Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 60 : Nguyên bản vốn có!
Miêu trảo đặt ngay lồng ngực hắn, đang cố cọ quậy, hắn nhướn mày nhìn lấy nàng bằng đôi mắt thuần thúy nhưng lại kinh hách.
Gạt bỏ đi từng lớp áo cản đường, bàn tay nhỏ bé cả gan thò vào trong vạt áo của hắn, đụng vào từng tấc da thịt màu đồng vốn có của hắn, khẽ vân ve và vuốt ve.
“Tiểu sắc nữ, nàng học ở đâu ra mấy cái chiêu này”, hắn dù vui vẻ khi hưởng thụ bàn tay đang phá rối trên ngực hắn, nhưng trong lòng hắn vội dâng trào lên cỗ khí bất an.
Ngẩng đầu môi nàng chúm chím lại nói “Không-nói-cho-huynh-biết”, nàng không biết nàng lại gây họa, ồh, ‘ai đó’ hai mắt băng lãnh nhìn lấy nàng, bất chợt áp đảo nàng, thân thể trần nửa người đè lấy thân thể mềm mỏng của nàng.
Nàng bĩu môi đẹp lại nói “Huynh xấu lắm”
“Có phải ở thế giới bên kia đã dạy hư nàng” hắn biết hắn sai rồi, khi ở bên nàng lúc nào hắn cũng thô lỗ vì ghen tuông, vì thế hắn vội đè nén sự tức giận của mình, nhẹ nhàng mà nói.
Nàng ngoảnh mặt không thèm nói với hắn, nhưng nàng đâu biết bờ môi nũng nịu đã bán đứng nàng, hắn vội cười khoẩy lên rồi hôn lấy cánh hoa anh đào của nàng nói “Từ nay cấm muội học hư”
Nàng phồng miệng lên rồi õn ẽn nói “Người ta hạ mình chiều huynh, vậy mà huynh lại đối xử với người ta như thế”, cái này khiến cho nàng thật sự tức giận nha, rõ là nàng muốn ăn hắn, sao ngược lại là màn tra hỏi trên gường chứ, thật là bất mãn mà.
“Từ khi nào mà muội lại khả ái đến như vậy hử”, hỏi xong hắn liền ấn nhẹ lên môi nàng, gậm lấy vành tai của nàng, thổi khí nóng nỉ non vào tai nàng“Huynh rất thích vẻ mặt phóng đãng của muội”
Nghe thấy lời vô lại của hắn thì nàng giận tím mặt, hắn không thể cho nàng chút sỉ diện sao (trên gường mà đòi sỉ diện sao, bái phục ), hắn vươn lưỡi liếm nhẹ chóp mũi của nàng khi thấy nàng giận đến run người.
“Lại sinh khí với huynh nữa sao, khả nhân nhi”, giọng hắn đã biến đổi thành nhẹ nhàng mà mang chút tà ý đùa nghịch với nàng, nàng nhéo má hắn nói “Trong muội nhỏ nhen như vậy sao”
Khẩu thị tâm phi [1], hắn vội cười sảng khoái, đôi mắt chứng đựng thâm tình nhìn lấy nàng “Vật nhỏ ưa nói dối”
Nha, tại sao lúc nào hắn cũng nhìn thấu tim ta, thật đáng hận, thật đáng hận mà, hắn cúi đầu xuống ôn nhu hôn lấy gò má của ta, khi biết được hắn không phải là đại ca của ta thì nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ.
Trong lúc nàng suy nghĩ hắn đã ‘tốc chiến tốc thắng’ lột hết mọi chướng ngại vật cản đường, đôi môi cần mẫn như chim gõ kiến nhu tình ấn nhẹ lên từng tấc da thịt của nàng, dọc từ bụng nhỏ đi xuống dưới.
Khi thanh tỉnh nàng biết nàng ‘đã và đang’ bị sói ăn, nhưng cái đó thì không được, vội ngăn cản cái đầu đang đặt ở nơi không thích hợp nói “Hạo, không…được…địa phương…đó, không được”
Muộn rồi, hắn đã sớm tách hai chân nàng ra để chính mình chen vào giữa, lưỡi ướt át của hắn vươn ra khẽ chạm vào hạch châu của nàng, thì nàng ngoe ngoẩy cái đầu mà thét lên “Đừng…Hạo…”
“Ngoan, để huynh yêu”, hắn biết nàng da mặt mỏng nhưng hắn thích như thế, vội vàng làm tiếp công việc của mình là lưỡi hắn đã trừu động trong hang khẩu của nàng.
“Hạo….” dù rằng nàng cảm thấy toàn thân nóng rực, như có hàng vạn con sâu gậm, nhưng nàng cực xấu hổ với tư thế này đến độ chảy cả nước mắt ra, thiên, đây là ban ngày nha, động dục đã xấu lắm rồi mà còn ở cái địa phương đó làm bậy.
Hắn vẫn không đáp trả lại nàng vẫn tận tâm tận hưởng cái thứ hắn muốn, hắn khẽ cắn cắn tiểu hạch châu của nàng, nàng vội rên lên “A”
Ái dịch trào ra, nàng bậm mặt lại trong tư thế như con tôm luộc và xấu hổ trước cái hành động hắn đang làm là vươn lưỡi liếm vành môi của mình
“Sương nhi”, hắn nhếch bạc môi gọi tên nàng, chiêu hồn phách lạc tận địa ngục lên lại, vươn người tháo lấy hai tay đang bậm đi khuôn mặt mỹ lệ của nàng, thân hắn lại một lần chen giữa hai chân của nàng, cả thân thể to lớn đè lấy nàng nói “Sương nhi, đừng che, muội rất đẹp”
Nàng biết giây phút này không thể run sợ và nổi da gà, nhưng nàng chịu không nổi, lông tơ cũng dựng lên ( ) , hắn hoàn toàn khác với hôm qua, nàng đang nghi ngờ có phải ai đó đang giả dạng hắn lừa nàng?
Hắn khẽ cười, lúc trước hắn không lộ ra vẻ mặt này vì sợ nàng ái ngại, nàng là muội muội hắn nhưng khi nàng biết hết sự thật thì hắn không ngại trưng bày nguyên bản vốn có của hắn, vả lại tại nàng to gan trêu ghẹo hắn trước nha (ồh, hóa ra là vậy ca rất BT)
Bàn tay xấu xa mơn mớn đi xuống nơi địa phương vừa trải qua cao trào, thừa cơ xuyên qua nơi địa đạo ẩm ướt của nàng “A”, nàng rên lên một luồn điện từ đỉnh đầu truyền tới mang theo tứ chi tê dại, toàn thân run rẩy.
“Hạo”, nàng ngâm lên tên hắn, hắn bắt đầu di chuyển tay của hắn khuếch động bên huyệt đạo ẩm ướt nóng bỏng của nàng, tận mắt nhìn thấy chỗ đó đang cố nuốt lấy ngón tay hắn thì hắn thõa mãn, nở lên nụ cười mang đầy tà ý.
Khẩu thị tâm phi [1] nói những lời trái lương tâm.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
24 chương
121 chương
3 chương
62 chương
55 chương
9 chương