Đại Đế Cơ
Chương 178 : Công hầu
Từ lúc Đại Chu vương triều lập triều đến nay đã phong rất nhiều công hầu, tước vị, Tần Đàm Công có thể nói là một người rất đặc biệt vì hắn có được tước vị này là nhờ vào tên của hắn.
Tần Đàm Công không phải là phong hiệu của hắn, hắn họ Tần, tên là Đàm Công, dòng dõi nhà họ Tần ở Ích Châu, lúc tám tuổi được chọn vào cung làm tùy tùng cho tiên đế.
Tiên đế lúc đó là thái tử, nghe được tên của hắn liền cười, nói tên này của ngươi rất hay, công hầu trời sinh, vậy cứ xem ngươi là công hầu đi!
Thiên tử miệng vàng lời ngọc, tiên đế cũng rất lưu tâm đến lời hứa hẹn của chính mình. Mười bảy tuổi sau khi lên ngôi chuyện đầu tiên chính là thực hiện lời hứa. Vì vậy sau khi trải qua một thời tuổi thơ chơi đùa cùng thiên tử đã được đề bạt chức công hầu, cuối cùng trong triều đồng ý phong tước này. Mười tám tuổi Tần Đàm Công trở thành công hầu nhỏ tuổi nhất của Đại Chu vương triều, làm người ta ước ao và cũng xem đó là một trò cười.
Tần Đàm Công sau đó liền rời cung đi tòng quân, võ công cao siêu, tính cách dũng mãnh, hai mươi năm bình định nam bắc, đẩy lùi Tây Lương, bảo vệ tứ bề Đại Chu bình an, giành được chiến công hiển hách, nổi danh khắp thiên hạ, trở thành nhất đẳng vương tướng của Đại Chu triều. Không ít người nói chiến công như vậy là đáng được phong vương, nhưng tước vị này ngược lại có chút miễn cưỡng.
Đến tận bây giờ Tần Đàm Công này vẫn lấy tước hiệu là Công Công Hầu, càng khiến cho người ta hâm mộ và kính nể, không còn cười nhạo.
Tiên đế lấy Tần Đàm Công làm niềm kiêu hãnh. Tiên đế không thích mỹ sắc, từ sau khi đăng cơ tới nay chỉ có một hậu, sau đó nạp thêm một phi, chính là ấu muội của Tần Đàm Công, Tần thị từ đó cũng trở thành gia tộc hiển hách nhất của Đại Chu.
Về sau tiên đế, hoàng hậu và công chúa gặp nạn ngoài ý muốn, chính nhờ có Tần Đàm Công trấn thủ, binh mã trong tay phá núi trảm biển, các thân vương, hoàng thân rục rịch cũng chỉ có thể nằm mơ, mãi cho đến lúc tiểu hoàng đế thuận lợi sinh ra, trưởng thành rồi đăng cơ.
Đương nhiên là có không ít đồn đãi đương kim thiên hạ là của họ Tần. Thế nhưng bốn vị đại thần cố mệnh khác không thích nghe lời này, ép thái hậu hạ chiếu thư buộc con cháu của Tần thị về quê làm ruộng, ngoại trừ Tần Đàm Công ra không ai không được làm quan, chứng minh trong sạch, tuyên cáo lời đồn đãi là không đáng tin.
Lúc còn tiên đế, trong mắt Tần Đàm Công chỉ có tiên đế, bây giờ trong mắt cũng chỉ có hoàng đế và thái hậu. Đối với mệnh lệnh của thiên tử hắn không dám vi phạm dù chỉ một chút, rất nhiều người tin rằng nếu như tiểu hoàng đế hạ chiếu cho Tần Đàm Công tự sát theo tiên đế, mắt Tần Đàm Công cũng sẽ không nháy một chút nào. Nghe nói mấy vị cố mệnh đại thần khác cũng rất muốn chứng thực lời đồn đãi này một chút nhưng hoàng đế còn nhỏ, giang sơn chưa yên ổn, Tây Lương đã dòm ngó chằm chằm, chuyện không thể đùa bỡn vui đùa được.
Thế nên Tần Đàm Công vẫn luôn an ổn thực hiện chức trách cố mệnh đại thần của hắn, cần cù vào triều, giữ đúng bổn phận, lấy phòng giá trị ngàn vàng làm nhà... Thế nên mới bố trí trong nhà giống nhau.
Tuy là dân gian đồn đãi đó là vị võ tướng thích giết chóc tàn bạo nhưng trên thực tế ai nhìn thấy Tần Đàm Công đều cảm thấy hắn rất ôn hòa, chỉ ước chừng là chinh chiến bên ngoài chịu khổ quá nhiều, ăn mặc, ở, đi lại có xa xỉ một chút.
Lúc này thấy chư quan thi lễ, Tần Đàm Công hắng giọng một cái, ưỡn người lên một chút đáp lễ nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đầu tiên một vị quan viên khuôn mặt trắng nõn vội vàng xốc vác bưng một chồng tấu chương trong tay dâng lên nói: "Chuyện khắp nơi đều ở bên trong đây."
Tần Đàm Công gật đầu, quan viên này mang tấu chương đặt lên trên mấy chiếc bàn, Tần Đàm Công đưa tay cầm lên lật xem, trong phòng đột nhiên không nghe thấy một lời nào, chỉ có tiếng Tần Đàm Công khép, mở tấu chương vang nhẹ lên.
Tựa như qua thời gian thật lâu lại tựa như chỉ trong thời gian cực ngắn, Tần Đàm Công nhìn xong hết tất cả tấu chương nói: "Những việc này thuộc về bộ phận quan lại hình bộ, phải có công văn nội bộ quyết định, nên xin chỉ thị của Trần tướng gia và Vương tướng gia..."
Lại có một vị quan viên đứng ra nói: "Bẩm chỉ là Liêu Thừa ở nội ngục muốn xin điều binh bình định, cần công gia ngài định đoạt ạ."
Binh mã của Đại Chu kể cả doanh binh hay là cấm quân đều ở dưới trướng do Tần Đàm Công chưởng quản.
Tần Đàm Công gật đầu hắng giọng, lần nữa lục lọi tấu chương nói: "Ta vẫn chưa hiểu chuyện này lắm... Những tấu chương này các ngươi đều đã xem rồi chứ?"
Người ở đây đều lên tiếng trả lời: "Bẩm vâng."
Tần Đàm Công nói: "Trường An phủ nói đã bắt hung thủ lại, Liêu Thừa, Đoàn Sơn nói hung phạm vẫn còn trốn nên vì chuyện bắt hiềm phạm này mà dẫn đến náo loạn lên."
Mọi người ở đây mở miệng nói.
"... Bản lĩnh khám nghiệm tử thi của Đoàn Sơn sẽ không sai đâu, trong tấu chương cũng liệt kê rõ ràng điểm đáng ngờ, cũng không phải do thư sinh Chung Thế Tam này và gã trộm cướp Phương Thất Bát có thể làm được."
"... Như vậy số hung đồ tỉ mỉ cẩn thận ám sát khẳng định là không ít... Liêu Thừa bên trong ngục giam không kiêng nể lùng bắt cũng là chuyện đương nhiên..."
"... Còn có Lâm Việt, cũng dẫn theo học sinh đến để thỉnh nguyện, lấy danh tánh ra uy hiếp sự việc...""... Lý Quang Viễn của Trường An phủ không ngăn đình công lại, mưu toan uy hiếp, lòng dạ đáng chém."
"... Ở bên trong ngục, phía Liêu Thừa có chỗ không ổn, chẳng qua là chuyện lúc đó quá cấp bách, nhân lực bọn họ không đủ, không kịp thẩm vấn tòng phạm, hiềm phạm, xét về tình cũng có thể tha thứ..."
"... Lần này dân loạn hiển nhiên là có người đứng sau thao túng... Phải điều tra nghiêm không tha."
Tần Đàm Công giơ tay lên, tiếng nghị luận của mọi người biến mất, nhìn hắn lục lọi tấu chương thêm một lần nữa rồi nói: "Ta sẽ cân nhắc lại... Mời thượng thư bộ hình Tống đại nhân tới."
Mọi người lên tiếng trả lời: "Tuân lệnh." Thi lễ lui ra ngoài, tuy ước chừng căn phòng rất giá trị được bố trí hoa lệ nhưng rốt cuộc lại quá nhỏ, mọi người đi sau khi đi ra nhịn không nổi đồng loạt thở ra một hơi, thân hình thoải mái giãn ra.
"Trường An phủ này gan quá lớn..."
"Tuyệt đối không thể dung túng, bằng không khắp nơi noi theo còn ra thể thống gì."
Mấy người vừa thấp giọng nói vừa dọc theo hành lang đi tới, trước mặt có hai quan viên vội vã qua đây, nhìn thấy bọn họ dừng chân lại hỏi: "Mấy vị đại nhân có từng thấy qua công văn nội các vừa mới đưa tới không, Vương tướng gia muốn xem."
Một quan viên bên này cười, nói: "Thật đúng lúc, mới vừa đưa đến chỗ Tần công gia."
Viên quan kia nghe vậy sắc mặt không lo sợ, nói: "Đó là công văn nội bộ của chúng ta, đem qua cho các tướng gia xem để báo cáo lại cho bệ hạ nghị triều."
Bên này mấy vị quan viên "à" một tiếng, nói: "Vậy các ngươi đi theo Tần công gia đòi đi." Dứt lời, tiếp tục cười nói đi lướt qua hai người này.
Hai vị kia quan viên đứng tại chỗ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đang lưỡng lự có nên đi vào hay không, phía sau tiếng bước chân truyền đến, hai người vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy một vị nam nhân vóc người nhỏ gầy chừng bốn mươi tuổi giấu tay trong áo bước nhanh tới.
Nam nhân này mặc quan bào đỏ thẫm, y phục lại giống như không vừa với cơ thể, rộng bồng bềnh đung đưa, khuôn mặt cũng trắng nõn, chỉ là đôi mắt luôn không tự chủ nhìn trái nhìn phải loạn xạ, thêm vài phần thái độ nhìn trộm, không giống quan viên, trái lại giống như lão gian manh.
Hắn vốn là quan dịch (1)... Mặc dù toàn thân mặc bào đỏ nhưng cũng không thay đổi được xuất thân, hai quan viên mỗi lần nhìn thấy đều nảy ra ý niệm này trong đầu, nghĩ lại không chỉ có bọn họ, người cả triều đình đều sẽ nghĩ như vậy.
Bọn họ còn đang ngơ ngác, người đang bước tới đã lộ ra nụ cười chủ động chào hỏi: "Hoa Sách huynh, Thuận Chi huynh." Giống như bạn già thân thuộc lắm.
Hai quan viên vội vàng thi lễ: "Tống đại nhân."
Thượng thư bộ hình Tống Nguyên Tống đại nhân cũng không phải người để bọn họ có thể xưng huynh gọi đệ.
"Sao đăm chiêu ủ dột như vậy, có chuyện gì, nói ra, xem tiểu đệ có thể giúp một tay không?" Tống Nguyên cười nói, giống như nam nhân rảnh rỗi trên phố vậy há miệng là nói nghĩa khí.
Hai quan viên lưỡng lự một hồi, nói: "Tấu chương công văn nội bộ của chúng ta đã đưa đến chỗ Tần công gia, không biết đã xem xong hay chưa."
Tống Nguyên cười ha ha một tiếng, nói: "Chuyện nhỏ như vậy... Ta đang muốn đi gặp công gia, ta tới hỏi thay các ngươi." Tay vừa vỗ vỗ đầu vai của hai người: "Chờ ta đưa cho các ngươi."
Hai quan viên vội vàng thi lễ liên tục: "Không dám không dám, đại nhân sai người đến nói cho chúng ta là được."
Tống Nguyên lại nói: "Một chút việc nhỏ không nên khách khí." Giấu tay, bước về phía trước.
Nhìn Tống Nguyên bước đi, hai quan viên đứng thẳng người đồng thời thở phào, liếc nhìn nhau.
Một trong hai vị đó nói: "Chẳng trách người ta nói trên đường đi sợ gặp nhất có ba thứ, tên cẩu Tần Đàm Công, Diêm vương gia cười và huynh đệ Thỉ Xác Lang... Kỳ lạ, rõ ràng là nhiệt tình, hòa khí, sao khiến người ta kinh ngạc run sợ đến như vậy?"
Vị quan nhân kia nói: "Đoán chừng lúc hắn vui vẻ gọi là huynh đệ, lúc không vui cũng gọi là huynh đệ, huynh đệ trong mắt hắn chỉ là đồ vật, không phải người."
...
Tống Nguyên rảo bước tiến đến gian phòng của Tần Đàm Công, cánh tay đang giấu đi đã buông ra, đầu vai nhô lên, thân hình vốn đã gầy còm lại lập tức thu nhỏ lại một chút nữa.
"Công gia, tiểu..." Hắn cất bước đi vào cung kính thi lễ, chưa nói xong, đã bị Tần Đàm Công cắt lời.
"Tử Kính, hôm nay ngươi đã là thượng thư, phải có dáng vẻ của một thượng thư, cách xưng hô là tiểu nhân này không nên dùng lại."
Tống Nguyên đứng thẳng người, nhìn lên Tần Đàm Công đang ngồi ở trước mặt, trịnh trọng lên tiếng trả lời: "Tuân lệnh." Nhưng sau một hồi lại hạ thấp người xuống, vẻ mặt tươi cười nói: "Trước mặt người ngoài tiểu nhân đương nhiên biết, ở trước mặt công gia tiểu nhân vĩnh viễn là tiểu dịch thừa (2) trước đây."
Tần Đàm Công chỉ cúi đầu xem tấu chương, đối với sự nịnh nọt ton hót của hắn không chán ghét cũng không thích thú, nói: "Có phải ngươi có thù oán với ta hay không?"
Tống Nguyên cũng không nghe rõ, kinh ngạc, sau một hồi thở phù phù, lập tức quỳ xuống, kinh hãi nói: "Công gia, tiểu nhân làm sai ở chỗ nào?"
***
(1) và (2) Dịch: Ngựa trạm, dùng ngựa đưa thư. Ngày xưa đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ, gọi là dịch thừa.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
125 chương
11 chương
85 chương