịch! ‎ Một loạt tiếng bước chân trầm thấp mà hữu lực truyền đến, Tiêu Duệ một thân giáp trụ, bên hông buộc ‎dải băng trắng, từng bước từng bước đi lên cầu thang, chậm rãi đi vào Văn Đức điện. Sĩ tốt thủ vệ đưa ‎mắt nhìn nhau không kẻ nào dám đứng ra ngăn cản hắn. ‎ Tiêu Duệ đi vào trong điện, mắt không kiêng kỵ, đứng ở điện lạnh lùng nhìn hoàng đế Đại Đường cao ‎cao tại thượng. ‎ ‎- Tiêu Duệ, ngươi muốn… muốn làm gì? ‎ Lý Long Cơ mạnh mẽ đè nén trái tim đang kinh hoảng đập loạn trong lồng ngực, trầm giọng quát. ‎ Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên nụ cười lạnh lẽo, hắn chậm rãi bước về phía trước vài bước, lạnh lùng nói: ‎ ‎- Hoàng thượng, thần muốn hỏi một chút, Ngọc Chân điện hạ gia thân nhà thần rốt cuộc đã phạm vào tội ‎gì mà phải chết thảm đến như vậy...‎