‎‎‎Dương Lăng chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh tự nhiên rõ ràng nói cho Lý Lâm Phủ, người ‎này cũng không cho là đúng. ‎ Lý Lâm Phủ là loại người lòng dạ thâm trầm ra sao, tuy rằng hắn biết rõ Dương Lăng vẫn sẽ có chút ‎động tác nhỏ, nhưng cũng không muốn đi ngăn trở hắn. Dù sao, mục tiêu của Dương Lăng nhất trí với ‎mưu tính đã lâu của Lý Lâm Phủ hắn. ‎ ‎- Lão tiên sinh, muốn đi nơi nào? Lý Lâm Phủ dù mệt vẫn ung dung nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ. ‎ Dương Lăng khẽ mỉm cười: ‎- Lão phu chuẩn bị đi Trường An im lặng xem biến hóa. ‎ Khóe miệng Lý Lâm Phủ hiện lên một nụ cười cổ quái, khoát tay áo: ‎- Một khi đã như vậy, Lý mỗ sẽ không tiễn, lão tiên sinh đi tốt, lên đường bình an. ‎ ‎- Lý tướng, không bao lâu chúng ta sẽ gặp lại ở Trường An ---- tới lúc đó, lão phu hy vọng có thể buông ‎lòng cùng uống ba chén với Lý tướng! Dương Lăng cúi người thi lễ, thân thể nhoáng một cái, liền ra khỏi cửa phòng, tiếp đó biến mất không ‎thấy. ‎ ‎… ‎… ‎ ‎- Lão gia… Lý phu nhân lo lắng đi từ trong ra, đỡ lấy Lý Lâm Phủ đứng không vững một phen, thần sắc vô cùng lo ‎lắng. Từ lúc vào đông, thân thể Lý Lâm Phủ vẫn là ngày càng kém, ban ngày còn tốt một chút, vừa đến ‎buổi tối, không ngừng ho khan, gần như khó có thể ngủ được. ‎ Lý Lâm Phủ thở dài một hơi, liếc trở lại phu nhân mình một cái, tơ máu rõ ràng trong mắt: ‎- Phu nhân, liên lụy nàng chịu khổ với ta. ‎ ‎- Lão gia vì sao lại nói thế… Hai ta vợ chồng một thể, tự nhiên là có nạn cùng chịu ---- chỉ có điều lão gia, ‎không phải thiếp thân nói ngài. Trước đó vài ngày, Tiêu Duệ phái người tới đón chúng ta, chúng ta nên ‎đưa cả nhà tới Đồng Quan. Nhưng ngài, cố tình muốn ở lại Trường An ---- nếu không phải Ngọc Chân ‎điện hạ ra mặt, ngay cả Yên La Cốc ngài cũng không chịu đến. Ngài ngẫm lại xem, Lý gia chúng ta từ ‎trước đến nay đều đối nghịch Lý Tông, phản quân Lý Tông công hãm Trường An, một nhà chúng ta có ‎kết quả tốt sao? Cho dù là hiện tại, thiếp thân cũng thật lo lắng, vạn nhất phản quân Lý Tông… ‎ ‎- Phu nhân, nàng không hiểu. Lý Lâm Phủ chậm rãi ngồi xuống dưới sự nâng đỡ của Lý phu nhân, thản nhiên nói: ‎- Sở dĩ lão phu không chịu đi Đồng Quan, chính là vì sự an toàn của Lý gia. Phu nhân nàng không biết ‎được, chuyện Tiêu Duệ làm hiện nay… Tuy rằng lão phu tin tưởng hắn sẽ thành đại sự không có bất trắc, ‎lão phu cũng sợ vạn nhất hỏng việc ---- nếu cuối cùng hắn trở thành tù nhân dưới bậc thềm của hoàng ‎thượng, ông ta tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo tới Lý gia, ông ta sẽ cho rằng lão phu khuyến khích Tiêu ‎Duệ… ‎ ‎- Chúng ta không đi Đồng Quan trong lúc này chính là một cách biểu lộ thái độ. Giọng nói của Lý Lâm Phủ dần trở nên âm trầm: ‎- Một khi tương lai, tất nhiên Không nhi chịu liên lụy Lý gia cũng có thể bảo vệ. ‎ ‎- Về phần Lý Tông, phu nhân không cần quá lo lắng. Lý Lâm Phủ cười lạnh một tiếng: ‎- Lý Tông chẳng qua là một đầy tớ nhỏ mà thôi, hắn căn bản không phải đối thủ của hoàng thượng, ‎huống chi còn có Tiêu Duệ ở đó ---- hắn khởi binh phản loạn, bại cục đã định. Lão phi đoán hắn sẽ ‎không quấy rầy Yên La Cốc của Ngọc Chân, cho dù hắn phát hiện lão phu ở nơi này, cũng sẽ không làm ‎gì lão phu. Dù sao hắn muốn chính là thiên hạ Đại Đường mà không phải làm hoàng đế nhất thời… Hắn ‎cần lão phu ổn định đại cục triều chính cho hắn! ‎ Lý phu nhân hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc cúi đầu nói: ‎- Lão gia, Tiêu Duệ đứa bé này cũng quá ---- ai nha, Không nhi đi theo nó, chẳng phải là… ‎ ‎- Phu nhân chớ lo. Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười: ‎- Tiêu Duệ tính tình cẩn thận, nếu hắn dám làm như vậy nhất định đã để lại đường lui, tương lai ngay cả ‎khi thất bại lão phu đoán hắn đại khái cũng sẽ mang cả gia đình lui về Tây Vực tự lập làm vương. Hắn ‎xưng vương xa ở Tây Vực, hoàng thượng không có cách nào khác, sẽ chỉ bảo trì một loại quân thần ‎bên ngoài, cam chịu thân phận Tây Vực Vương của Tiêu Duệ. ‎ ‎- Không bằng chúng ta ----- Lý phu nhân thở dài yếu ớt, khuyên nhủ. ‎ ‎- Phu nhân, đừng nói vấn đề này. Lý Lâm Phủ nghiêm mặt: ‎- Lão phu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trường An, đi nơi sỏi đá Tây Vực đó làm kẻ lưu vong. Tiêu Duệ ‎thành, Lý gia chúng ta tự nhiên lại quật khởi, mà Tiêu Duệ bại, Lý gia chúng ta cũng sẽ an phận thủ ‎thường làm ông nhà giàu ở Trường An mà thôi. Chỉ cần còn Tiêu Duệ, hoàng thượng nhất định sẽ không ‎động tới Lý gia. ‎ Lý phu nhân thở phào một cái, cũng không nói gì nữa. Bản tính trượng phu của mình bà cũng hiểu rất rõ, ‎nói dễ nghe gọi là có chủ kiến, nói khó nghe chính là quá mức bảo thủ tự cho là đúng. Chỉ cần chuyện ‎tình hắn nhận định, sẽ không dao động, là loại người thà rằng đâm chết cũng không chịu nhận thua. ‎ ‎- Phu nhân, Tết Nguyên Tiêu sắp tới… Lý Lâm Phủ thì thào tự nói: ‎- Phu nhân, Tết Nguyên Tiêu này không dễ chịu. ‎ ‎============================ ‎ Tết Nguyên Tiêu này nhất định không dễ chịu. Cách Tết Nguyên Tiêu chỉ một ngày, nhưng ở Trường An ‎hoặc là các phủ huyện xung quanh Trường An, một chút không khí ngày hội đều không có, vắng vẻ thê ‎lương. Nếu là các năm trước, lúc này đã sớm náo nhiệt. ‎ Đồng Quan càng không cần phải nói. Hơn 8 vạn quân Đường tụ tập bên trong quan thành Đồng Quan, ‎đao thương san sát như trước, bên trong đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh. Đại quân Ca Thư Hàn ‎đã lấy Lương Châu, đang chậm rãi tới gần Trường An, mà phản quân của Phu Mông Linh chiếm cứ ở Hà ‎Đông vẫn không có động tĩnh gì như cũ. ‎ Nhưng theo dự đoán của Tiêu Duệ, giờ phút này chắc là Phu Mông Linh đã chuẩn bị tốt phản một lần ‎nữa. Nhiều lắm là qua Tết Nguyên Tiêu này, hắn sẽ lại rời bỏ Lý Tông, một lần nữa tuyên bố xuất binh ‎cần vương. Tuy rằng Phu Mông Linh khởi binh phản loạn lại “trở về”, chưa chắc Lý Long Cơ sẽ tha cho ‎hắn, nhưng cuối cùng tốt hơn so với theo Lý Tông đi lên con đường cụt nhiều lắm. Hiện giờ Phu Mông ‎Linh hẳn là đang hối hận, vốn nghĩ Lý Tông có thể được việc, nhưng hiện giờ xem ra, Lý Tông căn bản là ‎châu chấu nhảy sau mùa thu hoạch. ‎ Hôm nay, tuy rằng không thể giống Tết Nguyên Tiêu dĩ vãng, nhưng Tiêu Duệ vẫn phân phó xuống, cải ‎thiện một chút thức ăn cho đám sĩ tốt trong hai ngày này, thêm mấy món thịt để ăn, cải thiện thức ăn, coi ‎như ăn tết. ‎ Mặc dù như thế, bên trong soái phủ của Tiêu Duệ, mấy cô gái Tiêu gia vẫn tìm vui trong nỗi khổ, xây ‎dựng một không khí ngày hội nhàn nhạt trong phạm vi nhỏ. Ngọc Chân và Lý Nghi tự mình mang theo thị ‎nữ xuống bếp làm đồ điểm tâm và trà bánh dùng trong Tết Nguyên Tiêu, mà tửu phường Tửu Đồ Lạc ‎Dương và sản nghiệp Tiêu gia cũng thông qua các con đường, đưa một đám “vật tư ăn tết” tới. Trừ số ‎lượng Tiêu gia lưu lại dùng, Tiêu Duệ đều phân cho vài tướng lãnh. ‎ Mây đen che kín bầu trời, tuy rằng còn chưa đến lúc chạng vạng, nhưng sắc trời đã tối. Trên quan thành ‎đèn lồng đong đưa trong gió, dưới quan thành một mảnh tối đen, chỉ có soái phủ cách đó không xa là ‎rộng rãi sáng sủa. ‎ Trịnh Lũng đi đầu, mười mấy tướng lãnh quân Đường các cấp chậm rãi đi tới soái phủ. Hôm nay là đêm ‎trước Tết Nguyên Tiêu, các tướng quân nhận được lời mời của Tiêu Duệ, cùng nhau tới soái phủ ẩm yến. ‎ Tiêu Duệ đón tại cửa. ‎ Đám người Trịnh Lũng vội vàng khom người thi lễ: ‎- Tham kiến Quận Vương! ‎ Tiêu Duệ cao giọng nói: ‎- Trịnh bá phụ, các vị tướng quân, hôm nay là ngày hội Nguyên Tiêu, Tiêu mỗ chuẩn bị một chút rượu ‎nhạt cùng uống với các vị! ‎ ‎… ‎… ‎ Đám người Trịnh Lũng còn chưa vào chỗ, Lý Kỳ đã tới phòng khách trong vòng vây của vài hộ vệ. Chư ‎tưởng vội vàng khom người bái kiến, lại hàn huyên một phen không đề cập tới. Tuy rằng trong quân ‎doanh phản loạn Lý Tông chưa bình định, nhưng không thể thiếu nói vài câu chúc phúc. ‎ Khiến Trịnh Lũng bất ngờ chính là, sau khi Lý Kỳ vào ngồi liền bảo trì trầm mặc khác thường. ‎ ‎- Các vị, mời uống ba chén! Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, nâng chén giơ lên cao cao. ‎ ‎- Các vị, kết cục thất bại của phản quân Lý Tông đã định, ngày hoàng thượng trở về đế đô Trường An từ ‎đất Thục đã không còn xa… Tiêu Duệ xoay người buông chén rượu trong tay, ánh mắt đảo qua người tất cả mọi người, thản nhiên ‎nói tiếp: ‎- Quân ta trú đóng ở Đồng Quan, là thế cục định, tuy có công tích kinh sợ phản quân bảo vệ nửa giang ‎sơn Đại Đường, nhưng, cũng không miễn được tội danh chậm chạp cứu giá… ‎ Tiêu Duệ nói tới đây, đột nhiên dừng lại. ‎ Mọi người run lên trong lòng thần sắc trên mặt khác nhau. Đối với điều này, kỳ thật bọn họ đã sớm có lo ‎lắng âm thầm nào đó trong lòng. ‎ Trịnh Lũng thở dài một tiếng. Từ sau khi hắn theo Tiêu Duệ đóng quân ở Đồng Quan, đã đặt toàn bộ tính ‎mạng thân gia lên người Tiêu Duệ, giờ phút này không có lời nào để nói, mặc dù trong lòng có chút bất ‎an. ‎ Dưới Tiêu Duệ thì chức quan của Trịnh Lũng cao nhất, hắn bảo trì trầm mặc, tướng lãnh quân Kiếm Nam ‎thủ hạ của hắn tự nhiên cũng bảo trì trầm mặc. Ba người Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật và Lệnh Hồ Xung ‎Vũ đến từ quân An Tây càng không có lời. Duy nhất cảm thấy xấu hổ là mấy người Chuyển vận sứ binh ‎mã xuất thân Hà Đông Trương Hách vừa không phải tâm phúc của Tiêu Duệ, lại là bộ hạ cũ của Phu ‎Mông Linh ---- ‎ Trương Hách do dự một chút, vẫn đứng dậy cúi người thi lễ: ‎- Quận Vương, mấy người Trương Hách vâng theo chính xác lệnh của Quận Vương! ‎ Tiêu Duệ khoát tay áo: ‎- Trương tướng quân, Phu Mông Linh mưu phản, các ngươi có thể cải tà quy chính nguyện trung thành ‎với thái tử điện hạ, đây cũng là một cơ hội… ‎ Trương Hách đột nhiên tỉnh ngộ lại, trên yến hội này còn có mặt thái tử đương triều. Không có do dự gì, ‎Trương Hách mang theo vài tướng quân thuộc hệ Hà Đông quỳ xuống hành lễ với Lý Kỳ: ‎- Chúng mạt tướng thề sống chết cống hiến cho thái tử điện hạ! ‎ ‎… ‎… ‎ ‎- Các vị đều là người thông minh, Tiêu mỗ cũng không nói nhiều lời ---- hoàng thượng đã già lẩm cẩm rồi, ‎nếu không sao hoàng thượng có thể buông tha Trường An trốn tới đất Thục… Tuy rằng chúng ta trú ‎đóng ở Đồng Quan không ra, nhưng nếu không phải chúng ta ở đây, Lý Tông đã sớm binh tới Lạc ‎Dương tự lập làm đế địa vị ngang với triều đình… Hoàng thượng có thể đánh tan phản quân Lý Tông ở ‎Kiếm Nam, không thể không có công của quân ta và 5 vạn quân An Tây viễn chinh của Ca Thư Hàn! Các ‎vị, hiện giờ đại loạn thiên hạ đã bình định, chúng ta chỉ có tận tâm tận lực phò tá thái tử điện hạ…. Chờ ‎thái tử điện hạ đăng cơ, chúng ta đều là khai quốc công thần! ‎ ‎- Một là vì nước, một là vì mình, đôi bên vẹn toàn. Tiêu Duệ cao giọng nói, thanh âm lại trầm thấp khác thường. ‎ Mọi người nghe vậy âm thầm hít một ngụm khí lạnh trong lòng, hóa ra, đây không phải ẩm yếu Tết ‎Nguyên Tiêu bình thường gì, mà là một hồi Hồng Môn Yến! ‎ Mọi người đều có tính toán của mọi người, sau khi Tiêu Duệ phá nốt lớp giấy cuối cùng của cửa sổ, ‎ngay cả Trịnh Lũng, cũng âm thầm tính toán lợi và hại. Dù sao, đây chính là chuyện lớn liên quan đến tính ‎mạng người thân. ‎ Thế cục hiện nay, một khi phản quân Lý Tông bình định, đại thế thiên hạ này gần như đều nằm trong bàn ‎tay Tiêu Duệ. Hơn 8 vạn đại quân Đồng Quan, đại quân An Tây 5 vạn của Ca Thư Hàn sắp tới Trường An, ‎mà ở Tây Vực còn có 5 vạn binh mã binh quyền thuộc về Tiêu Duệ. Nếu hắn ---- Trịnh Lũng nghĩ đến đây, ‎không còn chần chừ gì, vô cùng đơn giản mà quỳ xuống hành lễ: ‎- Thần Tiết độ sứ Kiếm Nam Trịnh Lũng thề sống chết nguyện trung thành với thái tử điện hạ. ‎ Phía sau Trịnh Lũng, tiếng phốc phốc quỳ xuống đầy đất. ‎ Lý Kỳ chậm rãi đứng dậy, thoáng quăng cái nhìn cảm kích về phía Tiêu Duệ: ‎- Xin chư vị tướng quân đứng lên.‎