Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 92 : Bị hại
ột chú ngựa ô bờm nâu to lớn, uy nghiêm đang phi như vũ bão trên đường, trên thân ngựa xuất hiện bóng dáng của một tiểu cô nương, về phần nhan sắc thì khỏi hỏi đương nhiên là tuyệt mỹ rồi, ngay cả dáng vẻ khi cưỡi ngựa cũng khiến cho kẻ khác say đắm.
Khi tới tửu lâu , thân ảnh kiều mỵ liền nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho tiểu nhị, thấy được khuôn mặt đẹp tựa tiên tử kia lão bàn liền cười như nhặt được tiền “Tiểu Linh, lâu quá không gặp ngươi rồi, 2 năm nay đi du ngoạn liền quên cả bạn như ta?”
“Ách, An lão bản nói vậy là sai rồi nha, dù có đi nhưng vẫn nhớ đến rượu ‘Tử Nguyệt Túy’ của ông đó”, Yêu Hồn phúng phính môi cười nói, nàng với lão bản ở đây quen thân từ sớm vì nàng cùng các tỷ muội thường xuyên ủng hộ quán, vả lại họ không biết mặt thật của nàng, chỉ biết các nàng thích du ngoạn khắp nơi thôi.
“Hảo, họ đang ở phòng ‘Thiên 3’ [1] chờ ngươi” An lão bản hớn hở nói, liền dẫn nàng lên phòng, vừa bước cửa vào nàng nở nụ cười tươi rói “Các tỷ, khỏe” dù vậy nàng vẫn thập phần chột dạ.
“Ân, ngũ muội, nào lại đây ngồi”, Yêu Nghiệt đáp lại lời nói của nàng, đồng dạng nở ra nụ cười sáng lạn vô cùng thân thiện kéo nàng ngồi xuống ghế.
Đối diện với các tỷ muội nàng liền cảm thấy thập phần hồi hợp có vài phần quỷ dị nhưng mà nàng vẫn không tìm ra là kỳ quái ở chỗ nào?
“Ngô, ngũ muội, dạo này ngũ muội đến nơi du ngoạn”, Yêu Sắc cười híp đôi mắt, một mặt rót rượu một mặt tươi cười hỏi
Tiếp nhận rượu, nàng liền nâng ly kính các tỷ rồi nhàn nhạt nói “Ân, muội đã đến trung thổ bị cảnh sắc nơi đó hấp dẫn liền một đi đến tận 2 năm”
Aiz, nói ra câu này nàng thập phần áy náy, vì đã làm ra chuyện có lỗi với họ, nàng chỉ biết nói dối họ là đi du ngoạn, thật chất nàng vẫn sống trong Độc Cô thành với Độc Cô Thát Tề.
“Phải không”, khác xa với nụ cười tươi rói khi nãy là khẩu khí cực kỳ ngoan độc, cùng khuôn mặt đã biến dạng, thập phần xấu xí lộ diện.
“Đại tỷ…tỷ…” nhất thời nàng á khẩu, trơ mắt nhìn lấy Yêu Nghiệt biến đổi theo thời tiết mà sợ hãi, nàng chưa từng diện kiến qua khuôn mặt của Yêu Nghiệt lúc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng vẫn nhìn lấy họ.
“Đồ giảo hoạt, nói dối không biết ngượng”, trở mặt Yêu Mỵ liền đá gãy chiếc ghế của Yêu Hồn, khiến cho thân ảnh như bùn nhão của nàng ngã nhào xuống đất, nhưng nàng vẫn nhìn họ
Chẳng lẽ họ đã biết hết?
“Phải, nếu không phải ta tận mắt thấy nhà ngươi ân ân ái với hắn trong Đông cung ta vẫn không tin được ngươi ăn lén sau lưng bọn ta”, Yêu Nghiệt ác độc nắm chặt cằm nàng mà nói.
Nàng từng nói qua, kẻ nào ăn vụng sau lưng nàng liền nghiêm trị theo quy luật của giaó phái, cho dù là hài tử của sư phụ cũng tuyệt không có ngoại lệ.
“Tỷ…hà…tất…phải…làm…thế….” dù bị bóp chặt khiến cằm nàng nhói đau sinh ra giọng nói đứt quãng cộng thêm độc dược phát tát khiến nàng thở dốc càng lúc càng khó chịu, như thế nào mà đoán không ra đại tỷ cùng mọi người *** hại nàng chứ?
“Là do ngươi tự chuốc lấy, ngươi có từng xem bọn là tỷ muội không hả” Yêu Sắc thâm độc nói hung hăng tát cho nàng một bạt tay ‘Bốp’.
Khóe môi nàng liền đau rát bất giấc đã xuất hiện lên vẹt máu, nhưng nàng không thể hét lên được, nàng đang đau khổ, nàng sớm đoán trước hay là nàng không dự đoán được thủ đoạn tàn độc của họ? Ngay cả tình tỷ muội cũng không buông tha?
Bất chợt nàng ngã nhào xuống, bất tỉnh nhân sự, Yêu Ái liền đập thêm một cú vào lưng của nàng nói “Xú tiện nhân”
…..
“Vì sao nhị tỷ lại lâu như thế”, ngồi trong phòng Yêu Mỵ sốt ruột hỏi, Yêu Ái liền phụ họa “Chẳng lẽ nhị tỷ tính làm phản đi mật báo cho ‘hắn’ ta?”
Mím chặt môi Yêu Nghiệt đứng phắt lên, bất chợt phòng được bật ra mang theo thân ảnh của Yêu Cơ cùng gói ‘bánh tét’ vác trên bả vai, Yêu Cơ cười nhạt nói “Như thế nào, chẳng phải ta đã về sao”
“Hừ, xem ra tỷ còn có lương tâm”, chột dạ, nhưng Yêu Ái vẫn vờ hung hăng nói, liền muốn mở bộc ra khám xét thì Yêu Cơ nói “Không tin tỷ, mau chóng giải quyết nàng ta, nếu để Độc Cô Chính Vương kịp thời giải cứu thì nguy”
Nói tới đây sắc mặt ai cũng tối sầm, Yêu Cơ liền tùy tiện quăng gói ‘bánh tét’ lớn lên gường rồi châm lên một ngọn đèn còn được gọi là thuốc kích dục, cũng được coi là xuân dược, cả bọn liền lui xuống.
Không, không, hãy đưa ta đi đi, ta không muốn xem cảnh này, đưa ta đi đi, bất chợt linh hồn Hoàng Bá Dạ Sương liền được mang đi, vẫn như nơi cũ nhưng mà từ sắc trời tối om nay đã có tia nắng đầu tiên chiếu chói lọi vào phòng.
Không, không, nàng khóc thảm thiết, bọn họ căn bản không phải người, vì sao có thể đối xử với nhau như thế, sao có chà đạp thân thể kẻ khác như vậy? Không, thật là bất nhân, là cầm thú, ô…ô…ô….bỏ mặc chuyện Hoàng Bá Dạ Sương khóc lóc thảm thiết….mọi chuyện vẫn cứ diễn như theo kịch bản….
“Ưm”, ngâm nga vài câu, một bàn tay trắng nõn vươn tới ôm lấy vòm ngực cường tráng màu đồng, cứ như thường lệ mỗi buổi sáng nàng rất hay làm nũng với hắn.
“Rầm” bất chợt cửa phòng bị đá tung ra khiến hai thân ảnh trên gường nhíu mày, xuất hiện theo sau là rất nhiều thân ảnh đến góp vui
“Tiện nhân”, chưa kịp phản ứng, nàng vươn người dậy liền bị một cú bạt tai thật thô bạo “Bốp”, “Á”, chỉ kịp la lên, rồi ngã xuống, đầu óc nàng choáng váng, chóng mặt hoa mắt, chẳng những tai ù ù mà còn đau má, khắp người đều đau râm ran.
Độc Cô Thát Tề hai mắt liền bốc hỏa, sau khi đánh cho Yêu Hồn một bạt tai mạnh mẽ liền đi tới đánh chết gian phu, mày kiếm của nam nhân trên gường nhăn lại, theo phản ứng của kẻ học võ liền vớ tay túm chặt miếng vải che đi bộ vị cấm các thanh thiếu niên nhìn rồi giao chiến với Độc Cô Thát Tề
“Uy, ta bị oan”, lên tiếng phản bác khi thấy cừu nhân của mình khá là mạnh, không phải, phải nói là ‘mạnh như trâu’ vậy, hắn căn bản không phải là đối thủ tên hắc lãnh diện nam nhân này!
“Câm miệng”, Độc Cô Thát Tề bị che mù con mắt, rống lên một cách thô bạo liền trưởng một trưởng vào bả vai của ‘gian phu’ trước mặt, khiến ‘gian phu’ ngã xuống, ho ra một ngụm máu
“Muội giúp chàng”/ “Xoẹt”, trường kiếm rút khỏi vỏ, Yêu Nghiệt nói xong liền xông lên mang đầy thấu hận với tên nam nhân có dung nhan ‘khôi ngôi tuấn tú’.
Đau đớn khắp toàn thân, hắn – Âu Nhã Vỹ chỉ có thể trơ mắt nhìn binh khí vô tình lạnh lẽo đâm vào yết hầu hắn, đột nhiên từ đâu xuất hiện các sợi vải bao chùm hắn lại, những vải tơ này thượng hạng quý hiếm vô cùng kiếm chém cũng không sứt mẻ miếng nào “Chết tiệt”, Yêu Nghiệt hống lên, nhìn xem kẻ nào dám phá đám đại sự của nàng.
Độc Cô Thát Tề vung ống tay áo đánh đổ cả bức tường yếu ớt chen chắn đi tầm nhìn của hắn, Tây Phong Âu xuất hiện, vội rút lại *** tơ của mình, quất mạnh vào các tảng đá vô tình rơi xuống mặt đất, liền phi thân lên hòng cứu đi hai thân ảnh chật vật khốn khổ bên trong.
“Mơ tưởng”, Độc Cô Thát Tề rầm nhẹ, một chưởng cắt đứt hết các sợi tơ tằm thượng hạng, đảo người Tây Phong Âu liền thành công mang Âu Nhã Vỹ đi
Thật ra ông không thể lo nổi bản thân đừng nói là cứu muội muội kết nghĩa của mình, nhưng ông đều đoán ra, không vội! Nên chỉ cứu lấy Âu Nhã Vỹ, chúng yêu nữ vội phi thân xuống bắt lấy kẻ đang ôm ‘gian phu’ tháo chạy
Độc Cô Thát Tề mím chặt môi liền lôi kéo thân ảnh trần trụi mang theo nhiều ký ấn hạ lạc trên thân thể mềm mại độc nhất chỉ mình hắn thưởng thức này đã bị kẻ khác vấy bẩn, khiến hắn thấu hận trời, thấu hận đất, liền biến mất trở về Độc Cô thành xét xử sau.
Thiên 3 [1] Số phòng, hùi xưa hay đặt như thế lắm >
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
128 chương
17 chương
16 chương
36 chương