Đại Đế Cơ

Chương 457 : Suy nghĩ

Ban ngày lục bộ nha môn vẫn như cũ, bầu không khí căng thẳng nhưng cũng không ầm ĩ hoảng loạn. Hai quan viên ở dưới hành lang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nghe được tiếng bước chân vang lên nhạy bén đổi chủ đề sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn sang, một người mặc quan phục thi lễ với bọn họ, quan phục cũng không che giấu được tinh thần nghiêm túc chăm chú của thiếu niên. "Tiết trạng nguyên." Hai quan viên nở nụ cười đáp lễ.  "Hai vị đại nhân không cần gọi vãn bối là trạng Nguyên nữa." Tiết Thanh cười nói: "Vãn sinh tuổi nhỏ vào học may mắn đỗ, lại bước vào Hàn Lâm viện này, người nào mà không uyên bác, hai vị tiền bối làm tiểu tử tổn thọ mất rồi."  Thiếu niên Tiết Thanh này đắc chí, xuất thân bần hàn, nói khiêm tốn thì lại dám ở triều đình liều mình đánh nhau với quyền thần, nói liều lĩnh thì lại đối nhân xử thế tao nhã hữu lễ. Tuy rằng Thanh Hà tiên sinh mất rồi, các đời chủ khảo tọa sư phòng sư của hắn đều rất tán dương hắn, còn chủ khảo thi hội Hàn Tuần càng là hận không thể coi hắn là thân sinh đệ tử, bất cứ người nào cũng sẽ như vậy thôi, một mình thiếu niên này giải quyết các thí sinh náo loạn kỷ cương, ngoại trừ việc viết liền chín bài văn làm mọi người khiếp sợ, còn có việc giữ gìn phẩm đức của chủ khảo và kỳ thi hội trước những thí sinh khác… Sau khi đến Hàn Lâm viện càng thêm khiêm tốn hữu lễ, đó hoàn toàn không phải vì mới đến mà cố ý bày ra dáng vẻ cẩn thận. Hai người làm ở chốn quan trường mười mấy năm vẫn có thể phân biệt ra được, thiếu niên này cũng không cố ý tỏ ra thấp kém để lấy lòng mà là tôn kính một cách ung dung tự tại.  Hai vị quan viên càng thêm vui vẻ. "Nghe nói ngươi được phân đến Tu Thánh Huấn, sao còn vội vàng đến đây?" Một người nhẹ nhàng nói. Tiết Thanh gật đầu, lại cười: " Ung dung hơn việc học hành một chút."  Đây là lời nói thật, hai quan viên đều là bắt đầu từ học hành rồi thi cử cho đến bây giờ nên cũng hiểu ý bèn cười lên. "Có điều dễ dàng phạm sai lầm hơn so với học hành, học hành kém cỏi thi cử không qua, sửa sách mà sửa sai, là phải…" Một quan viên nhỏ giọng nói, giơ tay làm động tác cắt cổ. Người còn lại cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Huống hồ bây giờ ngươi lại có hiềm khích với Tần Đàm Công, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm ngươi để chờ gây phiền phức." Nhìn bốn phía một chút: " Hàn Lâm viện này có không ít người là người của Tần Đàm Công đấy."  Đây là lời nhắc nhở thật lòng, Tiết Thanh cảm kích thi lễ nói cảm ơn, nói: "Ta sẽ cẩn thận hơn." Cũng không nói lời ngông cuồng như không sợ cường quyền hay nói xấu gì đó. Tài có thể dạy ra, đao có thể mài mới là đao tốt mà, nếu không chỉ có sắc bén thì không thể dùng lâu dài, hai quan viên hài lòng gật đầu. Tiết Thanh cáo từ nói muốn đi đến Đại Lý Tự.  Bây giờ vụ án của Thanh Hà tiên sinh vẫn đang thẩm tra, hơn nữa càng ngày càng có nhiều nhân chứng vào kinh chỉ tội Tần Đàm Công, chân tướng cái chết của Thanh Hà tiên sinh có hi vọng sáng tỏ khắp thiên hạ. Nếu như Thanh Hà tiên sinh thực sự là chết trong tay Tần Đàm Công, đó cũng là bằng chứng hành thích vua… Căng thẳng, Tần Đàm Công sắp xong rồi? Một con thú lớn quyền khuynh triều chính như vậy ngã xuống có thể sẽ đè chết một khoảng, có điều nếu như hắn không chết thì Tiết Thanh sẽ nguy hiểm. Hai quan viên vội vàng gật đầu: "Đi đi… đi đi." Nhìn Tiết Thanh vội vã rời đi. Có quan viên bưng trà từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bóng lưng của Tiết Thanh liền cười hỏi dò: "Tiết trạng nguyên thực sự rất bận rộn."  Hai quan viên nói: "Không bận không được." Quan viên này nhìn chung quanh một chút nhỏ giọng nói: "Nghe nói chưa? Có người nói có chứng cứ chứng minh trên thi thể của tiên đế có vết thương nặng, máu nhiễm đỏ long bào…" "Là lúc đó long bào bị người giấu đi, hiện tại tìm thấy rồi hả? Thật hay giả?"  "Cũng không đúng, lúc đó ta nhớ là rõ ràng đã nói tiên đế bị bệnh nặng, hình như có nói nôn ra máu… Long bào cũng có thể là vì vậy mà bị nhuộm đỏ." "Vết máu bị nôn ra hoàn toàn khác vết máu chảy ra từ trên người…" "Trọng thương, nhưng tiên đế võ công cao cường, năm đó trên yến tiệc trong cung một tay nâng đỉnh, năm đó cấm vệ quân cũng không ít người đã nói, trăm người cùng đánh với tiên đế đều không địch lại…"  "Đó là vì võ công mà thần tiên của Hoàng Tự dạy… Có thể làm cho người bị trọng thương tất nhiên là bị hại rồi." Bên này tiếng nghị luận trầm thấp khe khẽ, bên kia Tiết Thanh dọc theo đường đi ngang qua mỗi cái nha môn đều nhận được sự đồng tình cùng quan tâm của mọi người. Đương nhiên cũng không thiếu được những ánh mắt lạnh lẽo trào phúng, sau đó đến Đại Lý Tự suýt chút nữa thì xảy ra tranh chấp với quan viên phá án vì ngôn ngữ không hợp nhau trong vụ án của Thanh Hà tiên sinh. Cũng may có nhiều người khuyên can ngăn cản, Tiết Thanh lại tức giận cầu kiến Vương Liệt Dương, Trần Thịnh… Chưa đầy nửa ngày chỉ một người làm cho toàn bộ triều đình cùng nha môn trở nên náo nhiệt. …..  "Tống Nguyên đang chửi người là tên quấy rối kìa." Trần Thịnh cười nói, nhìn Tiết Thanh ngồi xuống.  Tiết Thanh nâng chén trà lên nhấp một hớp, nói: "Để hắn mắng ta mới đúng, mà làm học trò của Thanh Hà tiên sinh cái này cũng là ta nên làm." Trần Thịnh ngồi xuống nhẹ nhàng nói: "Làm được như vậy là tốt rồi, tiếp theo người cứ đến Tu Thánh Huấn tránh đi, mấy quan viên bên cạnh người đều là người của mình, có chuyện gì ta cũng sẽ bảo người ta gọi người, chuyện vụ án người tham dự đến đây là được rồi, để tránh bị theo dõi rồi lại gặp nguy hiểm." Tiết Thanh nói: "Hiện giờ người của Tần Đàm Công theo dõi chính là nhân chứng của chuyện năm đó, ta trong mắt của bọn họ không quan trọng gì cả, đương nhiên ta sẽ nghe lời tướng gia."  Trần Thịnh nói: "Gian tặc điên cuồng lên thì sẽ không nói tình lý." Tiết Thanh ừ một tiếng, lại hỏi: "Bây giờ chuẩn bị thế nào rồi? Thật sự có thể nhốt hắn lại sao?" Trần Thịnh nói: "Binh mã của hắn đã nằm trong tay ta, huống hồ lần này có điện hạ người. Trước kia hắn liều lĩnh, chúng ta cũng không dám động thủ dễ dàng, cũng là vì vua chưa quyết định, khó có thể làm cho thiên hạ phục, cũng không cách nào ngăn chăn quyền lực của Tần Đàm Công. Bây giờ đã bao vây binh mã của hắn, bên ngoài không có chỗ dựa, bên trong có thân phận thật sự của điện hạ, quân thần phân chia, tội danh hành thích vua, chiếu cáo thiên hạ, dù sau đó có hỗn loạn nhưng đại cục của đất nước đã khó lay động."  Tiết Thanh gật gù, nói: "Tất cả đều nhờ các ngươi." Trần Thịnh thi lễ nghiêm mặt nói: "Đây là bổn phận của thần, đạo lý của trời." Đi ra khỏi nội các của Trần Thịnh, trên đường Tiết Thanh sửa sang lại quan phục, làm như lơ đãng nhìn bốn phía một chút. Bên đường văn lại quan viên túm năm tụm ba, thấy nàng nhìn sang có người gật đầu có người hờ hững, cũng không có gì khác. Chỉ khác là ở sau những người này, những cửa phòng trạch viện kia, càng đi về phía trước, trên phố xá thì càng nhiều hơn, mấy ngày nay hộ vệ bên cạnh có thêm rất nhiều so với lúc trước.  Tiết Thanh phủ áo choàng lên, mắt nhìn thẳng ngồi lên ngựa đi theo dọc đường. Trên đường huyên náo vẫn như cũ, đoàn người qua lại tiếng tiểu thương chào hàng, trong một ngõ hẻm phụ nhân thở nhẹ ra, lại hơi xấu hổ. "Suýt chút nữa ta bị nàng phát hiện rồi." Qua Xuyên nhỏ giọng nói.  Diệu Diệu ở một bên nói: "Qua tỷ ngươi không cần tự dọa mình nữa, trên đường này đâu đâu cũng có hộ vệ đấy." Đốc cười cười nói: "Vậy nàng cũng sẽ nhìn thấy, Qua Xuyên ngươi không cần thất thố." Qua Xuyên trả lời vâng, nhớ lại vừa mới liếc nhìn một chút, dáng vẻ hiên ngang của thiếu niên kia, cảm giác giống như nửa đời rồi chưa gặp nhau, sắp không nhận ra được nữa rồi.  Đốc liếc nhìn bốn phía, kéo nón rộng vành xuống, nói: "Trong thành xác thực rất loạn, trên đường này người tốt người xấu đều có, mọi người chú ý chút." Mấy người nhỏ giọng nói vâng rồi từng người rời đi. ……  "Nhìn những người này đắc ý kìa, thực sự là bọn yêu ma quỷ quái đều nhảy ra rồi." Trong thính đường của Tần Đàm Công có mấy người đang ngồi, trong đó Tống Nguyên ôm cánh tay cười lạnh.  "Những học sinh kia của Thanh Hà tiên sinh càng là như vậy, ỷ vào bản thân đã làm quan, chui rúc khắp kinh thành." "Những người này cứ tùy ý bọn họ náo loạn, mười năm trước bọn họ còn tè ra quần." Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sầm mặt khinh thường nói: "Biết cái quái gì, ngoại trừ chui rúc khắp nơi, không nói ra được cái gì hữu dụng, cái quan trọng đều ở bên ngoài." Trong phòng Tần Đàm Công mặc áo bào ở nhà, cúi đầu lật quyển sách trong tay xem, nói: "Tên Ngụy Nhất Truân này là lính phòng thủ mà năm đó Bình Lương bắt giam." Ngẩng đầu lên hơi suy tư, lại gật gù: "Đúng rồi, ta nhớ tới trong danh sách có cái tên này."  Chuyện của mười năm trước Tống Nguyên cũng không chen lời, chỉ chăm chú lắng nghe. Nam nhân sầm mặt lật một tấm giấy cũ ố vàng trong tay xem, nói: "Công gia trí nhớ thật tốt, Bình Lương bắt giam 182 lính phòng thủ, trong đó có người tên là Ngụy Nhất Truân, khi đó lúc bắt giam toàn bộ đều bị giết rồi, chắc là vì khẩn cấp nên không kiểm tra toàn bộ nên đã để Ngụy Nhất Truân giả chết tránh được." Đứng lên cúi đầu: "Thuộc hạ có tội." Tần Đàm Công nhìn sách, vẫy tay: "Thật ra ta cũng không để ý những con cá lọt lưới này sống hay chết, đối với ta, bọn họ không xuất hiện không mở miệng chính là chết rồi, còn Ngụy Nhất Truân này thay đổi thân phận, đổi họ tên, trốn trong hốc núi này mười năm, cưới vợ sinh con, làm ruộng săn thú." Khép sách lại đặt ở trên bàn: "Tại sao không sống thật tốt đi? Lại cứ muốn đi ra chịu chết cơ, đáng tiếc."  "Thuộc hạ sẽ chặn giết hắn, tuy chậm mười năm nhưng sẽ làm hắn được như ý." Nam nhân sầm mặt âm trầm nói. Lúc này Tống nguyên mới có thể xen lời, vội hỏi: "Bắc Bộ đã ban bố khống chế binh mã rồi, chắc chắn một con ruồi cũng không bay qua được." Tần Đàm Công ừ một tiếng không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như trước, nhưng hai mắt lại lộ ra vẻ xơ xác, trong phòng dưới ánh nắng sáng chói của buổi trưa ngày thu lập tức liền hiện lên cảm giác lạnh lẽo.  Trong loại bầu không khí này, Tống Nguyên vốn luôn biết cách nói chuyện cũng không chịu nổi mà rùng mình một cái, há mồm giống như nói không ra lời. "Công gia, không cần lo lắng…" Hắn lắp bắp nói. Tần Đàm Công cười cợt, vẻ xơ xác chợt biến mất, nói: "Ta không lo lắng, nếu như ta lo lắng, lúc trước đã không làm chuyện này." Cụp mắt nhìn văn sách bày ra trên bàn: "Bọn họ làm ta nghĩ tới chuyện cũ, mà chuyện cũ này…" Khóe miệng cong lên: "Khiến ta rất sung sướng." Dứt lời cười to.  Tần Đàm Công rất ít khi lộ sự vui mừng ra ngoài, cười to như vậy càng ít hơn, đặc biệt là vào thời điểm này, người trong phòng nhìn nhau, không biết nên cười theo hay là… Tống Nguyên không nghi ngờ, lập tức cười theo, nói: "Công gia nói đúng, trong lòng công gia vui vẻ là được rồi." Tần Đàm Công ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu vào trong phòng, lông mày rậm khẽ nhếch, ánh mắt thâm thúy, giống như xuyên qua ánh nắng nhìn thấy chuyện cũ xa xôi kia. Trong phòng mọi người lần thứ hai nín thở im lặng, trong sự trầm mặc cảm nhận được tư thế hào hùng, hơi thở mang đầy vị tanh của máu cùng với ý lạnh, đến ngay cả Tống Nguyên đang cười cũng yên tĩnh lại, vẻ mặt say sưa.  Đối với chuyện cũ mười năm trước mức độ tham dự của mấy người bọn họ không giống nhau, trong nháy mắt tựa hồ cũng trở về lúc trước. Đêm đen kịt, kỵ binh, đao lạnh ngắt, cung nỏ, ánh lửa mãnh liệt, tiếng hí gọi, tiếng khóc hô, chém giết, biển máu… "Những người này thật ra cũng không quan trọng." Thanh âm của Tần Đàm Công vang lên, đồng thời lạch cạch một tiếng, phá vỡ bầu không khí ngưng trệ, làm mọi người lấy lại tinh thần. Nhìn thấy Tần Đàm Công đứng dậy, tay khẽ lật văn sách trên bàn rồi lại hạ xuống: "Bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau, ta có thể làm cho bọn họ sống, cũng có thể làm cho bọn họ chết, bọn họ không được coi là bằng chứng gì, bằng chứng chân chính là người kia."  Người kia… Mọi người ở đây đều hiểu người kia là ai. "Không nên sống sót, kẻ nên chết là nàng." Tần Đàm Công đập mặt bàn, nói: "Nếu bọn họ niêm phong kinh thành thì hãy nhanh chóng làm việc ở bên ngoài, vậy các ngươi cứ tiếp tục làm việc mà lúc trước chưa làm xong đi."  Việc mà lúc trước chưa làm xong? "A, việc mà Đoàn Sơn cùng Tề Tu làm." Tống Nguyên vỗ tay nói. Trước khi chết Đoàn Sơn lấy chữ Thanh chỉ ra manh mối về đế cơ, Tề Tu tra Thanh Hà tiên sinh, Thanh Hà tiên sinh nhảy lầu tự sát, nhưng việc này cũng không chỉ đến đó là dừng lại. Nếu Đế Cơ cùng Thanh Hà tiên sinh có quan hệ, hắn chết rồi, người ở bên cạnh hắn còn chưa chết, tự nhiên còn cần tiếp tục tra.  Mọi người cũng đều hiểu rồi, cùng nói vâng. "Cha." Từ ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Tần Mai.  Tiểu công gia là nghe từ đầu hay là bây giờ mới đến, nhưng dù là loại nào, hắn lại không phát hiện chút nào, nam nhân mặt đen kia không nhịn được liếc mắt nhìn, tầm mắt của thiếu niên cũng từ sau cửa nhìn vào. "Đóng cửa tự biện không phải là bị miễn chức đi?" Rốt cuộc vẫn là quan tâm đến phụ thân, Tống Nguyên vội vàng tiến lên nói: "Tiểu công gia, ngươi không cần lo lắng, không có chuyện gì."  Tầm mắt Tần Mai lướt qua hắn, nhìn về phía Tần Đàm Công: "Không có chuyện gì sao?" Tần Đàm Công gật đầu nói: "Không có chuyện gì." Tần Mai gật gù, nở nụ cười, nói: "Biên Bức lệnh này vẫn có thể sử dụng, mấy ngày nữa Tác Thịnh Huyền muốn đi, ta tiễn hắn, lên đường thuận lợi."  Chỉ là vì cái này hả? Tống Nguyên há mồm, nhất thời không biết nói gì. Tần Đàm Công cũng cười, nói: "Đi đi." Tần Mai không nói thêm gì, bóng người biến mất sau cửa.  Tống Nguyên nhìn về phía Tần Đàm Công nói: "Công gia, tiểu công gia quan tâm người lại không muốn để cho hắn biết, thật biết cách nói chuyện." Tần Đàm Công cười cợt không nói gì. "Tiểu công gia gần đây yên ổn rồi, mỗi ngày không phải ở nhà thì chính là đi chơi đây đó cùng Tác thái tử, không loạn… qua lại với những học sinh cùng thiếu gia kia." Tống Nguyên tiếp tục khen: "Đây rõ ràng là muốn công gia yên tâm."  "Hắn chỉ là không muốn mà thôi." Tần Đàm Công nói, cười cợt, gật gù với mọi người: "Đi làm việc đi." "Không muốn chính là hiểu chuyện biết quan tâm đấy." Tống Nguyên nói, lại nói vâng, rồi lui ra cùng những người khác. Ánh nắng chiếu lên bóng người trên đất hơi hơi lay động liền khôi phục yên tĩnh.  …… Kinh thành, vài đứa trẻ ngồi xổm bên dưới cửa sổ ngoài Tri Tri đường nhất thời chạy loạn tránh khỏi cửa trước, đứng ở một bên vừa tò mò vừa kích động nhìn quan đại nhân thiếu niên đi tới.  Trương Liên Đường đứng ở ngoài cửa nói: "Sao chưa thay quần áo lại đến rồi?" Tiết Thanh vừa cởi mũ quan xuống, nói: "Quá bận, không để ý được nhiều như vậy, sợ làm chậm trễ yến hội buổi tối." Vừa đi lên bậc thang nắm lấy cánh tay hắn: "Ngươi tìm bừa một bộ quần áo của ngươi để ta thay." Trương Liên Đường hơi giơ cánh tay ra để nàng mượn sức, nhưng đột nhiên lại dừng lại, đổi thành duỗi tay tiếp nhận mũ trong tay Tiết Thanh.  Sở Minh Huy đã từ bên trong đi ra, nói: "Ngươi lại ở đó một ngày à? Nhanh lên nhanh lên chỉ chờ ngươi thôi." Tiết Thanh bước vào nói: "Không cần giục, ta cũng chưa đến muộn." Trương Liên Đường nhìn mũ quan trong tay, lại nhìn bóng lưng của người thiếu niên bước vào, nhấc chân đuổi kịp.  Chỉ thêm một mình Tiết Thanh mà hậu viện của Tri Tri đường đã trở nên ầm ĩ náo nhiệt. "Tam Lang ngươi mặc quần áo của ta đi… Ngươi không mặc được quần áo của Liên Đường ca đâu…" "Tại sao không mặc được? Ngươi tự so so xem, Liên Đường ca cao hơn ngươi cả một cái đầu đấy… Tam Lang ngươi, cái đồ lùn này không phải không lớn thêm được nữa chứ?"  "… Đỏ kìa… Đỏ thật là đẹp…" Tiếng của Trương Song Đồng vang lên không ngừng ở trong phòng, thiếu niên lười biếng ngồi ở trên ghế nhìn trước giá áo, thiếu niên đang chọn quần áo từ đống quần áo mà thư đồng bày ra. Tiết Thanh cầm một bộ quần áo, nói: "Không phải chứ, Song Đồng thiếu gia bộ quần áo nào cũng đẹp vậy."  Trương Song Đồng đưa tay gãi gãi mặt, nói: "Câu này rất đúng." Cười ha ha: "Ngươi cứ tự nhiên, ngươi cứ tự nhiên." Tiết Thanh giơ bộ quần áo đang cầm trong tay với hắn: "Lấy bộ này." Trương Song Đồng cười nói được, Trương Liên Đường ở ngoài cửa gọi hắn nói: "Ngươi đi mua rượu trước đi rồi mang đi."  Trương Song Đồng nói: "Để thư đồng đi mua là được rồi." Ngồi tiếp không đi. Trương Liên Đường ở bên cửa sổ nói: "Ngươi đi đi, cái phường rượu mà rượu ngon kia có người bán hàng hay ăn gian lắm, để tránh đến lúc đưa thiếu, rồi khi tiễn mọi người đi kinh thành uống không được tận hứng." Trương Song Đồng chống tay đứng dậy đi ra ngoài, Trương Liên Đường nhìn về phía Tiết Thanh, Tiết Thanh cũng đang nhìn hắn.  "Ta đi chuẩn bị xe ngựa." Trương Liên Đường nở nụ cười: "Buổi tối uống nhiều rồi ngồi xe quay lại sẽ không sợ bị gió thổi lạnh." Tiết Thanh cũng nở nụ cười với hắn, nhìn Trương Liên Đường quay người rời đi, nụ cười trên mặt nàng cũng tản đi, nhìn quần áo cầm trong tay, sóng mắt chuyển động, hử… Đây là tránh né sao? Thay cái áo khoác thôi mà, cũng không phải cởi sạch.  Vậy chẳng phải là sau này cũng không được xem hắn thay quần áo nữa hả? Người quá thông minh cũng không phải chuyện tốt. Tuy Trương Liên Đường tỏ ra kì lạ với việc thay quần áo ở đây nhưng trên yến tiệc vào buổi tối lại bình thường, vẫn cho vũ nữ tiếp khách, ca hát nhảy múa cũng có, bản thân Tiết Thanh không uống nhiều rượu, yến tiệc này là để người của mình chào từ biệt hai thiếu niên của Trường An phủ, ở trước mặt mọi người nàng không uống nhiều rượu.  Mười thiếu niên của Trường An phủ đỗ tiến sĩ, có tám người ở lại kinh thành, hai người còn lại thì phân phối đến châu phủ, ngày mai cũng sẽ khởi hành, từ đó về sau các thiếu niên sẽ phải bước vào chốn quan trường, trở thành đại nhân rồi. Một đêm đều vui mừng, tất cả mọi người đều say. Trương Liên Đường đưa các thiếu niên say rượu lên mấy chiếc xe ngựa, nhìn Tiết Thanh đứng trước một chiếc xe ngựa khác.  "Ngươi tự về không sao chứ?" Hắn hỏi. Bởi vì chỗ ở của mọi người không giống nhau, hắn muốn đích thân đưa bọn họ quay lại, Tiết Thanh bèn muốn tự mình đi. "Không sao mà." Tiết Thanh cười nói: "Ta đến sớm hơn các ngươi, kinh thành ta quen thuộc rồi." Vẫy tay: "Ngươi mau đi đi, ngày mai ngươi cũng phải đi làm đó."  Đi làm? Từ này… Trương Liên Đường cười, đèn lồng treo lơ lửng bên cạnh xe soi sáng khuôn mặt của thiếu niên kia, vẫn trắng nõn như ban đầu, cũng không bị say. Nếu hắn không để mình tiễn, vậy thì nhất định có lý do để không tiễn, giống như hắn che giấu những chuyện khác vậy… "Được rồi, ta đi đây." Hắn nói, nhấc lên màn xe tiến vào trong xe.  Tiết Thanh nhìn theo mấy chiếc xe ngựa đi nối đuôi nhau theo dọc đường, lúc này mới ngồi lên xe. "Thanh Tử thiếu gia, ngồi cẩn thận nhé." Phu xe là người của Trương gia, rất quen thuộc các thiếu niên, ông mỉm cười nói, dắt ngựa tiến lên. Tửu lâu bên này ở bên cạnh cửa thành, không phải khu náo nhiệt của chợ đêm, lúc này vắng ngắt, đèn đuốc ven đường mờ mờ.  Tiết Thanh ngồi trong xe theo xe ngựa lay động nhẹ, tay gõ lên đầu gối, mắt hơi híp, giống như buồn ngủ, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng vang ở bốn phía… Cách mười trượng phía sau có bốn người, phía trước người nhiều hơn một ít, có khoảng mười người, cần dò đường… Hai bên trái phải của nhà ở bên đường cũng có mai phục, mình đến đây ăn cơm cũng đã nói sớm với Trần Thịnh rồi, vì vậy ven đường đều đã sắp xếp ổn thỏa. Võ công của những người này không tồi, đương nhiên vẫn kém hơn mình rất nhiều, Tiết Thanh khẽ cười, đột nhiên ngừng cười, ngón tay gõ lên đầu gối cứng đờ. Một lúc sau nàng đột nhiên vỗ mạnh vào cửa xe, người thì lùi về phía sau, tiếng leng keng vang lên, tấm gỗ phía sau xe đã bị nàng va vào làm rơi xuống, người cũng lăn xuống, không bị ngã, tay vịn cố định lại xe dùng sức nhấn một cái. Con ngựa hí lên một tiếng, xe ngựa bị đè lên lật về phía trên, cùng lúc đó, tiếng xé gió sắc bén từ phía trước bay tới.  Con ngựa hí lên, phu xe muốn quay đầu vẫn không biết chuyện gì xảy ra đã bị bắn thành con nhím, tiếng hí ngừng lại, người cùng ngựa đều ngã lăn xuống đất chết luôn. Tiếng "vút vút vút" ở trên đường vang lên, đèn lồng rơi xuống đất chiếu rọi cung tên như mưa, bắn chiếc xe ngựa bị nhấc lên kia thành đinh bản. Ám sát a.  Thiếu niên nửa ngồi nửa quỳ trên đất, một tay ấn lại xe, một tay đặt ở phía sau, ngẩng đầu lên.