Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 43 : Nghi vấn???
Một nữ tử ăn vận xinh đẹp đang đứng trước cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo, vị nữ tử đó đứng một hồi thì vội di chuyển tới cột nhà mà dựa lưng vào bộ dạng mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt đẹp mỹ lệ của nàng ta.
Đột nhiên mắt của nàng mở đến không thể mở to thêm nữa, miệng há hốc không thể ngậm lại ngắm nhìn lấy đôi mắt băng lãnh đang trừng lấy nàng, nàng vội thức tỉnh cười nhe răng khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi mà nói “Thỉnh an đại ca”
“Rắc”, tiếng các đốt xương chạm vào nhau mà tạo thành, khuôn mặt tuấn tú chuyển dạng trở nên hắc ám hơn bao giờ hết, môi hắn mím chặt lại thành đường thẳng đang trừng mắt nhìn lấy nàng, làm nàng đang run rẩy, hận giờ này không thể xuất hiện một cái lỗ để chôn mình xuống đất tránh đi sự giận dữ ‘xông thiên’ của Hoàng Bá Hạo Minh.
Hoàng Bá Hạo Minh cắn răng tiến tới gần nàng, cúi người xuống nói nhỏ bên tai nàng, nhưng giọng nói như quỷ sai đòi mạng vậy “Hai ngày nay, muội đã đi đâu”
Ta sợ hãi nhìn thấy hàn khí bao quanh người ta, Đan tỷ bảo vị công tử đó chứa đựng hàn khí ta thấy đại ca ta mới là người phát ra hàn khí, ta nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt nói “Muội…muội…muội…”
“Muội làm sao, hử” nhìn hắn đang nở ra nụ cười, nụ cười có một không hai rất khủng bố hỏi nàng, nàng sợ hãi, tim muốn rớt cả ra ngoài, đôi mắt lim dim nhìn lấy hắn, không hề có tác dụng, đối với hắn lúc này dù nàng có làm gì đi nữa thì hắn cũng không tha thứ cho nàng.
Thanh âm trong trẻo mà tao nhã, tao nhã mà thanh thót truyền tới “Muội chẳng qua cùng Sương muội đi du sơn ngoạn thủy một chút thôi, Hạo Minh huynh không phải huynh không nể mặt uội mượn Sương muội vài hôm chứ”
Hắn trợn mặt lên trời, thật giận hai nữ nhân này dám cả gan nói dối hắn, hắn thở gấp để khống chế mình không vì tức giận mà ‘quy thiên’, nên hắn mãnh liệt liếc nhìn Thượng Quan Đan Đan mà nói “Vậy sao, đa tạ Đan muội thật có hảo tâm mà chiếu cố tiểu muội tử của huynh”
Ngoài mặt hắn nói cười ôn nhu thật chất ai cũng nhìn ra hắn thật sự ‘rất giận’, Thượng Quan Đan Đan cười nhún nhún vai, liếc nhìn Hoàng Bá Dạ Sương đang co rúm như một con tôm luộc, thì nàng thở dài.
Hoàng Bá Hạo Minh cầm lấy cổ tay của nàng hung hăng lôi kéo rồi liếc nhìn Thượng Quan Đan Đan nói “Cáo biệt Đan muội, có dịp huynh sẽ tới nhà tạ lễ sau”
Rồi đi mất dạng, Thượng Quan Đan Đan chỉ biết lắc đầu than thở không ngừng, hắn thật sự vì yêu mà điên mất rồi, lúc trước nàng cũng không biết hắn là môt nam nhân khi yêu sẽ phát cuồng như thế.
Vì thế nàng chỉ đứng nhìn bóng lưng của hắn đi mất dạng, nếu nói nàng không yêu nam nhân anh tuấn trác tuyệt như vậy thì có vẻ như nàng đang cố gượng, phải, thật ra ngay lần đầu gặp mặt thì nàng đã yêu hắn rồi.
Chỉ tiếc rằng ‘nữ thần hữu ý, tương vương vô mộng’, cũng ngay từ đầu hắn nói rõ cho nàng nghe ‘chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu’ thì nàng biết hắn thật chất chỉ coi nàng là ‘bằng hữu’ chứ chẳng thể tiến xa hơn nữa, đôi mắt ươn ướt tựa như muốn đổ lệ.
Khi nàng chú ý đến hắn có tình ý với tiểu muội hắn thì nàng rất sợ hãi đến độ đêm đêm đều đổ lệ, thậm chí dâng lên sự khinh bỉ về hành động của hai người họ, nàng còn ghen ghét với Dạ Sương, nhưng nàng thật sự không làm được, một cô gái ngây thơ lại khả ái như thế làm sao mà nàng lỡ oán hận?
Vì thế nàng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn họ ‘gian díu’ với nhau, nàng làm sao mà nỡ khai họ ra, một người là bằng hữu, một người nàng coi như tiểu muội mà đối đãi, vả lại nàng ta đối đãi với nàng rất tốt?
Thượng Quan Đan Đan vội xoay mình trở về sương phòng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của mình lầm bầm nói “Hạo Minh, Dạ Sương, thế thì đành xem ông trời có nhẫn tâm mà chia rẻ đôi uyên ương các người không”
Khi Hoàng Bá Hạo Minh lôi kéo nàng ra đi thì từ trong góc tối một cặp mắt lóe sáng tựa như giận dỗi mà nhìn lấy hai người ra đi, miêu trảo cào cào lên bức tường sao góc tối, hiện lên những vẹt máu thấm đẫm hòa chung với bức tường đã bị biến dạng.
……
Tại Hạ Anh vương phủ, trong một căn phòng sang trọng lại lộng lẫy mùi hương thơm ngào ngạt từ đỉnh lưu hương truyền ra, một vị nam tử vận bạch bào ngồi dựa lưng vào ghế một chân khẽ nâng lên ghế, bộ dạng ngồi ngạo nghễ lại vênh váo không kém phần uy nghiêm khủng bố
Cửa được bật ra như chờ sẵn ai đó tiến vài, một lát sau có một nam tử vận y phục binh lính tiến vào quỳ rộp xuống cung kính mà đáp “Khải bẩm vương gia, tiểu nhân đã tìm thấy ba xác nữ nhân dưới vực thẩm, nhưng chết không toàn thây, rất khó coi”, tên lính vừa nói run cầm cập sợ rằng mình sẽ bị chết thây không bằng.
Khuôn mặt phút chốc biến dạng, hắn đá đổ cả bàn, giọng nói phi thường âm lãnh, con ngươi nheo lại như muốn giết người“chết tiệt, Hà Tiểu Tương con tiện nhân này, chưa có sự cho phép của bổn vương mà dám chết, thật đáng dạng, đúng là tiện nhân, tiện nô”
“Thưa vương gia bớt giận, thông tin này ngay cả Thiên Cơ Các cũng giật mình và chẳng tìm ra manh mối”, tên hầu nuốt nước miếng nói tiếp
Hắn quay đầu lại, hai mắt nheo lại cực quỷ dị mà rống lớn“Hừ, vô dụng, lũ phế vật, cút”
Tên lính mừng thầm, chạy trối chết ra ngoài, còn thập nhất vương sắc mặt méo mó, biến dạng, cứ như sát thần âm lãnh không ngừng đập phá tung cả căn phòng để chuốc giận.
……
Trong Thiên Cơ Các, tại một mật thất, có một nam tử trung niên vận hắc bào, một nam tử thành niên vận bạch bào và một nam tử hắc y nhân đang trong tư thế bẩm báo:
“bẩm chủ tử đó là tin tức phi thường xác thực”
Hoàng Bá Thuần sờ sờ cằm, nghi hoặc “ở đâu mà ra được ba cái xác, đi mà điều tra xem mấy ngày nay có ai nhảy vực tự sát không”
“Ân”
Vị nam tử hắc y nhanh chóng di chuyển ra ngoài lúc này Hoàng Bá hạo Minh đứng bên phải vội lên tiếng “rõ ràng họ đã đều bình yên, phụ thân nghi ngờ đều gì”
Khuôn mặt Hoàng Bá Thuần hiện lên tia sợ hãi, giọng nói có chút trầm trọng nói “hi vọng là ta quá đa nghi”.
Nhìn sắc mặt của Hoàng Bá Thuần cơ hồ Hoàng Bá Hạo Minh cũng đoán ra vài tia, chắc chắn có một cao nhân xuất hiện nên phụ thân hắn lo sợ? Mà phụ thân hắn là người như thế nào, võ công trác tuyệt mà lại lộ ra vẻ mặt lo sợ ?
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
128 chương
17 chương
16 chương
36 chương