‎‎‎Lý Kỳ chậm rãi đi tới giữa sân, trên khuôn mặt trẻ tuôi mà non nớt hiện lên vẻ kích động: ‎- Các vị tướng quân, xin đứng lên. ‎ Tiêu Duệ khoát tay áo, ra hiệu bằng mắt tới một nha binh phía sau Lệnh Hồ Xung Vũ, nha binh dũng ‎mãnh liền gật đầu nhận lệnh mà đi. Không bao lâu, vài nha bình liền bước vào trong phòng. Có người ‎ôm vò rượu, có người thì nắm chặt một con gà trống lớn đang liều mạng giãy dụa trong tay. ‎ Mỗi nha binh còn lại đều đặt lên bàn một chiếc bát sứ thô, sau đó đổ đầy rượu. Ngay sau đó, Lệnh Hồ ‎Xung Vũ tự mình tiến tới, lấy một chiếc dao găm sắc bén cắt qua cổ họng gà trống, để tràn đầy một ‎chén máu lớn. Một nha binh bưng chén máu gà đỏ bừng lên, lần lượt đổ một chút lên từng bát rượu, ‎máu gà đỏ tươi chợt nhuộm rượu màu xanh biếc thành màu đỏ thẫm. ‎ Lý Kỳ tiến lên một bước, nâng một chén rượu máu lên, cất cao giọng nói: ‎- Các vị, cổ nhân uống máu ăn thề, hôm nay, bổn vương cùng các vị cũng noi theo cổ nhân… Sau khi ‎uống hết chén rượu này, chúng ta đều phải đồng tâm hiệp lực, không buông không rời, cùng chung họa ‎phúc sống chết! Nếu như có kẻ vi phạm lời thề, trời tru đất diệt! ‎ Lý Kỳ uống từng ngụm từng ngụm rượu máu, chậm rãi dùng sức quẳng bát rượu vỡ trên mặt đất, khóe ‎miệng còn dích một chút đỏ tươi. Tiêu Duệ thản nhiên cười, làm người thứ hai nâng chén rượu lên ngửa ‎đầu uống. ‎ ‎… ‎… ‎ ‎- Báo! ‎ ‎- Báo! ‎ Hai lộ thám mã gần như cùng chạy tới ngoài phòng. Mọi người trong phòng thoải mái chè chén, phần ‎lớn đã có men say 7 thành. Mà Trịnh Lũng tửu lượng thấp nhất, đã ngà ngà mông lung, loay hoay vỗ bả ‎vai tướng quân bên cạnh, thì thào nói một chút lời rượu người bên ngoài căn bản nghe không hiểu. ‎ Lý Kỳ đã sớm say ngất đi. Hôm nay thái tử nhỏ tuổi thật sự là rất kích động. Đối với hắn mà nói, từ ngày ‎hôm nay trở đi, hắn đi theo Tiêu Duệ lên một con đường không lối về, tiến về phía trước, một bước lên ‎trời, lui về phía sau, vực sâu vạn trượng. ‎ Lúc này, đầu óc Tiêu Duệ đương nhiên vẫn duy trì tỉnh táo khác thường, nghe được tiếng quân báo ‎truyền đến bên ngoài phòng, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười bình tĩnh, hắn gật đầu, cao giọng hô: ‎- Truyền! ‎ ‎- Báo, Tiết độ phó sứ An Tây Ca Thư Hàn dẫn quân giành lại Kỳ Sơn, tiêu diệt toàn bộ 5000 phản quân ‎Lý Tông! ‎ ‎- Báo, phản quân Lý Tông bị ba lộ đại quân triều đình giáp công bên ngoài Lợi Châu, ba lần đều bại trận, ‎tháo chạy… Ngày 5, Lý Tông chạy trốn tới Miên Châu, bị vây trong thành… Ngày 19, Lý Tông tự vẫn tạ ‎tội với thiên hạ… ‎ Người cảm giác say trong sảnh không tiếng động rõ ràng bị hai quân báo này làm bừng tỉnh. ‎ Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, cao giọng cười: ‎- Các vị tướng quân, phản quân Lý Tông bại vong, quân ta có thể xuất sư Đồng Quan, thu phục Trường ‎An… Người tới, truyền quân lệnh của bổn vương, sáng sớm ngày mai toàn quân xuất phát tới thành ‎Trường An! ‎ ‎- Rõ. Mọi người bỗng nhiên đứng dậy, hưng phấn mà khom người hét to. ‎ Chỉ có Trịnh Lũng lắc đầu thở dài giống như còn say, thầm nghĩ: “rốt cục vở tuồng vẫn phải trình diễn…” ‎ ‎============================= ‎ Lương Châu. ‎ Trong thành cũng không hoa lệ thế nào, thậm chí còn có chút đơn sơ. Trong nha môn Thứ sử, căn nhà ‎nhỏ bé lúc này là nơi hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ khôi phục thần sắc cao cao tại thường và bình ‎tĩnh tự nhiên ngày xưa, sự suy sụp và hoảng sợ mấy ngày nay sớm trở thành hư không. ‎ Tuy rằng phản quân Lý Tông được xưng 20 vạn, nhưng lực chiến đấu chân chính chẳng qua hơn mười ‎vạn. Lý Tông vừa dẫn qua rời khỏi Lương Châu, Lợi Châu liền đối mặt với mười vạn đại quân tinh nhuệ ‎dùng khỏe đánh yếu được chia thành ba đường bọc đánh của triều đình Đại Đường, liên tục bôn tập mà ‎lương thảo tiếp thế thiếu thốn, phản quân Lý Tông đành phải vội vàng nghênh chiến. ‎ Cuối năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu này, Lý Tông và hoàng đế Đại Đường bắt đầu thật sự ý nghĩa ‎giao phong chân chính. Suốt ba ngày đêm huyết chiến, liên quân Lĩnh Nam và Giang Nam triều đình triệu ‎tập đến áp dụng chiến thuật xâm chiếm từng bước, dùng cái giá trầm trọng thương vong hơn 1 vạn ‎người, tách nhỏ phản quân Lý Tông ra, tiêu diệt từng chút. Sau đó tại một nơi gọi là Dã Mã Than, triển ‎khai tác chiến đối diện với chủ lực của phản quân Lý Tông. ‎ Một trận chiến Dã Mã Than, trong lửa giận hừng hực của Lý Long Cơ, liên quân Lĩnh Nam và Giang Nam ‎giải quyết dứt điểm, không để ý đến thương vong, cuối cùng tiêu diệt toàn bộ phản quân Lý Tông trên ‎Dã Mã Than. Lý Tông dẫn hơn ngàn thân quân giết ra khỏi vòng vây. Kỳ thật, tin tức quân báo Tiêu Duệ ‎có được có chút sai lệch, không phải Lý Tông tự vẫn tạ tội, mà bị một giáo úy thủ hạ của hắn chặt bỏ ‎đầu, sau đó loạn quân này mang tới đầu hàng truy binh của triều đình. ‎ Phản quân được xưng 20 vạn của Lý Tông kia trừ bỏ một số tàn binh chạy loạn vào Thổ Phiên ra, phần ‎lớn không chết thì bị bắt. Phản quân Lý Tông thanh thế lớn đến lúc này tan thành tro bụi, phản loạn Lý ‎Tông hoàn toàn bình ổn. Đương nhiên, liên quân Giang Nam và Lĩnh Nam cũng thương vong thê thảm và ‎nghiêm trọng, 12 vạn quân mã sau chiến đấu không còn một nửa. ‎ ‎- Lực Sĩ, tình hình Trường An thế nào? Lý Long Cơ thu ánh mắt phức tạp từ ngoài phòng trở về, quay đầu lại liếc mắt Cao Lực Sĩ ngày càng ‎già nua một cái. ‎ Kỳ thật Cao Lực Sĩ còn trẻ hơn Lý Long Cơ vài tuổi, nhưng trải qua lần loạn lạc này, tóc Cao Lực Sĩ gần ‎như trắng toát, diện mạo thần sắc chợt già nua đi trong thời gian rất ngắn. ‎ Cao Lực Sĩ run rẩy lắc đầu, cúi đầu nói: ‎- Hoàng thượng, Quận Vương Tĩnh Nam đã dẫn quân rời khỏi Đồng Quan, hộ vệ thái tử điện hạ và Huệ ‎Phi nương nương cùng với một đám đại thần lưu thủ, thu phục Trường An chờ hoàng thượng về kinh. ‎ Cao Lực Sĩ nói tới đoạn sau, tự cảm thấy có chút chột dạ. Đối với biểu hiện của Tiêu Duệ trong lần phản ‎loạn Lý Tông này, Cao Lực Sĩ chuẩn bị không kịp. Trong lòng và trong ấn tượng của Cao Lực Sĩ, Tiêu ‎Duệ tuyệt đối trung thành phụ thuộc hoàng thượng. Nhưng hiện giờ Tiêu Duệ lại nắm trọng binh, chỉ trú ‎đóng ở Đồng Quan, không những buông tha Trường An, còn để cho phản quân Lý Tông nam hạ đuổi ‎giết hoàng đế… ‎ May mà, quân mã triều đình đã sớm có phòng bị, dùng khỏe đấu mệt xử lý Lý Tông. Nhưng, nếu chẳng ‎may…. ‎ Cao Lực Sĩ run lên trong lòng, vụng trộm liếc thần sắc trên mặt Lý Long Cơ một cái. ‎ Sắc mặt Lý Long Cơ quả nhiên cực kỳ âm trầm. Từ mấy tháng trước, Lý Long Cơ bắt đầu nổi giận lôi ‎đình. Sau lưng, lão đã không biết mắng Tiêu Duệ bao nhiêu lần, thậm chí có lúc, trình độ thô tục của ‎những lời này, cũng khiến Cao Lực Sĩ cảm thấy khó nghe. ‎ Cao Lực Sĩ âm thầm thở dài, Tiêu Duệ muốn làm cái gì, hắn đương nhiên đoán ra vài phần. Nếu hắn có ‎thể đoán ra được, chắc chắn hoàng đế cũng không phải thằng ngốc. ‎ ‎- Chờ trẫm về kinh? Lý Long Cơ cười lạnh: ‎- Tiêu Duệ thật sự là thần tử cốt cán của trẫm, trẫn bị 20 vạn phản quân Lý Tông vây công tại Kiếm Nam, ‎hắn lại dẫn quân tránh ở Đồng Quan không ra, hừ, ngồi xem trẫm… ‎ Hắn thở dài một hơi, sắc mặt bình tĩnh lại. Thật lâu sau, hắn mới thản nhiên thở dài nói: ‎- Lão già kia, trẫm tự hỏi đối đãi với Tiêu Duệ không tệ, vì sao hắn lại đối với trẫm như thế? Ngươi nói ‎thật ra xem, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? ‎ Cao Lực Sĩ do dự một hồi, cúi đầu nói: ‎- Hoàng thượng, lão nô cho rằng, có thể là Tiêu Quận Vương nóng lòng hộ vệ thái tử… ‎ ‎- Chẳng lẽ trẫm còn kém thái tử sao? Trẫm mới là hoàng đế Đại Đường, làm thần tử Đại Đường, hắn cần ‎hộ vệ đầu tiên chính là trẫm, mà không phải thái tử! Lý Long Cơ phẫn nộ rít gào lên, bỗng nhiên đứng dậy, cánh tay già yếu cũng hơi phát run: ‎- Thành lập tư quân ở An Tây, còn tự tạo súng ống pháo…. ‎ Nói tới đây, Lý Long Cơ đột nhiên dừng lại. Trong lòng có chuyện, nhưng hắn cũng không thể nói thẳng ‎ngay trước mặt Cao Lực Sĩ. Những gì Tiêu Duệ đã làm, trong lòng Lý Long Cơ sớm đã nên thiên đao ‎vạn quả. Nhưng thế cục trước mặt, hắn cũng không thể trực tiếp khởi binh hỏi tội Tiêu Duệ, một khi bức ‎Tiêu Duệ đang nắm giữ trọng binh phản, chỉ sợ càng khó đối phó hơn Lý Tông. ‎ Cao Lực Sĩ không kìm nổi lòng mà thở dài. ‎ Lý Long Cơ đột nhiên vỗ bàn, quát: ‎- Truyền ý chỉ của trẫm. ‎ Thân thể Cao Lực Sĩ chấn động, khom người xuống thi lễ. ‎ ‎- Truyền chỉ, ca ngợi Quận Vương Tĩnh Nan Tiêu Duệ, Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng, Tiết độ phó ‎sứ An Tây Ca Thư Hàn cùng các tướng thuộc hạ, có công thủ vệ Đồng Quan, thu phục Trường An, đợi ‎sau khi trẫm về kinh sẽ phong thưởng thêm. Lý Long Cơ nói rõ từng chữ: ‎- Lão già kia, ngươi tự mình dẫn người chạy tới Trường An, lại truyền một đạo mật chỉ của trẫm, nhanh ‎chóng lệnh Trịnh Lũng dẫn quân Kiếm Nam rời kinh trở về Kiếm Nam, để phòng người Thổ Phiên xâm ‎chiếm! ‎ Đuôi mày Cao Lực Sĩ nhảy dựng, run giọng nói: ‎- Vâng, lão nô tuân chỉ. ‎ Cao Lực Sĩ vội vàng rời đi, Lý Long Cơ đi nhanh ra đại sảnh. Không bao lâu, một tiểu thái giám chạy tới ‎nha môn Thứ Sử, cao giọng hô: ‎- Hoàng thượng có chỉ, đại quân khởi hành, ngự giá ngay hôm nay trở về Trường An! ‎ ‎========================== ‎ Ngày mùng một tháng ba mùa xuân năm Khai Nguyên thứ hai mươi bảy, hoàng đế Đại Đường Lý Long ‎Cơ chạy tới đất Thục tránh phản loạn Lý Tông, rốt cục dẫn văn võ đại thần cả triều chạy nạn trở về ‎Trường An trong sự hộ vệ của quân mã. ‎ Trong lúc nhất thời, bốn bề Trường An tình hình thay đổi. Gần như toàn bộ binh lực của triều đình Đại ‎Đường hiện nay đều tụ tập bên ngoài Trường An. Hơn 8 vạn quân mã dưới tay Tiêu Duệ một lộ trú đóng ‎ở Đồng Quan, một lộ tiến thẳng chiếm giữ Ung Châu, Trịnh Lũng liền dẫn quân canh giữ ở Ung Châu. Mà ‎Lý Tự Nghiệp thì dẫn 2 vạn thiết kỵ An Tây theo Tiêu Duệ thu phục Trường An, tiếp quản phòng ngự ‎Trường An. ‎ Mà phía tây bắc Trường An, còn có 5 vạn quân An Tây viễn chinh của Ca Thư Hàn. ‎ Gió dần dần êm dịu, ngoài cửa Chính Đức Trường An. ‎ Trên cây hai bên quan đạo đã sớm trổ ra chồi non mới màu xanh nhạt, xe ngựa của Lý Long Cơ chậm rãi ‎tiến tới cửa Chính Đức. Hắn xốc tấm màn hoa lệ của xe ngựa lên, liếc nhìn về phía xa xa nơi cửa thành. ‎ Chỉ thấy cửa thành rộng mở, hai bên là quân tốt giáp đen san sát sát khí đằng đằng nắm mạch đao trong ‎tay, thái tử Lý Kỳ trẻ tuổi đừng đầu, Tiêu Duệ bên trái, Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan và các đại ‎thần lưu thủ ở bên phải, đang im lặng đứng ở nơi đó. ‎ Trên mặt Lý Long Cơ hiện lên một chút phẫn nộ, nhưng rất nhanh liền bị sự thản nhiên che đi. Hắn cúi ‎đầu nói: ‎- Mau đi! ‎ ‎… ‎… ‎ ‎- Nhi thần chậm tới nghênh đón ngự giá của phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội! Sắc mặt Lý Kỳ hơi đỏ lên. Mặc dù sớm chuẩn bị ở trong lòng, nhưng hắn vừa thấy Lý Long Cơ, trong ‎lòng vẫn không kìm nổi dâng lên một chút e ngại. Dưới ảnh hưởng Lý Long Cơ xây dựng, thái tử trẻ tuổi ‎có chút lo sợ không yên. ‎ Nhưng ánh mắt hắn đan vào với Tiêu Duệ, liền định thần lại. ‎ Lý Long Cơ thản nhiên khoát tay áo: ‎- Đứng lên đi, thái tử có công lưu thủ Trường An, trẫm ghi nhớ ở trong lòng. ‎ ‎- Thần Tiêu Duệ (Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan…) bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn ‎vạn tuế! Tiêu Duệ sắc mặt không thay đổi, cùng nhau hành lễ với đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh. ‎ ‎- Quận Vương Tĩnh Nan càng vất vả công lao càng lớn, các vị ái khanh có công bình định, trẫm tự nhiên ‎đều sẽ ca ngợi. Lý Long Cơ cất cao giọng nói, nắm chặt cổ tay một tiểu thái giám nâng hắn. Tiểu thái giám chịu đau ‎không khỏi cúi đầu rên rỉ một tiếng.‎