Đại Ca Ta Hảo Soái Ca
Chương 30 : Yêu điên cuồng mà chiếm đoạt
Cả hai đều tiến vào mộng đẹp, cho đến khi nàng cứ không ngừng cọ sát vào thân thể cường tráng của hắn, khiến hắn tỉnh giấc, ngắm nhìn nữ nhân mà hắn tơ tưởng bấy lâu lúc này càng hoàn mỹ càng tuyệt đẹp, nàng cứ không ngừng gắt gao dùng má cọ sát vào ngực hắn, hắn nở ra nụ cười như gió xuân, đem nàng vùi vào lòng hắn, hai thân thể trần trụi cọ sát nhau không chừa một khe hở, khiến dục vọng hắn của hắn thức tỉnh, dù hắn không nỡ phá hỏng giấc ngủ của nàng.
Nhưng hắn muốn nàng dù đã rất nhiều lần, nhanh chóng trở người, ôn nhu hôn lên cổ nàng, vành tai của nàng, di chuyển hạ thân xâm nhập vào nơi tuyệt mật của nàng thêm lần nữa.
Nàng đang ngủ cảm thấy có một luồn điện xuyên qua cơ thể thì thức hẳn ra, miệng cứ không ngừng rên rỉ “hạo….đừng….đau”, hắn thật thô bạo mà, nàng thật sự không nhận ra được hắn là đại ca của nàng, dù nàng biết hắn tinh lực dồi dào, nhưng nàng rất yếu ớt nha, chẳng phải hắn làm tới khi nàng ngất hắn mới thả ra sao, bây giờ lại đòi nữa.
Hắn ôn nhu xoa nhẹ lên mái tóc mỏng mà đen đáy hôn lên môi nàng “Xin lỗi”
Thanh kiếm to lớn không kém phần cường tráng kia lại một lần một lần đi vào nơi tuyệt mật của nàng, tiến vào rút ra không thương tiếc, nàng chỉ biết rên rỉ phối hợp với hắn
“A….ôi….”Hắn muốn nàng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, một lần, thêm một lần, nhu cầu cho sự chăn gối trên người nàng, khiến hắn muốn mãi không dứt, khoái cảm này hưởng thụ này, mật ngọt này hắn muốn mãi.
Lần này hắn dừng như đã quen thuộc với thân thể nàng hơn, nhận ra nàng đang đạt đến đỉnh cao của sự khoái lạc, nàng chỉ cảm thấy từng đợt sóng cứ dâng trào lên và ập vào mặt, như thủy triều lên làm vỡ đê.
Hắn thở dốc rầm nhẹ, dòng nước ấm tiến sâu vào người nàng thêm lần nữa, cả nàng và hắn đều cảm nhận được sự khoái lạc mà cả hai trao cho nhau, hắn thở hồng hộc đè lên bộ tuyết lê đã ướt đẫm mồ hôi, một hơi nóng phả vào ngực nàng “Sương nhi, sương nhi của huynh”
Nàng trải qua kịch tính giọng có chút nhỏ nhẹ trả lời “ưm…. Hạo” Hắn ôm lấy nàng, những giọt mồ hôi hòa tan lẫn nhau, hai thân thể trần trụi gắt gao ôm lấy nhau lại một lần nữa chìm vào giấc mộng tươi đẹp.
Vì thân thể ta đau nhức, ta vội vàng cử động thân thể, bất chi bất giác la lên “A”, hoàn toàn tỉnh giấc, đôi mắt còn ấn đầy lệ, thật hảo đau, còn đau hơn lúc cưỡi ngựa nữa phải gọi là đau thấu xương, đặc biệt hai bên chân của nàng cứ như đang bị người ta xé đôi ra.
Tiếng la của nàng làm hắn ta tỉnh giấc, hắn vội vươn người lên ôm lấy nàng, dỗ dàng nàng “Ân, không đau”, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve tấm lưng trần trắng muốt kia.
Bàn tay còn lại ôn nhu lau đi nước mặt trên khuôn mặt của nàng, nàng hít mũi bộ dạng thập phần dáng thương, khiến hắn đau lòng không ngớt mà ôn chặt lấy nàng “Sương nhi”
“Ân, yên tâm muội không đau”, nàng sợ hắn đau lòng đây là lời nói trái lương tâm nhất mà nàng từng thốt ra
Cả người nàng yếu ớt vô lực mà dựa vào người hắn, hắn thở dài “Xin lỗi, vì huynh đã cuồng bạo muội”
“Muội thật không sao mà”, ta chỉ biết cúi đầu chu chu môi mà nói.
“Phải không”, hắn vội nâng mặt nàng lên, thì lông mày hắn nhướn lên “Muội đúng là vật nhỏ ưa nói dối”, mặt nàng hiện lên vài tia đau đớn, bất lực nàng làm sao mà giấu hắn được cơ chứ.
Vì thế nàng chỉ bĩu môi thôi, giờ đây nàng chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn lắm không ngờ lần đầu tiên vốn hoàn mỹ lại thành ra ác mộng khiến nàng cả đời cũng không quên được, đại ca vốn nhu tình dịu dàng trở thành ác ma cuồng bạo nàng.
Hắn khẽ cắn cắn vành tai mẫn cảm của nàng, khiến nàng run rẩy yếu ớt nói “Đại ca, muội không thể….”
“Ân, huynh biết”, hắn ở trước mặt nàng cười vô lại, nàng lại xấu hổ đến nổi lấy hai tay bịch lấy mặt, một trận cười sảng khoái vang lên, nàng nghĩ thầm: hắn thật xấu xa vì sao vẫn tuấn tú còn cười tươi như ánh mặt trời còn nàng tàn tạ, thậm chí còn ỉu xìu….
“Trời đã sáng”, hắn nói nhỏ bên tai nàng, nàng ngước nhìn ra quả thật đã lờ mờ sáng.
Hắn cười với ta, ánh mắt sủng nịnh, nhấc cơ thể bé nhỏ của ta đặt lên tháp nhuyễn, ôn nhu đáp “sương nhi, nghỉ ngơi đi, cứ để huynh xử lý”
Hắn vội vàng dọn dẹp tàn tích hoan ái của đêm qua, phi tang đến mức có thể, ta nhìn theo từng hành động tỉ mỉ của hắn ta, bất giác ta cười khổ, dù đau ê ẩm cả thân, người bũn rũn không thôi mà còn rã rời như sắp chết, ta bất chợt thở dốc, vội nằm xấp xuống tháp nguyễn, đắp chăn lên mặt.
Giọng hắn áy náy thêm một lần nữa nói với ta “Sương nhi, hảo xin lỗi, huynh cũng không ngờ huynh lại……”, dù trước đây hắn ta từng đi kỹ viện như chỉ làm một lần để phát tiết và tìm hiểu chứ không như Sương nhi, khiến hắn cần nữa, cần nhiều hơn.
Giờ hắn đã hiểu ra vì sao lúc trước phụ thân và phụ mẫu đều răn đe hắn, dạy dỗ hắn, hắn phải hảo hảo cám ơn hai lão nhân gia đó mới được.
Phụ thân nói: “nữ sắc” là thuốc độc chớ nên gần gũi, trừ phi mình có ý nếu không thì không thể đùa quá chớn. Nếu không hậu quả rất tai hại.
Mẫu thân nói: gia đình chúng ta có ba điều kiện mà mỗi một người nam nhân đều phải tuân thủ “Một, chỉ có thể một thê; Hai, cũng chỉ có một thê; Ba, nếu không hiểu có thể coi lại điều số một và điều số hai.”
Lúc đó hắn chỉ biết cười lăn cười bò vì hai người này thật bá đạo, từ xưa đến giờ nam nhân nào mà không “ba thê bảy thiếp” chứ, bất quá hắn cũng tuân theo, vì phụ thân hắn làm được, cớ sao hắn không làm được.
Có lẽ phụ thân biết hắn cùng phụ thân là y chang nhau từ khuôn mặt tới ngoại hình lẫn tính tình cứ như khuôn đúc mà tạo thành vậy, từ nhỏ được giáo dục, răn đe đủ điều nên hắn cũng an phận thủ thường lắm.
Cũng có tấm gương cho hắn nhìn thấy điển hình như nhị thúc hắn muốn cưới thêm bầy oanh oanh yến yến về nhà đã bị mẫu thân hắn không đánh đuổi thì đe dọa đủ điều quan trọng là đòi biến nhị thúc làm “thái giám”, khiến nhị thúc chỉ biết tuân thủ theo, nếu không thì còn phụ thân hắn nhị thúc vốn sợ phụ thân hắn muốn chết có muốn không tuân theo cũng không không được, nghĩ tới đây hắn lại muốn cười một tràn ra hồn.
Ta chỉ biết cúi đầu, mặt nóng bừng đến cả tận tai, hắn vội vàng ôm lấy ta đưa ta đến gường đã được sắp xếp đâu vào đấy. Hôn lên trán ta, giọng nói nuối tiếc mang chút ủy khuất “xin lỗi, huynh phải đi”
Ta bĩu môi “Ân”. Hắn xoay lưng đi ta nhớ ra vội kéo lấy ống tay áo hắn, giọng nói phi thường xấu hổ “mua dùm muội thuốc…..”
Hắn hiểu rõ ý tứ của nàng, cũng xấu hổ, vội ho khan cắt ngang lời nói của nàng “Ân”.
Khi cánh cửa phòng đóng, lúc này trời mới tò mò sáng, mặt trời cũng chưa lên cao, ta đã yên giấc nồng bên gường.
Giờ mùi [1] Nàng ngủ cả nguyên buổi trưa cũng chưa dậy, bất chợt hàng mi khẽ lung lay, nàng vươn người một chút nhìn ra ngoài bức rèm sa mỏng thấy có một người ngồi ngay phòng mình vì nàng cảm nhận được có ai đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vội bật dậy lại đau đớn thêm một lần, thân thể e buốt cả lên.
Hắn nhanh chóng chạy đến, gạt rèm sa đi, đỡ lấy nàng, giọng vừa sủng nịnh nhưng lại mang chút trách móc “sao lại ngu ngốc có thể tùy tiện xuống gường hả”
Nàng nhìn thấy hắn dần nhớ lại hôm qua thì trí nhớ cũng dần hiện về, đột nhiên nàng hít thở không thông, chóng mặt hoa mắt, một dòng khí nóng luồn xuống mũi nàng, hắn lại cười chế nhạo nàng “tiểu sắc nữ, lại suy nghĩ chuyện gì hử?”
Hắn ôn nhu lau đi vết máu trên mũi nàng, nuốt lấy một viên thuốc mớm cho nàng uống, nàng nhíu cả mày thanh tú của mình, một mùi thuốc bắc xông vào mũi, khó chịu hỏi “ưm, đắng quá, thứ gì thế”. Hắn nhoẻn miệng lên, cười tà nhìn nàng “chẳng lẽ hồi sáng muội dặn gì, giờ muội quên mất”
Ta chợt nhớ ra, khuôn mặt nóng bừng lên tận mang tai, vội lên tiếng “Hạo, đừng chọc muội nữa”, đại ca vẫn thích trêu chọc ta như thế sao?
Hắn thì thầm hỏi“nàng đói chưa”
Nàng gật đầu, hắn nhanh chóng cầm khay thức ăn mớm cho nàng ăn, nàng bắt đầu ngượng ngùng cảm thấy nàng giống hắn hơn là của hắn.
Cái gì hắn cũng làm cho nàng, nàng có chút ỷ lại vào hắn, ăn mà còn bị tra tấn nữa khiến nàng dở khóc dở cười vừa ái ngại lại vừa xấu hổ đến cực điểm, nhưng nàng phi thường yêu hắn, biết sao được? Nàng cũng vội quên hết mọi chuyện, chỉ muốn ở cạnh hắn suốt cả ngày, và cùng hắn trò chuyện.
“Hạo, huynh biết y thuật”, vì huynh ấy đưa cho ta uống viên thuốc xong ta cảm thấy đỡ hơn, huynh ấy còn biết bắt mạch nữa chứ.
Hắn liếc nhìn nàng, thành thật trả lời “Ân”
Nàng ngẩn ngơ khen hắn “Ân, hảo giỏi nha”
Hắn ôm trầm lấy nàng “đương nhiên, mẫu thân huynh là ai chứ, huynh từ nhỏ đã học hết mọi thứ”. Còn nàng thì ngượng ngùng chột dạ, tại sao nàng quá lười biếng chẳng có bao giờ học đến nơi đến trốn nhỉ?
“ừm, sao này muội cũng phải cố gắng, giống huynh và tỷ” nàng kiên quyết nói lên tiếng lòng của mình không nghĩ tới hắn vội dập tắt ảo tưởng của nàng.
“Không được”, nếu để muội ấy biết nhiều thứ thì muội ấy sẽ mọc cánh bay mất, muội ấy như thế này cũng nhiều nam nhân thèm khát rồi huống hồ muội ấy còn muốn hảo hảo học tập sao? Ưm không thể để chuyện này xảy ra được.
Ta bĩu môi, tỏ vẻ ủy khuất “không, muội chẳng muốn vô dụng a”
Hắn ôm hôn nàng tới tấp, không ngừng trêu đùa với môi của nàng khiến môi nàng sưng đỏ, hắn vẫn câu dẫn nàng, khiến nàng thở hồng hộc, nàng lấy hai tay đập lấy ngực hắn “xấu xa”
Hắn cười xảo trá nhìn nàng “xấu xa, huynh còn muốn xấu xa hơn”. Nàng cúi đầu, gò má ửng hồng, hắn nâng cằm nàng lên nhìn hắn “nhưng cơ thể muội quá yếu, tiểu sắc nữ à”
Nàng cắn môi thẹn quá hóa giận, xoay mặt không thèm ngó hắn, thì hắn lại cười lên một chập khoái trá.
Hắn và nàng quên hết mọi khoảng cách càng khích lại gần nhau thêm, quên hết mọi muộn sầu, cứ không ngừng chìm trong , nào chẳng biết còn con đường gian nan đang chờ họ phía trước, bánh xe định mệnh vẫn cứ quay, họ còn phải trải qua nhiều phong bão táp mới có thể yên yên ổn ổn với nhau được.
[1] hai giờ đến bốn giờ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
50 chương
10 chương
201 chương
23 chương
1 chương