Đại Đế Cơ
Chương 249 : Suy nghĩ
Huống hồ hậu quả của sự tùy hứng này mang tới cũng không tùy hứng. Khúc Bạch có chút bất đắc dĩ nói: “Thầy, hôm nay ta mở miệng mọi người đều cho là người nói”.
Lão giả cười: “Ta mở miệng thì thế nào? Ta chỉ bị ốm chứ không phải là câm”.
Nhưng người là Trần Thịnh, là cố mệnh đại thần sánh vai với bốn người đám Vương Liệt Dương, Tần Đàm Công. Người mở miệng không thua gì hoàng đế mở miệng. Khúc Bạch nghiêm trọng nói: “Thầy, Vương tướng gia có thể cho rằng người có thương lượng với Tần Đàm Công đấy”.
Trần Thịnh nói: “Thương lượng cái gì, đây chẳng qua là có cùng cách nhìn đối với một việc mà thôi, hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ. Ta bệnh rồi còn phải e ngại xem bọn họ nghĩ gì sao?” Dứt lời liền ném chén trà lên bàn.
Chén trà xoay tròn, Khúc Bạch vội đưa tay đón lấy, lên tiếng đáp “vâng” rồi nói: “Tần Đàm Công giờ này không biết có thể có được tấm lòng của sĩ tử trong thiên hạ hay không hay là khiến bọn họ nguội lòng”. Kỳ thi quân tử này sẽ cho một vài sĩ tử cơ hội, những người này sẽ cảm kích, nhưng đồng thời lại tăng cạnh tranh với các sĩ tử khác, cơ hội tóm lại chỉ có như vậy, không cam lòng thì không tránh khỏi ghen ghét.
Giống như tất cả triều chính, thật giả tốt xấu bao giờ cũng trộn lẫn, không ai có thể thỏa mãn tất cả mọi người.
Trần Thịnh thản nhiên nói: “Ngươi lo lắng quá rồi, là hắn mới không quan tâm đến người trong thiên hạ nghĩ gì, hắn chỉ quan tâm tới việc mình cần làm thôi”.
Khúc Bạch nhìn về phía lão lại cúi đầu nâng chén trà: “Thầy còn muốn dùng trà không?”
Trần Thịnh cười nói: “Ở trước mặt ta sao phải ấp a ấp úng, ngươi là muốn hỏi lòng ta nghĩ gì, chuyện này không có gì, ta cũng chẳng có gì không thể nói, ta chính là cảm thấy chuyện này không tệ, nói không chừng còn có thể chọn được một hai kỳ tài thư pháp, cũng rất tốt”. Nói tới đây chân mày lão nhướn lên: “Không bằng ta đi làm giảm khảo?”
Khúc Bạch bị dọa cho giật mình nói: “Thầy, người đừng nói đùa”.
Tinh thần Trần Thịnh lại minh mẫn, đi thong thả vài bước trong phòng nói: “Ta cũng không nói đùa, chuyện này thực sự không tệ”. Lại cho vời người: “Đi nói cho họ biết, ta muốn làm một trong những vị giám khảo”.
Nếu là lục nghệ thì sẽ không chỉ có một giám khảo, Khúc Bạch nhìn Trần Thịnh đang khí thế bừng bừng, bất đắc dĩ nói: “Thầy, hiện tại những chuyện này còn chưa quyết định, lúc nào thi, thi như thế nào thi ở đâu còn cần phải bàn bạc”.
Trần Thịnh gật đầu nói: “Tất nhiên phải bàn bạc, cũng sẽ không thiếu cãi cọ”.
Tần Đàm Công đưa ra, Vương tướng gia đồng ý, hai phe hợp tác lại đề phòng lẫn nhau, tất nhiên mỗi người phải chiến vì lợi ích của mình, hơn nữa chuyện này còn có quan hệ rất lớn, những lợi hại khác không nói, chắc chắn sẽ có một nhóm sĩ tử tài cao học rộng vào kinh, có thể để những sĩ tử này nhập môn là trợ lực rất lớn.
Trần Thịnh xem sách án nói: “Thêm ta tham dự cũng không nhiều”.
Vậy thì càng thêm loạn. Khúc Bạch thầm nghĩ.
Trần Thịnh chợt giơ tay lên: “Đưa mực tới”.
Đây là linh cảm sắp múa bút, Khúc Bạch biết thói quen của thầy, kéo tay áo mài mực. Trần Thịnh tập trung tinh thần đứng yên một chút ở trước án thư, nâng cổ tay múa bút, viết lên những chữ lớn trên trang giấy, giống như trùy như đao thẳng lực tràn ra mặt giấy.
Khúc Bạch không khỏi tập trung tinh thần nín thở, ngoài phòng yên tĩnh.
Nhưng lúc này, tin tức về kỳ thi quân tử làm cả kinh thành đều trở nên náo nhiệt. Tin tức truyền ra ngoài làm sĩ tử trong thiên hạ chấn động.
…
Trường xã của thành Trường An cũng không phải ngoại lệ.
“Chỉ cần thông qua kỳ thi này sẽ là cử nhân…”
“Không đúng, không đúng, phải thông qua thi hội mới được, bằng không sẽ không là gì cả…”
“Ngươi có muốn đi thử không?”
“Ta dựa vào cái gì mà thử chứ? Ta chỉ biết viết văn khoa cử.”
Các học sinh hoặc kích động, hoặc bất lực, các loại tâm tình lẫn lộn trở nên táo bạo, ầm ĩ.
Tiết Thanh chuyển qua đường núi, tiếng sáo bên tai lại càng rõ, một bóng người quay lưng lại cũng xuất hiện trong tầm mắt. Nàng không mở miệng gọi mà ngồi xuống nghe hết một khúc sáo mới đứng dậy.
Nghe được tiếng bước chân, Nhạc Đình quay đầu lại, nhìn thấy nàng liền cười.
Tiết Thanh nói: “Có một tin tức tốt, triều đình mở kỳ thi quân tử, không cần làm văn, chỉ thi quân tử lục nghệ, Nhạc Đình, ngươi nhạc nghệ xuất chúng, có thể đi thử”.
Nhạc Đình dùng tay ra hiệu số sáu nói: “Lục nghệ a? Ta chỉ có một tài nghệ thì có tác dụng gì, huống hồ đây là đối mặt với kỳ thi quân tử trong thiên hạ, thiên hạ rộng lớn kỳ tài nhiều không đếm xuể, ta chỉ là biết một hai chứ không xuất chúng, kỳ thi này không thích hợp với ta”.
Quân tử lục nghệ không phải ai cũng có thể có đầy đủ, đối với những học sinh nghèo đọc sách đều không học nổi mà nói làm gì có khả năng đi học lục nghệ. Chỉ có những đệ tử không phải lo nghĩ tới chuyện cơm áo mới có thể, Tiết Thanh lặng lẽ cười nói: “Ta chỉ là nghĩ nếu ngươi không thể thi khoa cử chẳng bằng đi thử một lần, ta không phải đánh giá cao ngươi mà là tin tưởng ngươi có thể xuất chúng.”
Nhạc Đình gật đầu nói: “Ta cũng tin tưởng nhưng không phải bây giờ”. Nhìn về phía cánh đồng bát ngát, ngọn núi xa xa, cơn gió hè tươi mát mang theo tiếng chim giang cánh bay qua rồi lại nói: “Là tương lai. Mà so với quân tử lục nghệ ta lại càng thích đọc sách nghiên cứu học tập tiên hiền”.
Tiết Thanh gật đầu nói: “Ta hiểu”.
Nhạc Đình thu hồi cây sáo nói: “Đừng nói ta nữa, nói ngươi đi. Ta thấy đây là một cơ hội tốt, có thể thử một lần”.
Tiết Thanh thở dài nói: “Xem thế nào đã.”
“Tiết Thanh này xuất thân bần hàn không khác mình lắm, đọc sách, lễ nghĩa thứ gì cũng đã được tiếp xúc nhiều. Kỳ thi quân tử này không phải mở ra cho các đệ tử nghèo”. Khẽ thở dài Nhạc Đình nghĩ.
Lúc Tiết Thanh quay về Tri Tri đường, Trương Liên Đường đang dạy Noãn Noãn pha trà, chỉ một lò lửa mà nói bao nhiêu đạo lý, Noãn Noãn nào có thể bình tĩnh nghe những thứ này, loay hoay lung tung một hồi lại muốn chạy.
“Đồ lười, ta đây là tài nghệ, học được sẽ có tác phong quân tử, đi cùng thiếu gia nhà ngươi ra ngoài mới không mất mặt.” Trương Liên Đường lắc đầu nói.
Noãn Noãn nói: “Thiếu gia nhà ta cũng không phải quân tử.”
Trương Song Đồng nằm một bên cười ha hả, nhấc tay nói: “Noãn Noãn nói đúng đấy”.
Tiết Thanh ở ngoài cửa ho khan một hai tiếng rồi bước vào. Noãn Noãn lên tiếng gọi thiếu gia, Tiết Thanh sờ đầu bảo nàng ra ngoài chơi.
Trương Liên Đường nói: “Người nào có thể tham gia, làm thế nào để thi đỗ, tổ phụ ta đang nghe ngóng… Ngươi có hứng thú tham gia kỳ thi này không? Với sự thông minh của ngươi, lâm trận mài thương cũng sáng được”.
Tiết Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Ta thông minh như vậy cần gì phải đi mài thương?”
Cũng chẳng phải là thi hương thi phủ… Trương Liên Đường cười rót trà nói: “Trà ngày hôm nay là trà tổ phụ ta thích nhất, chúng ta nếm thử xem thế nào”. Không nhắc tới chuyện này nữa, lại ngẩng đầu lên thấy Tiết Thanh tay chống cằm nhìn mình không khỏi giật mình hỏi: “Sao? Ngắm sắc thay cơm à?”
Tiết Thanh cười ha ha nói: “Ta nghĩ ai cũng giống ngươi không nhắc lại chuyện này thì thật tốt”.
Hiện tại trong trường nhà nhà người người cũng đều đang bàn luận chuyện này, dù sao sức hấp dẫn quá lớn… Trương Liên Đường nói: “Thanh Tử thiếu gia làm thanh tùng là được rồi.”
Tiết Thanh nói “Mặc cho ngươi gió đông tây nam bắc, ta sừng sững bất động.” Nói dứt lời lại cười ha ha.
Buồn cười lắm à? Trương Liên Đường nhìn nàng muốn nói gì đó, bỗng có một gã sai vặt chạy tới gọi một tiếng Liên Đường thiếu gia: “Có tin tức rồi, mỗi châu phủ sẽ lên danh sách sau đó lựa chọn người tiến cử.”
Tiết Thanh chống cằm nói: “Quả này thảm rồi”.
Thảm như thế nào? Ai thảm? Trương Song Đồng ngồi xuống suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Phải đấy, những vị đại nhân trong phủ lại đau đầu phiền muộn rồi”.
….
Mà lúc này trong nha môn tri phủ, Lý Quang Viễn lại không có chút buồn sầu nào, trái lại hắn vỗ bàn một cái nói “dâng trà” rồi lại nhíu mày nhìn cái bàn trống rỗng: “Tại sao lâu như vậy còn chưa dâng trà? Hắn quay sang xin lỗi Thanh Hà tiên sinh đang ngồi đối diện: “Đợi lâu rồi”.
Thanh Hà tiên sinh đáp: “Đại nhân khách sáo rồi”.
Tỳ nữ ngoài cửa vội vàng dâng trà tới, lại bất an lui ra ngoài, trừng mắt với gã sai vặt đứng ở cửa: “Hại ta à… Đại nhân nào có không cho Thanh Hà tiên sinh dùng trà”.
Người kia ngượng ngùng lại lặng lẽ liếc nhìn bên trong, tuy rằng không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng thấy Thanh Hà tiên sinh cùng Tri phủ đại nhân nâng chén làm động tác mời trà, thần sắc vô cùng vui vẻ nói: “Tóm lại là có chuyện gì vui vẻ vậy nhỉ?”
Lý Quang Viễn bưng ly trà uống một hơi cạn sạch nói: “Như vậy không cần chờ hai năm là có thể đưa nàng vào kinh, chuyện đại hỉ, đáng chúc mừng”.
Thanh Hà tiên sinh gật đầu, đang muốn nói gì thì gã sai vặt ngoài cửa cất cao giọng: “Đại nhân, Quách Hoài Xuân Quách đại lão gia cầu kiến”.
Lý Quang Viễn và Thanh Hà tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, xem ra đã nhận được tin rồi.
Lý Quang Viễn nói có chút bất mãn: “Vậy cũng không cần chạy tới.”
Thanh Hà tiên sinh nói: “Không cần lo lắng, tiếp đến hơn phân nửa số người thành Trường An sẽ tới cầu kiến đại nhân, hắn tới cũng không có gì lạ.” Do tri phủ đại nhân quyết định người tham dự, những thế gia đại tộc cũng muốn tham gia kỳ thi quân tử này tất nhiên sẽ tới chủ động tự tiến cử.”
Lý Quang Viễn “ừ” một tiếng với bên ngoài cao giọng mời, một lát sau Quách Hoài Xuân đã tới, mà không chỉ tới một mình mà còn có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Quách Hoài Xuân giới thiệu: “Đây là Đốc”.
Lý Quang Viễn và Thanh Hà tiên sinh sắc mặt hơi tái.
“Sao người lại đường hoàng tới nơi này như vậy?” Lý Quang Viễn vội đứng dậy gấp gáp.
Bọn họ đương nhiên biết Đốc là ai, tuy rằng từ xưa tới nay chưa từng gặp.
Đốc thi lễ nói: “Đại nhân, ở nơi an toàn, mọi người có gì lại không đàng hoàng? Không cần cố lảng tránh, không loạn được kẻ địch lại loạn chính bản thân mình”.
Đạo lý của võ phu… Lý Quang Viễn không nói chuyện với hắn: “Có việc gì hãy nói đi”. Vậy thì cũng đàng hoàng không khách sáo.
Đốc nói: “Liên quan tới chuyện thi quân tử, cũng có liên quan đến nàng chứ?”
Lý Quang Viễn gật đầu nói: “Tất nhiên là muốn thuận lợi đưa nàng vào kinh thành”.
Đốc khoanh tay nói “Kinh thành sao? Ta sẽ không để cho nàng đi.”
Cái gì? Lý Quang Viễn cùng Thanh Hà tiên sinh lại tái mặt đứng dậy.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
125 chương
11 chương
85 chương