Đại đạo vĩnh hằng

Chương 132 : Phiền phức tự đưa tới cửa

Trần Phong cùng tam nữ rời khỏi Lạc gia, trong lòng cũng có chút không vui, liền thuê lấy một gian phòng ở một cái tửu lâu tên là Hương Linh Tửu Lâu ở lại, thận tiện tìm hiểu tin tức về Nam Hải. Tuy đây là một hòn đảo, nhưng nơi này nhộn nhịp cũng không hề thua kém so với những đại thành thị trên đất liền. Nơi đây có thể đi tới rất nhiều đảo trên vô tận hải, ở những đảo này mặc dù vô cùng hung hiểm nhưng cũng không thiếu thiên tài địa bảo, linh dược, thậm chí là bảo vật do những người đi trước vẫn lạc để lại.. Nên thường có rất nhiều gia hỏa đi đến những chổ này tìm kiếm cơ duyên, linh thạch và hiển nhiên Hải Âu Đảo trở thành nơi dừng chân của bọn họ. Sáng hôm sau, Trần Phong dẫn tam nữ xuống đại sảnh, hắn đã khôi phục diện mạo vốn có, vẫn là một bộ Bạch Y bồng bềnh, sau lưng mang theo Vô Cực Phá Thiên Kiếm, cực kỳ phong lưu tiêu sái. Còn lại tam nữ vẫn còn đang ở trạng thái ẩn dung, nhưng người nào cũng khá là xinh đẹp, đặc biệt Hồ Ngọc Mị trên người còn có một hương vị thấm lòng người. Theo Trần Phong thấy, bộ dáng của hắn khi ẩn dấu dung mạo quá bình thường, người khác nhìn vào đều khinh thường cho hắn là nhà quê mới lên, để hắn khôi phục dung mạo anh tuấn xem xem ai còn khinh thường hắn hay không. Tửu lâu này không gian cũng rộng rãi thoáng mát, được đặt cạnh ven biển, tửu lâu được chia làm ba tầng, hai tầng dưới là cho khách nhân uống rượu trò chuyện, tầng ba là các gian phòng khách sạn cho thuê. Lúc này bên trong tửu lâu đã tụ tập không ít người, tầng hai cao ráo thoáng mất gần như chật kín chỗ, dù đều là tu luyện giả, nhưng thói quen ngồi lại ăn uống tám chuyện vẫn là lạc thú không cách nào sửa đổi của con người. Lúc bốn người Trần Phong từ thang lầu tầng ba bước xuống cũng nghe không ít nghị luận của các võ giả trong tửu lâu. Cả đám chọn một một bàn trống cạnh cửa sổ, cái bàn có hình vuông, xung quanh là bốn chiếc ghế dài, mỗi cái ghê có thể ngồi đủ cho hai người, Trần Phong cùng chúng nữ phân biệt ngồi xuống. Hướng tầm mắt ra cửa sổ, có thể lấy đại dương xanh ngát phía xa, cùng những con gió mang theo hơi thở của tự nhiên thổi vào, làm ai nấy tâm thần cũng đều sảng khoái. - Khách quan, xin hỏi mấy vị dùng gì ạ? Đúng lúc này, một tiểu cô nương mặt tròn trĩnh, nhỏ nhắn đáng yêu, niên kỷ tầm khoảng 10 tuổi đi tới trước bàn của Trần Phong, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo vô tội nhìn bốn người, cất lên giọng nói non nớt mà thanh thúy làm ai cũng yêu thích. - Cho chúng ta vài món ăn là được rồi! Trần Phong nở một nụ cười như nắng ấm, tiểu cô nương vâng dạ liên tục, co dò chạy như bay vào bên trong. Chỉ trong chốc lát, tiểu cô nương bưng một cái mâm lên, bên trên là vài món ăn tinh xảo đẹp mắt cùng một bình hảo tửu, có tất cả ba đĩa thức ăn,tất cả đều được chế biến từ hải sản, động tác nàng phi thường nhanh gọn, đặt từng món lên bàn. Hỏi mới biết, tiểu nha đầu này tên Linh Nhi, tửu lâu này cũng là do gia đình nàng mở ra, ba đời nhà nàng đều kinh doanh loại hình này, hằng ngày người ra vào cũng khá tập nập, thu về một lượng Linh Thạch khổng lồ. Tiểu cô nương vừa đặt món ăn lên bàn, vừa nhìn lấy Hồ Ngọc Mị bộ dáng xinh đẹp linh lung, không kìm lòng được hỏi. - Tỷ tỷ, ngươi làm sao xinh đẹp như vậy? Tiểu cô nương ngây thơ nhìn Hồ Ngọc Mị. Hồ Ngọc Mị tuy đã ẩn dung, nhưng nhan sắc vẫn chim sa cá lặn, nhưng ngốc nữu này lần đầu thấy đồ ăn liền sáng mắt, nào quan tâm tiểu nha đầu kia hỏi gì, bâng quơ đáp. - Ta vừa sinh ra đã vậy! Tiểu nha đầu dường như đã hiểu, gật gật đầu, rồi lại hỏi. - Vậy tỷ tỷ xem, Linh nhi lớn lên có xinh đẹp giống tỷ tỷ không? Hồ Ngọc Mị lúc này mới nhìn xoáy vào Linh Nhi hồi lâu rồi nói. - Thế mẫu thân ngươi có xinh đẹp không? Linh Nhi đưa một ngón ta lên môi, làm ra bộ dáng nhớ lại. - Mẫu thân không xinh đẹp bằng tỷ tỷ. Linh Nhi thật thà đáp. - Vậy thì ngươi không cách nào xinh đẹp bằng tỷ tỷ rồi, bởi vì mẫu thân ta rất xinh đẹp. Hồ Ngọc Mị không chút biểu tình đưa ra một câu khẳng định, biểu lộ trên mặt đáng lẽ phải như thế, chân thật đáng tin. Tiểu nha đầu bị nàng đả kích, hai mắt bắt đầu phát hồng, không nói gì quay người bỏ đi. Còn lại ba người nhìn nhau thở dài một tiếng, lấy tay bưng lấy trán, ánh mắt thương cảm nhìn Hồ Ngọc Mị, ngốc nữu này quá ngu ngốc rồi. Không biết nha đầu Linh Nhi kia bị đả kích biết cỡ nào, nữ hài tử ai cũng mong mình lớn lên xinh đẹp, nhưng bị Hồ Ngọc Mị dội cho một gáo nước lạnh, tâm tính còn ngây thơ trẻ con của Linh Nhi sao chịu nổi. Hồ Ngọc Mị cũng không quan tâm đến ánh mắt mọi người, không có gì quan trọng, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị trên bàn. Chúng nữ lần đầu tiên thấy đồ ăn làm từ hải sản ở Nam Hải, hai mắt liền phát sáng nuốt nước bọt ừng ực, cầm đũa lên bắt đầu ăn như hổ đói. - Các ngươi có nghe nói gì không, vài ngày nữa, mấy đại gia tộc của Hải Âu Đảo sẽ tổ chức tỷ thí, chọn ra những người trẻ tuổi thiên tài, rồi từ đó tuyển ra danh nghạch đi tới Hải Long Đảo tranh hùng dành tấm vé đi tới Thiên Nguyên Học Viện a. - Ha hả, còn cần ngươi nói sao, tin tức này cũng đã truyền khắp Hải Âu Đảo rồi, ta còn biết tỷ thí lần này tam đại gia tộc Hoàng, Lạc, Lý đều cử ta thiên tài của nhà mình tránh suất đi Trung Châu, mà nghe nói đại tiểu thư Hoàng gia đã tiến nhập Luyện Hư, thực lực cường đại vô cùng, chắc chắn nàng sẽ dành hạng đầu. Mọi người trong tửu lâu huyên náo không dứt, cũng có không ít tin tức lọt vào tai Trần Phong. Hắn cũng nghe được, mấy ngày nữa các đại thế lực của Hải Âu Đảo sẽ tổ chức hội võ, tuyển ra thiên tài đi đến Hải Long Đảo, tham gia quyết đấu để lấy mười cái danh ngạch của Nam Hải để tiến về Trung Châu gia nhập Thiên Nguyên Học Viện. Mà Thiên Nguyên Học Viện là nơi bồi dưỡng thiên tài của toàn Thiên Nguyên Đại Lục, ở trong đó mọi người sẽ được những tuyệt đỉnh cường giả chỉ đạo võ học, đôi khi còn có thể tham gia thí luyện đề cao thực lực, một khi xứng tên lên bảng xếp hạng, có thể được ban bố thêm tài nguyên phong phú, có thể nói đây là nơi mơ ước của không ít võ giả trẻ tuổi trên toàn đại lục. - Thiên Nguyên Học Viện!. Trần Phong lẩm bẩm rồi nở nụ cười. Trong lòng hắn tính toán, sau khi trở về Tây đại lục, sau đó là đi Bắc Vực tìm lấy Thanh Nguyệt Tâm mang về, tiếp đó là khởi hành đi Trung Châu tìm Nguyệt Ảnh. Xem ra hắn phải tham gia cái hội võ này, một khi bước vào Trung Châu hắn còn có một nơi để dừng chân, cũng thuận tiện tìm nơi hạ lạc của Nguyệt Ảnh. Trần Phong nghe xung quanh võ giả tàn tán về cuộc hội võ, cũng có thông tin về tiểu thiếu gia của Hoàng gia bị người chém, rồi những chuyện linh tinh này nọ. Trần Phong nghe tới nhàm chán, nhìn bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một chén, nâng chén uống một ngụm, rượu mạnh lập tức thiêu đốt trong bụng, giống như một luồng hỏa diễm, rượu này, cực mạnh, nhưng còn kém xa thứ rượu mà hắn tự điều chế. Đúng lúc này, ba thân ảnh tiến vào Hương Linh tửu lâu, một nam hai nữ, vừa mới tiến vào liền thu hút ánh mắt tất cả mọi người, nhất thời tiếng nghị luận cũng im lặng, mọi người ánh mắt đều cuồng nhiệt mà nhìn không nói một câu nào. Tên thanh niên nam tử kia không cần phải nói, trong tay cầm quạt lông, phong độ thôi rồi, rất là phong lưu tiêu sái. Mà một bên là một cô gái mặc trang phục màu xanh biếc, chẳng những uy phong lẫm lẫm, còn cực kỳ xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, vóc người cũng rất nóng bỏng trước lồi sau vểnh. Nhưng mà ánh mắt mọi người không tập trung trên hai người này, mà nhìn chằm chằm vào nữ nhân ở giữa. Nàng này vận một bộ váy màu lam, mang theo sự tĩnh lặng của biển, da thịt xinh đẹp như ngọc, mỗi một phần trên người đều động lòng người như vậy, nhất là đôi mắt kia, trong suốt như nước, câu nhân tâm phách, thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, vậy mà lộ vẻ ảm nhiên thất sắc. - Hoàng Thương ngươi lên trước tìm chỗ trống! Thiếu nữ váy lam mở miệng nói chuyện, âm thanh cũng đặc biệt êm tai. - Được.! Tên nam nhân Hoàng Thương cầm quạt lông trong tay đáp một tiếng, sau đó liền đi lên lầu trên, còn thiếu nữ mang trang phục màu xanh bên cạnh thì ánh mắt chớp động, tìm kiếm chỗ ngồi thích hợp. - Tiểu thư, hình như không còn chỗ trống. Thiếu nữ áo xanh nhìn lướt qua phòng khách tửu lâu, phát hiện nơi này vậy mà đủ người rồi. - Tiểu thư chờ ta chốc lát. Thiếu nữ áo xanh thấy trước cửa sổ có một bàn bốn người ngồi, nhưng chỉ ngồi hai ghế còn còn dư lại hai cái trống, trong lòng nàng khẽ động, liền đi tới bên cạnh bàn của đám Trần Phong. Tam nữ vẫn chăm chú ăn uống, Trần Phong nhàm chán uống rượu nghe tin tức, thấy một thiếu nữ lại gần, hắn ngẩng đầu lên thấy thiếu nữ áo xanh nhìn mình, hắn nghi hoặc hỏi. - Có chuyện gì sao? ...Cộp... Thiếu nữ áo xanh lấy ra một khối Linh Thạch Thượng Phẩm khá to, đặt ở trên bàn Trần Phong, nói. - Cho các ngươi Linh Thạch, ngươi đổi chỗ đi, ta muốn chỗ này! Thiếu nữ ngạo kiều, ngữ khí không cho từ chối. Trần Phong sửng sốt, ngay sau đó liền cười nhạt, lấy trong Cửu U Long Giới một đống Linh Thạch, cũng ném lên bàn như nàng ta. - Ngươi có ý gì? Thiếu nữ áo xanh nhìn Trần Phong thái độ còn kiêu ngạo hơn nàng, nhất thời không vui cau mày nói. Trần Phong ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ áo xanh một cái, thản nhiên nói. - Nhìn ngươi chướng mắt, cho ngươi chút bạc, ngươi đi chỗ khác đi. - Ngươi… Thiếu nữ áo xanh hơi khựng người, sau đó liền lạnh lùng nói. - Ngươi có ý gì, ngươi biết ta là ai không? Trần Phong im lặng lắc đầu, tiếp tục rót rượu, nhẹ nhàng hớp một ngụm, hắn rất muốn bình bình đạm đạm sống cùng chúng nữ hòa nhập một thời gian, tại sao phiền phức lại luôn nhắm tới bọn hắn vậy chứ, tưởng hắn là quả hồng mềm sao. Lại nhìn nữ nhân này, dáng vẻ cao cao tại thượng, không thèm đặt người khác trong mắt, Trần Phong cũng bắt đầu không có hảo cảm với nữ nhân. Tâm cảnh hắn từ khi đột phá Hóa Thần cũng trưởng thành đôi chút, những chuyện nhỏ nhặt không đụng tới giới hạn của hắn, Trần Phong cũng sẽ cười trừ, tuyệt đối không so đo. - Ngươi là ai, liên quan gì ta.? Trần Phong lạnh lùng nói, Nhan Như Ngọc, Sở Diệu Y cùng Hồ Ngọc Mị chỉ nhìn qua thoáng phát rồi tiếp tục ăn uống, những phiền phức này cứ để cho hắn giải quyết. Nghe được lời lẽ không chút khách khí của Trần Phong, trên người thiếu nữ áo xanh toát ra một luồng khí thế, ánh mắt híp lại. Trần Phong nhìn xem thiếu nữ này còn có vẻ nhỏ tuổi hơn Như Ngọc các nàng, tức là cũng chưa tới trăm tuổi, lại có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, thiên phú cũng khá phi phàm, khó trách lại trương dương ương ngạnh như thế. - Sao, ngươi sợ.? Thiếu nữ áo xanh thấy ánh mắt của Trần Phong lóe ra tia ngạc nhiên, liền cười lạnh. Trần Phong lại sửng sốt, có chút im lặng cạn lời, hắn sợ sao, hắn từng sợ qua ai a. - Tiểu Mai, không được nháo sự! Thanh âm êm ái truyền tới, chỉ thấy thiếu nữ váy lam đi về phía này, trợn mắt trừng thiếu nữ áo xanh một cái. - Tiểu Mai xưa nay đều vậy, các ngươi chớ nên trách. Thiếu nữ váy lam khẽ khom người về phía Trần Phong, cười khẽ nói, làm cho người ta cảm giác như được tắm gió xuân. Nàng trực tiếp đi tới bàn Trần Phong mà ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên, không xem mình là người ngoài. Trần Phong trong lòng lại càng không thoải mái, thật sự hắn không nghe được trong lời nói của thiếu nữ váy lam có nửa điểm xin lỗi, hình như nàng cũng không được mời mà trực tiếp ngồi xuống. Hắn lại càng phản cảm với những người ở đây, vừa tiếp xúc với người ở Nam Hải đã bị khinh bỉ một trận, bây giờ lại có người tùy tiện xem hắn như không tồn tại, quá uất ức rồi. Trần Phong tuy là một tên sắc lang, khó thể chống lại cám dỗ từ mỹ, nàng này luận về dung mạo hay dáng người tuyệt đối có thể so sánh với chúng nữ, nhưng trong mắt Trần Phong không hề có nửa điểm dao động, đôi mắt hắn nhìn nàng như xem một người chết. - Hừ! Cá mè một lứa, có chủ nào thì có tớ đó! Trần Phong không vui hừ lạnh, châm chọc một câu, lời này để cho Nhan Như Ngọc quăng đến một ánh mắt tán thưởng, xem ra phu quân nhà mình đã có sức miễn dịch với nữ nhân, điều này làm nàng cũng cao hứng, nhất định phải về nói cho bọn tỷ muội. Tròng mắt thiếu nữ váy lam ở híp lại, vô luận là nàng xuất hiện ở đâu, mọi người đều khúm núm, cho nàng đủ mặt mũi. Nàng muốn ngồi cùng người nào chính là vinh hạnh lớn lao của người đó, những tên nam nhân kia nịnh bợ còn không kịp, không nghĩ tới hôm nay lại bị Trần Phong châm chọc, mà trước nhan sắc của nàng ánh mắt hắn còn lộ ra vẻ chán ghét.