Đại Ca

Chương 65

Là tiếng thét của Tiểu Phỉ, bởi cô nhìn thấy sếp không hề do dự dùng tay bắt lưỡi dao, khiến tim cô muốn nhảy ra từ đường họng. Tiểu Phỉ một tay vịn tường, một tay che miệng, há hốc mồm nhìn máu trên tay Ngụy Khiêm chảy xuôi theo rãnh của con dao và mu bàn tay, rồi anh lên gối thụi vào bụng tay thấp bé, Tiểu Phỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ có vẻ như rất đau, hắn ta kêu “a” một tiếng phun cả nước bọt, bất giác khom lưng, ngay sau đó lại bị khuỷu tay đập mạnh vào gáy. Tay thấp bé lảo đảo ngã sấp xuống, mắt trợn trắng co giật trong phạm vi hẹp dưới đất, nom y như một con cá giãy chết vậy. Cho đến lúc này, Tiểu Phỉ mới cảm thấy cổ chân bị trẹo hơi đau. Cửa thang máy mở ra, một bảo vệ đang tuần tra bãi đỗ xe ngầm định lên lầu thấy cảnh đẫm máu này sợ quá lui ngay hai bước. “Báo cảnh sát.” Ngụy Khiêm dùng tay còn lành nhặt con dao dưới đất, vai kẹp điện thoại nói với Tam Béo chưa kịp cúp máy, “Tôi đang ở bãi đỗ xe dưới lầu.” Âu phục anh mặc quá vừa vặn, không thích hợp cho vận động mạnh, lúc ném Tiểu Phỉ ra Ngụy Khiêm đã cảm nhận được, quả nhiên, cúi đầu xem thử thấy áo ngoài bục nguyên một đường. Anh bèn cởi luôn cái áo rách ra quấn bàn tay đang chảy máu ròng ròng. Tam Béo gào ầm lên: “Mẹ kiếp hù chết bố mày rồi! Có chuyện gì vậy hả?!” “Chậc,” Ngụy Khiêm nói, “Hay chúng ta cũng đầu tư cho một xưởng may quần áo đi, quần áo dỏm mà bán đắt như toi, chẳng bền tí nào.” Tam Béo: “Cút đi! Chết tiệt, ở đó đừng nhúc nhích!” Nói xong Tam Béo cúp máy cái rụp, tiếng máy bận truyền đến. Tiểu Phỉ luống cuống lấy khăn tay trong giỏ xách khập khiễng chạy đến, sắc mặt trắng bệch lau bàn tay Ngụy Khiêm đang chảy máu không ngừng, nhìn vết thương khủng khiếp mà Tiểu Phỉ cảm thấy muốn ngất đi: “Cái cái cái này không được, phải đến bệnh viện thôi. Chủ tịch Ngụy à, anh có biết là hồi nãy anh làm tôi sợ muốn chết không hả? Hắn ta còn cầm dao mà anh, anh, anh to gan quá, anh không sợ hắn…” “Tôi sợ hắn?” Ngụy Khiêm hơi nhíu mày, thò chân giẫm lưng kẻ đang nằm bẹp gí, nhởn nhơ nói, “Năm đó khi tôi làm đả thủ vào sinh ra tử cho người ta, chắc cô còn mặc bỉm đấy.” “Lúc nào rồi mà còn đùa được!” Tiểu Phỉ căn bản không tin, sợ hết hồn lôi Ngụy Khiêm khỏi thang máy, “Ôi chao tên này nguy hiểm quá, anh mau tránh xa hắn ra! Anh bảo vệ, anh có thể nghĩ cách trói tên này lại trước không? Hắn là một tên tâm thần cầm dao đâm người ta đấy.” Bảo vệ lập tức dùng bộ đàm gọi một đoàn đến, cùng nhau ba chân bốn cẳng vây em vợ Vương Lương Đống lại. “Tôi không đùa với cô đâu.” Ngụy Khiêm vừa lau tay vừa nói với Tiểu Phỉ, “Lúc nhỏ nhà nghèo, không được đi học, vì kiếm tiền mà tôi một mình chạy đến sàn hắc quyền bên Quảng Đông đánh cho người ta, rốt cuộc phát hiện đó căn bản không phải sàn hắc quyền mà là một căn cứ thí nghiệm ma túy kiểu mới, cuối cùng thập tử nhất sinh mới trốn thoát được.” Tiểu Phỉ mặt không cảm xúc nhìn anh chằm chằm một lúc, nhạt nhẽo nói: “A, thật ra hồi nhỏ nhà tôi cũng nghèo, không được đi học, vì kiếm tiền, tôi làm gián điệp cho đặc vụ ngoài hành tinh, chuyên môn bắt chó mèo đem cho họ nghiên cứu, sau đó đặc vụ kia bị một con chó không chích ngừa cắn, cuối cùng bị dại chết thẳng cẳng, tôi mới thoát khỏi cuộc sống hai mặt.” Ngụy Khiêm cười theo, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác khó nói thành lời, hiện tại chẳng qua mới mười mấy năm, mà chuyện tự mình trải qua khi đó, bây giờ nói ra lại chẳng ai thèm tin. Cuộc đời con người ta thực sự lắt léo đến vậy sao? Hay là nửa đời trước ngắn ngủi của anh, đã vội vã sống hết cả cuộc đời người khác rồi? Ngụy Khiêm liền không nhắc nữa, chỉ lịch sự hỏi: “Đúng rồi, hồi nãy tôi ra tay hơi nặng, chân cô không sao chứ? Chưa trẹo chứ?” Tiểu Phỉ nghe thế bỗng dưng vui hẳn, cô nhanh chóng thoát khỏi trạng thái hết hồn vừa nãy, mặt mày rạng rỡ hỏi: “Chủ tịch Ngụy, anh dùng một tay mà xách được tôi à?” Ngụy Khiêm nhướng mày, dè dặt cười giả, chỉnh lại vạt sơ mi, chờ cô khen mình dũng mãnh như thần. Ngờ đâu Tiểu Phỉ chỉ dùng hai tay ôm mặt, mừng rỡ nói: “Tốt quá, xem ra tôi không béo chút nào, khỏi cần giảm cân nữa!” Ba phút sau, Tiểu Phỉ gọi hai người trên lầu xuống, một lái xe đưa Ngụy Khiêm vào bệnh viện, một cùng cô ở lại chờ cảnh sát đến xử lý chuyện này. Bên ngoài sương mù giăng kín, tầm nhìn rất thấp, tài xế nhìn tay anh vẫn chảy máu mà sốt ruột vô cùng, mấy lần giành đường, chạy cực kỳ nguy hiểm. Ngụy Khiêm: “Không bị thương đến mạch máu lớn, máu cũng sắp tự cầm rồi, đâu phải sinh non, anh gấp làm gì?” Tài xế nơm nớp lo sợ nhìn anh. Ngụy Khiêm cau mày dựa ghế: “Chạy chậm thôi… sương mù dày thế này, chẳng biết có cất cánh được đúng giờ không.” Đáp án là không thể. Sân bay nghẽn lại cả dải, biển người nghìn nghịt, chen chúc như nhà ga ngày Tết, Ngụy Chi Viễn vất vả lắm mới tìm được một chỗ ngồi trong quán cà phê, đọc sách giết thời gian. Không ngờ đọc hết một quyển sách mà vẫn chưa nhận được tin tức gì về chuyến bay, đành phải lấy laptop ra lên mạng. Ngụy Chi Viễn chẳng có việc gì để làm, đang loanh quanh mấy trang web không mục đích, thì đột nhiên một tin tức bản địa hiện ra, cậu đang định tắt như mọi khi, nhưng nhìn lướt qua lại cảm thấy tấm hình dưới mẩu tin hơi quen mắt. Nhìn kỹ lại thì thấy chính là bãi đỗ xe ngầm của công ty anh hai. Tiêu đề là “Một người đàn ông bị bắt do dùng dao hành hung ở cao ốc”. Ngụy Chi Viễn lập tức gọi vào máy bàn của Ngụy Khiêm ở công ty, không ai nghe nên lại bị chuyển đến quầy tiếp tân. Vừa nghe hai câu đầu đuôi, Ngụy Chi Viễn đã vã hết mồ hôi lạnh, lại gọi vào di động của Ngụy Khiêm. Ngụy Khiêm đang ở bệnh viện, một tay bất tiện, thành thử cả buổi trời mới lấy được điện thoại ra: “Ồ, còn chưa bay à?” Ngụy Chi Viễn: “Anh đang ở đâu?” “Anh… à,” Ngụy Khiêm vòng vo nói, “Anh ở bên ngoài, có chút việc…” Ngụy Chi Viễn nôn nóng cắt ngang: “Bị thương ở đâu?” Ngụy Khiêm sửng sốt: “Tin tức nhanh ghê nhỉ!” Ngụy Chi Viễn lập tức nóng lên: “Đừng thừa lời với em! Anh rốt cuộc bị thương ở đâu?!” Chủ tịch Ngụy chưa từng bị ai nạt như vậy, một lúc lâu mới định thần lại: “Em ồn ào gì thế? Anh còn chưa chết đâu – chỉ bị một vết trên tay thôi, không sao.” Quán cà phê đông kín khiến hơi ấm dư thừa, rất nhiều người nóng quá phải cởi áo khoác, Ngụy Chi Viễn lại cảm thấy tay lạnh đến tê dại, cậu nhắm mắt giây lát để bình tĩnh, ép mình dịu giọng hơn, âm điệu thấp xuống: “Em đi đổi vé đây.” “Em ăn no rửng mỡ à?” Giọng điệu của Ngụy Khiêm nghe hơi uể oải, “Tiền xe anh không trả cho đâu.” “Dù đi tên lửa em cũng phải về, không nhìn thấy anh thì em không yên tâm.” “Ôi… được rồi, chờ chút.” Ngụy Khiêm bất đắc dĩ gọi cậu lại, Ngụy Chi Viễn nghe thấy anh thở dài, rồi sau đó bên kia truyền đến một tiếng “tách”. Một lát sau, di động báo nhận được MMS, Ngụy Chi Viễn mở ra xem thì thấy Ngụy Khiêm gửi cho một tấm ảnh, xung quanh vết thương đã được làm sạch, một bác sĩ mặc blouse trắng né ống kính, đang cúi đầu xử lý cho anh, vết máu đã được lau sạch, thoạt nhìn tuy da thịt vẫn lật lên nhưng quả thật không nghiêm trọng lắm. “Nhìn thấy chưa?” Ngụy Khiêm nói, “Thấy rồi thì ngoan ngoãn chờ ở đó, đừng đi tới đi lui.” Ngụy Chi Viễn cau mày, cậu bỗng cảm thấy rất kỳ lạ. Thứ nhất, cậu chưa bao giờ thấy Ngụy Khiêm dùng điện thoại chụp ảnh, Ngụy Khiêm không có thói quen nghịch di động, ngoài gọi điện và gửi tin nhắn thì không còn dùng tới chức năng thứ ba. Một người chưa bao giờ dùng, vào lúc quan trọng có thể lập tức nhớ ra thứ này còn chụp ảnh được sao? Mà chỉ để ngăn cậu đổi vé máy bay? Quả thật, chuyện khoản đầu tư thực sự cần Ngụy Chi Viễn kết nối, nhưng không khẩn cấp lắm, cậu đi sớm nửa tháng hay muộn nửa tháng vốn chẳng có gì khác biệt cả. Dù bên phía Ngụy Khiêm không có chuyện gì, bên này hoãn chuyến bay vì sương mù, gọi về nói “Anh hai à, hôm nay chắc em không đi được đâu, chờ thời tiết đẹp rồi đi anh thấy sao”, Ngụy Khiêm sẽ không cho cậu quay về à? Không có khả năng đó, Ngụy Chi Viễn cảm thấy, với tính tình của anh hai, chưa biết chừng còn vì thời tiết xấu mà không yên tâm, tự mình lái xe đến đón cậu về. Mọi việc đều chỉ sợ suy nghĩ, vừa suy nghĩ thì càng căng thẳng, Ngụy Khiêm rõ ràng đang đuổi cậu đi, thế… chỗ anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngụy Chi Viễn chưa bao giờ biết trí tưởng tượng của mình cũng có thể phong phú đến thế, từ sân bay chạy ra đến khi ngồi trong taxi, chỉ có một lúc mà các tình huống tệ nhất đã lướt qua đầu như đèn kéo quân. Cậu cảm thấy nhịp tim mỗi phút phải lên đến hàng trăm rồi. Ngụy Chi Viễn tiền trảm hậu tấu, lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện nhưng hụt mất, cậu lại lập tức quay đầu xe về nhà, cho đến khi mở cửa, nhìn thấy người nằm trên sofa, mới thở phào. Ngụy Chi Viễn dựa cửa, cảm thấy chân mềm nhũn, đứng một lúc lâu cho bình tĩnh mới chậm rãi bước tới. Ti vi đang chiếu một tiết mục tạp kỹ rất nhạt nhẽo, Ngụy Khiêm nằm trên sofa đã ngủ thiếp đi. Một tay anh để trên bụng, tay bị thương quấn băng sạch sẽ đặt bên cạnh. Ngụy Chi Viễn không quấy rầy anh, khom lưng nhìn kỹ tay bị thương của Ngụy Khiêm, lại xác định sắc mặt không tệ, trên người cũng không còn nhiều vết thương hơn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, thầm mắng một câu: Đồ khốn nạn, làm bộ làm tịch giấu giếm cái khỉ gì? Xém bị anh dọa mất hồn rồi! Đúng lúc này, di động Ngụy Khiêm ném trên bàn phòng khách đổ chuông, Ngụy Chi Viễn bước lại cầm lên xem, là Tiểu Phỉ, cậu quay đầu lại nhìn Ngụy Khiêm đang ngủ say một cái, rồi cầm điện thoại đẩy cửa đi vào một phòng khác: “Chị Tiểu Phỉ, em đây.” Tiểu Phỉ dừng một chút: “Ồ, Tiểu Viễn? Chưa đi à? Anh cậu đâu?” “Em ở sân bay xem được tin tức, không yên tâm cho nên vẫn quay về – ảnh đang ngủ, có việc gì gấp ạ?” “Tốt quá,” Tiểu Phỉ nói, “Tôi có thể phiền cậu đến đây một chuyến không? Có một văn kiện khẩn cấp từ phía công ty hạng mục, cần sếp ký ngay lập tức, người của bên kia tối nay còn phải đi xe lửa về gấp, vốn tôi nên đưa đến, nhưng hôm nay lúc ở trong thang máy bị anh cậu ném gãy một gót giày, buổi chiều vừa mượn tạm một đôi, không vừa chân lắm, liệu cậu có thể…” Ngụy Chi Viễn nhận lời, bỏ hành lý trong phòng, lấy chìa khóa lái xe của Ngụy Khiêm đi. Từ đầu đến cuối cậu đều lặng lẽ, Ngụy Khiêm không hề phát hiện. Ngụy Chi Viễn đi cả buổi rồi, Ngụy Khiêm mới bị tiếng đập cửa của khách không mời Tam Béo đánh thức. Tam Béo: “Anh đến an ủi đồng chí què tay đây, sao rồi, có đau không?” Ngụy Khiêm đang khó chịu vì ngủ say bị đánh thức, nói vẻ không vui: “Dưới bếp có dao phay đó, anh tự chặt một nhát rồi cảm nhận – nói không thấy thừa hả?” Tam Béo ngồi phịch xuống sofa: “Thôi đi, cụ anh hùng quá đấy, nghe nói Tiểu Phỉ cũng sắp tâng bốc cụ thành Tây Môn Xuy Tuyết rồi. Trở về tha hồ mà hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mấy cô bé đó.” Nói rồi Tam Béo kéo tay Ngụy Khiêm lại, nhìn bàn tay quấn y như đòn bánh: “Thành đại hiệp cụt tay rồi – ôi sao mà khéo thế? Tiểu Viễn đi đúng vào lúc này, giờ phút quan trọng mà trong nhà không có lấy một người chăm sóc, anh sớm bảo chú mày nên cưới một cô vợ rồi, để người ta thôi hi vọng mà chú thì cũng sớm yên ổn, bây giờ thì… Ôi! Thôi quên đi, nói nhiều lòng anh càng khó chịu – đúng rồi, em gái đâu?” “Hôm qua quản lý gọi điện thoại kêu nó về xem kịch bản rồi.” Ngụy Khiêm nói. “Hả? Cũng đi rồi?” Tam Béo gãi đầu: “Dương Quá đại hiệp, chú nói chú gặp vận chó má gì vậy? Hay mấy bữa nay anh ở lại ha?” “Không cần.” Ngụy Khiêm hơi do dự, đột nhiên nói, “Mã Xuân Minh không phải vẫn nhảy nhót được sao? Vài hôm nữa có thể tôi phải xin nghỉ dài hạn, công ty có chuyện gì thì anh cứ bàn bạc với anh ta.” Tam Béo: “Chờ đã, có điều gì đó không đúng, chú muốn đi đâu?” “Không có gì, có một phẫu thuật nhỏ, tôi tính nằm viện vài ngày.” Tam Béo sửng sốt: “Phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì?” “Chỉ… Không có gì, nhỏ lắm.” Tam Béo: “Viêm ruột thừa mãn tính?” Ngụy Khiêm: “Ừm.” “Chú ‘ừm’ cái gì mà ‘ừm’, tính lừa ai hả?” Tam Béo nhíu mày, ánh mắt hết sức hoài nghi nhìn Ngụy Khiêm, “Chú mau khai thật đi, không khai là không xong đâu.” “Trên phổi có u nhỏ, tôi hẹn sẵn với bệnh viện từ hơn nửa tháng trước rồi, vài hôm nữa phải vào viện mổ.” Vừa thấy mặt Tam Béo y như gặp ma, Ngụy Khiêm vội vàng bổ sung, “Thật sự không sao mà, vấn đề không lớn, lành tính, cắt là xong.” Lửa giận trong lòng Tam Béo thoáng cái bùng lên, hắn chất vấn: “Anh… anh mẹ kiếp… Ngụy Khiêm cái này… mẹ kiếp là chuyện khi nào?” “Mùa thu năm nay không phải công ty có đợt kiểm tra sức khỏe sao, lúc ấy trên phim nói phổi có bóng đen, lại làm PPD (kiểm tra lao phổi), nói không phải bệnh lao, thuốc tiêu viêm không tiêu được, cũng không phải là chứng viêm…” Thấy sắc mặt Tam Béo càng lúc càng khó coi, Ngụy Khiêm lập tức đổi giọng, bổ sung, “Nhưng trong cuống phổi và dịch đờm đều không phát hiện có dấu hiệu ung thư, chắc hẳn là lành tính, anh đừng có làm như cha chết được chứ?” “Chắc hẳn?!” Âm vực của Tam Béo chợt tăng lên tần số mà con người khó đạt đến, hắn quát vào tai Ngụy Khiêm, “Thành cha rồi! Chú mày chết luôn cho xong, họ Ngụy chú mày có biết tiếng người không? Thế nào là ‘chắc hẳn’ hả?” Ngụy Khiêm xoa tai: “Tôi biết ngay mấy người…” Tam Béo: “Ôi trời ơi, việc này mà chú cũng có thể giấu nhẹm đi, mẹ kiếp chú mày là ba ba thành tinh hả?” Ngụy Khiêm đành phải lớn giọng hơn hắn: “Tiên sinh Đàm Vu, phiền anh bình tĩnh một chút được chứ?” “Anh không bình tĩnh, anh ngứa gan lắm rồi.” Tam Béo đi quanh phòng hai vòng, mặt mày dữ tợn xông đến trước mặt Ngụy Khiêm, “Không đúng, người anh em, anh mày từ nhỏ đã nhát, gan còn chưa to bằng cây kim, rốt cuộc thì bác sĩ nói sao? Đáng tin không? Chú mày đừng có ‘chắc hẳn’ được chứ, nói chính xác xem nào, rốt cuộc có phải lành tính hay không?” Ngụy Khiêm dựa ghế: “Thực sự không sao mà, ý tứ của bác sĩ cũng là vấn đề không lớn, nhưng ông ta không thể nói chắc chắn, anh hiểu chứ, nếu không lỡ đâu lúc chẩn đoán bệnh là lành tính, mổ ra thấy đã di căn, thì trách nhiệm sẽ rất nặng…” Tam Béo bật lên ba thước: “Anh đập chết chú giờ! Di di di căn… Mẹ kiếp chú mày đang nói gì đó hả?” Ngụy Khiêm khoát tay: “Tôi nhổ tôi nhổ, tôi không có ý đó, ý tôi là…” “Chú mau câm miệng đi!” Tam Béo ngồi phịch xuống, véo mạnh Ngụy Khiêm một cái, cả buổi mới thở nổi, giọng hơi yếu đi, “Anh biết rồi – anh còn nói sao thằng đần nhà chú gần đây chịu cai thuốc chứ, tưởng chú hoàn lương rồi, té ra là vì việc này. Nếu không phải lập tức cần rời công ty một thời gian, chắc chú không định nói với người khác luôn hả?” “Anh nhảy như loi choi thế kia thì tôi phải nói với ai?” Ngụy Khiêm bỏ chân lên bàn trà, “Việc này cứ vậy đi, đừng tự dưng lan truyền khắp nơi, nhất là…” “Nhất là với Tiểu Viễn.” Tam Béo tiếp lời. “Ừm, cả Tiểu Bảo nữa, mổ xong nói sau, bây giờ cứ giấu trước.” Tam Béo bình tĩnh lại, nghe được một chút ý tứ từ câu nói của Ngụy Khiêm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dường như chẳng hề để ý kia: “Chú Khiêm, có phải trong lòng chú cũng… không chắc lắm?” Ngụy Khiêm gượng cười: “Giống như nhảy Bungee vậy, lý trí biết không sao nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất sợ, một mình tôi sợ là được rồi.” Tam Béo nhìn thẳng vào mắt Ngụy Khiêm: “Nói thật xem, lần đầu tiên biết phổi có bóng đen, lại loại trừ bệnh lao và chứng viêm, trong lòng chú mày nghĩ sao?” “Có thể nghĩ sao đây?” Ngụy Khiêm bóc một quả quýt, bỏ một múi vào miệng, bình thản nói, “Có rất nhiều khả năng tạo thành bóng đen ở phổi, nhưng không nhất định loại trừ hai trường hợp này rồi thì sẽ là ung thư phổi.” Tam Béo: “Bớt bố láo vào lúc này đi, lúc ấy chắc chắn chú mày cảm thấy trời sắp sập chứ gì.” Ngụy Khiêm dùng vỏ quýt ném hắn, cười mắng: “Cảm ơn, nhưng đừng so tôi với lão già kém cỏi như anh được không?” Tam Béo và Ngụy Khiêm thân nhau từ bé, thấy không trực tiếp phủ nhận thì lập tức hiểu ngay. Song trước đó hắn không hề nhận ra mảy may manh mối và dấu hiệu nào, Tam Béo dám cam đoan, mình không thấy thì người khác chắc chắn cũng không thấy, thậm chí bao gồm cả Ngụy Chi Viễn. Nhưng hiện giờ nghĩ lại mới thấy một chút manh mối, đầu tiên là bản kế hoạch của khu công nghiệp kia. Ngụy Khiêm luôn có ý tưởng tạo ra nhóm bất động sản hoàn thiện, song đến lúc đó bản thân anh vẫn nói là thời cơ còn chưa chín muồi, khá mạo hiểm, vậy nên bản kế hoạch tuy vẫn đang làm nhưng chưa bao giờ cho người khác xem, hiện giờ… chẳng lẽ thời cơ đặc biệt chín muồi rồi sao? Giống với mọi người, Tam Béo cũng cho là Ngụy Khiêm vẫn đang chú ý việc này, sau đó nhân cơ hội Ngụy Chi Viễn về nước gây hấn với Vương Lương Đống và đưa ra, nhưng anh đưa kế hoạch ra rồi, lại giao cho Mã Xuân Minh chứ không tự mình xử lý. Tam Béo nghĩ qua là hiểu, khi đó anh dường như đang có ý chuyển giao quyền lực mà nhiều năm qua mình vẫn nắm giữ. Ngụy Khiêm lúc ấy… đang thấp thỏm chờ phán quyết tử hình có thể đến sao? Suy đoán từ việc Ngụy Khiêm nửa tháng trước hẹn nằm viện mổ, còn cố ý đưa Ngụy Chi Viễn đi và chuẩn bị công việc cho Tiểu Bảo, vậy tức là chuyện dời thanh gươm tử hình khỏi đầu cũng mới từ non một tháng trước thôi, khi đó Ngụy Khiêm lại có gì không giống với bình thường sao? Dường như… không hề có. Hoặc là có, chỉ là người khác đều không biết thôi? Tam Béo không biết, khi Ngụy Khiêm chờ kết quả kiểm tra, trừ đưa kế hoạch kia ra thì anh còn làm một việc khác với Ngụy Chi Viễn. Hắn cũng không biết, sau khi cảnh báo mất, Ngụy Khiêm đang lập kế hoạch đuổi hai đứa nhóc đi nơi khác, trong lòng thả lỏng, cũng mặc cho Ngụy Chi Viễn làm một việc với mình. Tam Béo nhìn chằm chằm vào mắt người bạn lâu năm này, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Hắn bỗng có hứng tán dóc, hỏi Ngụy Khiêm: “Năm đó khi chị Trần Lộ bị bệnh, chú nói với anh, mai kia nếu có một ngày chú cũng mắc bệnh nan y, thì chú sẽ trốn đi tự mình tìm cái chết, là thật sao?” Ngụy Khiêm: “Đương nhiên không, sao tôi có thể làm việc như thế được?” Tam Béo ngạc nhiên chớp chớp mắt. “Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ.” Ngụy Khiêm bày vỏ quýt bóc hoàn chỉnh lên bàn trà, bẻ đôi quả quýt đưa cho Tam Béo, anh nói, “Tôi sẽ đi chữa, hóa liệu, xạ trị, phẫu thuật, cách nào có tác dụng thì dùng.” “Chú không sợ mình biến thành trọc lóc như gần đất xa trời? Không sợ liên lụy người khác?” “Chị Trần Lộ từ nhỏ đã xinh đẹp, sợ xấu đi là đương nhiên, tôi thì sợ gì?” Ngụy Khiêm cười cười, “Về tiền, tôi không liên lụy ai cả, tôi có ở trong ICU cả đời cũng chẳng thiếu tiền.” Tam Béo: “Vậy nên biết sợ chết rồi? Lúc ấy anh đã bảo…” “Không phải.” Ngụy Khiêm nói, “Lần bà nội đi tôi đã nghĩ thông rồi, một người, nếu đã chịu đủ ốm đau bệnh tật, bệnh lâu tính tình lại không tốt, cuối cùng thành một con quái vật rồi chết, thì gia đình thông thường đều cảm thấy là giải thoát, sẽ không khó chấp nhận, nhưng nếu thoáng cái mất đi, bản thân tôi thì không sao, chỉ sợ Tiểu Viễn và Tiểu Bảo… bọn nó có thể không chấp nhận được, đặc biệt là…” Anh còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên có người đá văng cửa – đại khái lúc vào Tam Béo hơi để hé cửa chứ không khóa lại, thành thử kéo nhẹ là mở luôn, hai người ngẩng đầu lên thấy Ngụy Chi Viễn mặt mày tái mét đứng đó, tay còn cầm một tập công văn. Ngụy Chi Viễn lấy giấy tờ quay về, vừa vặn ở sau cánh cửa chưa đóng kín nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tam Béo và Ngụy Khiêm, nhưng cậu chỉ nghe lõm bõm được một câu không rõ đầu đuôi của Ngụy Khiêm là “… Đi chữa, hóa liệu, xạ trị, phẫu thuật, cách nào có tác dụng thì dùng.” Ngụy Chi Viễn hoàn toàn sững sờ.