Đại Boss Phúc Hắc
Chương 13 : Tôi thích là được rồi
Cố Mộc Hy về đến nhà trong trạng thái mơ màng,hơi thở nhàn nhạt mang hương vị bạc hà còn vương lại trên người cô.
Nụ hôn đó còn khiến cô xấu hổ,sao lại ngu ngốc đứng đần ra để anh làm loạn chứ.
Cô lắc đầu,xua tan suy nghĩ vớ vẫn,tắm rữa rồi leo lên giường đi ngủ.
Mơ màng ôm chăn ngủ,Cố Mộc Hy cảm nhận phần giường còn lại hơi bị lún xuống,cô theo bản năng quay người thì lại bị ôm vào lòng ngực rắn chắc,mang hơi thở ấm áp,quen thuộc.
Cố Mộc Hy nhận được ấm áp,liền ôm lấy anh ngủ say.
Lãnh Thiên Kiệt hài lòng cong khóe môi,cưng chiều hôn nhẹ lên cái trán nhẫn nhụi rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
.....
Mấy hôm nay Bối Mễ Mễ ở cùng Hạo Dương rất tốt.
Anh vẫn như vậy,cưng chiều yêu thương cô vô cùng.
Hôm nay cô không có ca trực,đành ở nhà trán trường đợi anh về.
Cô nằm ườn trên ghế xem tivi,chưa kịp chuyển kênh chuông cữa lại bất ngờ vang lên.
«Ra ngay,ra ngay a.»
Cô bật dậy,nhanh chân chạy ra cữa.
«Bốp.»Cánh cửa vừa đẩy ra,cô chưa kịp nhìn rõ mặt mày ai liền bị cái tát làm cho chóng mặt.
«Lại là cô,tôi đã nói cô bao nhiêu năm nay.Đừng bám lấy con trai tôi nữa,cô không biết nhục nhã hả.»Bà ta nhìn bề ngoài sang trọng,nhưng vẽ dữ dần bao năm qua chưa từng thay đổi.
«Mời bác vô nhà.»
«Nhà của con trai tôi,nhà gì của cô mà mời.»Bà ta đẩy mạnh cô ra,nghênh ngáo đi vào nhà,ngồi chéo chân trên ghế.
«Bác uống gì không ạ.»
«Không ăn uống gì cả,mục đích tôi đến đây cô đương nhiên hiểu rõ.»
«Con sẽ không rời xa anh ấy,trừ phi anh ấy không cần con nữa.»Cô cụp mắt,giọng nói vô cùng nghiêm túc.
«Đồ hồ li tinh,cô không biết xấu hổ sao.Bao năm qua cũng không buông tha con trai tôi,Hạo Dương cũng vì bị cô mê hoặc.»
«Con yêu anh ấy thật lòng,mong bác chấp thuận.»
Bà ta tức tối vung tay,tạt luôn li nước nóng vào người cô.
Da thịt nơi cánh tay rát bỏng,Bối Mễ Mễ ráng chịu đựng đau đớn,vẫn ngồi im không nhúc nhích.
«Cô dụ dỗ được con trai tôi,chứ không dụ dỗ được tôi.Biết điều thì rời khỏi con trai tôi,còn không đừng trách tôi trở mặt.»Bà ta rống vào mặt cô song,liền rời đi để lại Mễ Mễ ngồi gục đầu xuống chân,nước mắt vì sợ hãi mà tuôn rơi lã chả trên gương mặt hơi sưng đỏ.
Hạo Dương trở về nhà vào lúc tối,anh nhìn Mễ Mễ loay hoay trong bếp,tạp dề hình hoạt đáng yêu thất gọn sau lưng.
Bối Mễ Mễ đang thất thần vì chuyện lúc sáng,lại bất ngờ bị anh ôm chằm từ phía sau.
«Đang làm gì mà thất thần vậy.»
«Anh về rồi sao?Em đang nấu cơm a.»Cô cười cười,lại không ngờ bị anh phát hiện nụ cười có chút gượng gạo.
«Sao vậy,có gì không vui sao.»Anh xoay người cô đối diện với mình,lại vô tình phát hiện một bên mặt cô sưng đỏ,mắt lại còn hơi sưng.
«Ai đánh em?»
«Không,không phải.Em là va vô bàn.»Cô tránh mặt,bịa đại một lý do.
«Em lại nói dối,em nên biết em không nói dối được với anh.»Anh vuốt nhẹ mặt cô,đau xót nhìn đôi mắt sưng đỏ.
«Không có a,anh xem cá cháy rồi.»Cô cười tươi,định quay sang đánh trống lãng.
«Mễ Mễ,em đang xào rau.»Anh bắt lấy tay cô,lại không ngờ cô rụt tay,ưm.....nhẹ một tiếng.
«Tay em sao vậy.»Anh vạch tay áo cô lên,liền thấy dấu bỏng đỏ chói mắt.
«Đừng nói với anh là lại lỡ tay.Nói cho anh biết,có chuyện gì.»
«Hạo Dương,em.....»Cô cúi mặt,không biết phải nói từ đâu.Nỗi sợ năm đó lại dâng lên trong lòng,cô thực sự sợ hãi.
«Lại là mẹ anh?»Anh nhìn vẽ mập mờ của cô,liền nghi hoặc.Chỉ có như vậy cô mới lo sợ như thế.
«Hạo Dương,em sợ.»Cô yếu lòng ôm lấy eo anh,rúc đầu vào lòng anh ấm ức,nước mắt cũng vì sợ hãi mà lắm lem gương mặt.
«Ngoan,không sao,không sao rồi.Anh nhất định sẽ không để em tổn thương.Đừng khóc,anh đau lòng.»Anh vuốt tấm lưng vì khóc mà run lên của cô,lòng như có kim châm,đau nhói.
.....
«Sao anh không ăn đi.»Đêm nay Cố Mộc Hy nấu rất nhiều món,cô ngồi cắm cúi vào chuyên môn thì lại bất giác ngước lên nhìn Lãnh Thiên Kiệt đang im lặng ngồi đối diện.
«Ăn no đi,rồi theo tôi đến đây một chuyến.»
« Đi đâu.»
«Quán bar.»
Tay cầm đũa của Cố Mộc Hy hơi khựng lại một chút.
«Không đi đâu,tôi buồn ngủ lắm a.»Cô tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
«Chiều nay,em nằm ườn trên bàn ngủ cả buổi chiều.»
«...»Cố Mộc Hy im lặng,anh ta cũng thật thích gây khó cô mà.
«Tôi không đi,không thích.»
«Tôi thích là được rồi,em không được cãi.»
«Tôi cứ cãi,không đi.»
«Gần phát lương rồi nhỉ,lương tháng tăng lên gấp đôi cũng không phải là số nhỏ.»Anh như mắt,mờ ám dị dỗ.
«Gắp đôi?»Hai mắt Cố Mộc Hy liền sáng lên,miệng cũng ngưng nhai đồ ăn.
«Còn phải coi lại ai sẽ đi cùng tôi.»
«Thành giao,tôi đi thay đồ đây.»Ngay lập tức,bóng dáng nhỏ bé liền khuất sau cánh cửa để lại nụ cười bí hiểm.
«Boss,đêm nay anh hẹn ai vậy.»Cố Mộc Hy theo lưng Lãnh Thiên Kiệt vào bar,lại sợ bar ồn ào đông người lỡ lạc liền núm lấy góc áo sơ mi của anh.
«Fell.»Anh kéo cô vào trong ngực,cúi sát đầu nói vào tai cô,lại thân mật choàng tay lên và cô.
«Là anh ta sao?Thế mang theo tôi làm gì?»
«Tôi thích.»Anh khẽ cười.
«Anh ta đó,thoạt nhìn không háo sắc đâu.Anh mang tôi theo cũng vô ích.»
«Sợ tôi bán em sao?Lãnh Thiên Kiệt tôi không có thoái quen bán vật sở hữu của mình.»
«Vật sở hữu?Xì,ai là vật sở hữu của anh,bệnh hoạn.»
Hai người tới nơi đã thấy Fell ngồi nghiêm nghị trên ghế,tay nhàn nhã lắc lắc li rượu đỏ trong tay,ánh mắt sắc bén nhìn màu đỏ sóng sánh trong ly.
«Kiệt,cậu trễ 3 phút 27 giây.Phải phạt sao đây.»
«Tớ chịu ba li,ok?» Lãnh Thiên Kiệt ôm vai Cố Mộc Hy ngồi xuống,nhìn người đàn ông trước mặt cười cười.
«Còn đem cả Thư Kí Cố đến?»Anh liếm sang cô,nụ cười trên môi càng thêm bí hiểm.Cố Mộc Hy nỗi da gà,lại có cảm giác quen thuộc.
Lãnh Thiên Kiệt chịu hình phạt ba li rượu song,liền ngẩng đầu nhìn sang Cố Mộc Hy.
«Đem theo cô ấy để tránh phiền toái.»
Cố Mộc Hy có ngu ngốc thì cũng hiểu đôi chút,boss mang theo cô để tránh mấy người đẹp sexy bám dính đâu mà.
Cũng thật lắm trò,anh ta thích lắm còn tỏ ra,hừ cái gì mà phiền toái.Cố Mộc Hy phi nhổ trong lòng.
«Hợp đồng bên đó đã bàn dao xong rồi.Cậu có thể kí xác nhận.»Fell cười cười đẩy bản hợp đồng sang anh,còn đưa theo cả bút.
Lãnh Thiên Kiệt nhận hợp đồng,nheo mắt suy đoán gì đó,lúc sau liền kí lên.
«Cậu bao giờ sẽ sang lại đó,tiến hành mở chi nhánh.»Anh nhấp nháp thêm ít rượu,chất lỏng màu đỏ khiến anh thích thú.
Anh và Fell giống nhau,đều thích uống thứ rượu này,gặp mặt cũng chỉ uống đến say mèm.
Cố Mộc Hy buồn chán ngồi bên cạnh ăn trái cây,lâu lâu lại liếm mắt đến hai,người đàn ông vừa hàn huyên vừa thoải mái uống rượu.Bất công,sao không cho cô uống với a.
Ăn nhiều trái cây,Cố Mộc Hy khó chịu liền đi vệ sinh.Lại không ngờ bắt gặp Cố An Tư đang nôn thốc tháo,gương mặt tái xanh,ăn mặc vô cùng thiếu vãi.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
50 chương
27 chương
55 chương
43 chương
27 chương
75 chương
25 chương